“Em muốn ăn cái này sao?” Chân mày của Nhạc Hằng cau có dường như có thể kẹp chết được một con ruồi: “Đồ ăn chiên dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, sao em lại có thể thích mấy thứ đồ ăn rác rưởi như vậy chứ? Tả Tiêu Ân, em đừng nói với anh là bình thường em cũng hay ăn những đồ dầu mỡ không dinh dưỡng như vậy nhé?”
Tôi mím môi, nhỏ giọng kháng nghị: “Đương nhiên là không rồi, chỉ là em muốn giúp anh tìm lại cảm giác tuổi thơ. Mà nói đến tuổi thơ thì đương nhiên phải ăn gà rán KFC này rồi, hồi nhỏ em phải thi được trên 95 điểm mới được ăn cái này đó.”
Nhạc Hằng sững sờ, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Tại sao?”
Tôi hơi nhếch miệng cười trộm, vui vẻ giải thích: “Hồi nhỏ không có những nhà hàng sang trọng như bây giờ, cái gì mà bít tết, mỳ Ý, rồi thì trứng cá hồi muối của Nga, tất cả những thứ này đều sau này mới có, hồi đó gà rán KFC được coi là cao cấp lắm rồi đấy.”
Tôi chép miệng, ký ức bỗng ùa về: “Vì vậy bình thường không được ăn đâu, mỗi lần để được ăn gà rán rồi khoai tây chiên đều phải thi trên 90 điểm mới được, vì chúng mà sau mỗi lần tan học đến phim hoạt hình em cũng không dám xem.”
Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, tôi quay đầu hào hứng đưa ra ý kiến: “Hay là lát nữa chúng ta đi xem phim hoạt hình đi? Gần đây rạp chiếu phim có chiếu cừu vui vẻ và sói xám, dẫu sao đây cũng là tuổi thơ của các bạn nhỏ bây giờ!”
Nhạc Hằng không ngờ rằng tôi sẽ đưa ra ý kiến như vậy nên có chút ngạc nhiên, nhìn ánh mắt tôi dường như đã viết lên dòng chữ “MDZZ”: “Em muốn anh đi xem mấy thể loại trẻ con như vậy sao? Nếu em muốn xem phim thì gần đây có vài bộ phim hành động cũng rất hay đó.”
“Mấy thể loại phim hành động Mỹ đó ai đi đều có thể xem mà.” Tôi khẽ cười một tiếng: “Nhưng thể loại phim hoạt hình này thì ngoài em ra, nhất định anh sẽ ngại nếu đi cùng người khác, như vậy mới có ý nghĩa đặc biệt chứ.”
Nhạc Hằng im lặng một lúc, sau đó mới nhìn tôi với ánh mắt bất lực: “Hay là… chúng ta đi xem phim tình cảm? Phim ma? Mấy thể loại phim này đều hay hơn phim hoạt hình, chúng ta đã dạo quanh khu vui chơi trẻ em cả một buổi sáng rồi còn gì.”
Nhìn Nhạc Hằng thật sự đã sợ, tôi cười vui vẻ: “Được rồi, đùa anh thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã. Anh muốn ăn cái gì nào? Thật ra em thấy KFC có mấy món cũng rất ngon đó chứ, như cánh gà cay này, humberger này, kem tươi... đều là những mỹ vị trần gian đó.”
Nhạc Hằng vuốt trán, cuối cùng vẫn là theo ý tôi: “Em xem rồi chọn đi, dẫu sao em vẫn biết hơn anh, những thứ đó anh chưa từng ăn nên không biết mùi vị nào ngon, mùi vị nào không ngon.”
“Vậy cho tôi một phần combo này, sau đó cho thêm hai chiếc kem tươi vị socola, thêm một phần gà cay tiêu và một phần khoai tây chiên, cảm ơn.” Thấy Nhạc Hằng chịu khuất phục như vậy tôi cảm thấy rất vui, nên đã có ý gọi thêm một phần khoai tây chiên, ngộ nhỡ Nhạc Hằng thật sự không thích, cũng còn dễ có đường rút lui.
Từ tốc độ ăn bánh kem của Nhạc Hằng có thể thấy anh không ghét đồ ngọt, cho nên tôi mới tự ý gọi hai chiếc kem tươi vị socola, hơi ấm trong KFC khiến tôi không còn lo lắng cơ thể sẽ bị lạnh bởi kem.
Nhạc Hằng vẫn bộ dạng chê bai như vậy, tốc độ ăn của anh lộ rõ cảm nhận được sự thật trong trong lòng anh. Từ trước đến nay, tốc độ ăn kem của tôi cũng được coi là khá nhanh, nhưng khi Nhạc Hằng ăn xong thì chiếc kem tươi của tôi vẫn còn đến một nửa.
Nhìn bộ dạng có chút do dự trước giờ chưa từng có và sự ngại ngùng không dám nói ra của Nhạc Hằng, tôi cười trộm một tiếng, đút một miếng lớn vào miệng Nhạc Hằng: “Kem ngon quá, nhưng em ăn không hết, anh ăn dùm em đi.”
Nhạc Hằng phát ra một tiếng “ừm” từ mũi, khuôn mặt lúng túng há miệng rồi nuốt thìa kem đó, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn tôi rồi không kìm được mà từng thìa từng thìa ăn hết sạch.
Kết thức bữa ăn đã là buổi chiều rồi, chúng tôi vốn định đi xem phim rồi mua chút bỏng ngô, pessi để hưởng thụ thế giới riêng của hai người, kết quả Nhạc Hằng lại bị đau bụng phải đi bệnh viện.
Lại là bác sĩ riêng của Nhạc Hằng đến kiểm tra cho anh, nhìn thấy tôi, khuôn mặt khó chịu của anh ta cuối cùng cũng thay đổi, dường như đang chê bai tôi là cái thứ bẩn thỉu gì không bằng vậy.
“Tại sao lại là cô? Cô không biết dạ dày của Nhạc Hằng không được tốt sao? Còn để anh ấy ăn đồ lạnh? Tôi thấy cô đúng là đồ sao chổi, chuyên gây họa cho Nhạc Hằng, hai người không hợp đâu, hay là nhân lúc chưa sâu đậm mà chia tay đi.”
Tôi sững sờ, ban đầu có chút không vui muốn phản bác, nhưng lại nghĩ đến chuyện lần này Nhạc Hằng bị đau dạ dày đều là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, vốn định nói ăn ít sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng không ngờ sau đó lại chính tay mình đút cho anh ăn nhiều như vậy.
Hơn nữa là chính tôi nghĩ đến chuyện mua kem cho anh ăn, mặc dù là có ý tốt, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật là tôi đã hại anh, đối với những chuyện này tôi có suy nghĩ rất thoáng, không vì vậy mà cảm thấy không vui hay có suy nghĩ gì khác, chỉ cần bạn nói đó là sự thật.
Thấy tôi không nói gì, Nhạc Hằng cau mày, mở miệng không để cho tên bác sĩ với khuôn mặt khó chịu kia tiếp tục nói: “Được rồi, được rồi, Tiêu Ân không phải là cố ý, cô ấy không biết dạ dày tôi không tốt.”
Thấy Nhạc Hằng nói đỡ cho tôi như vậy, biểu cảm của tên bác sĩ kia lại càng khó chịu hơn: “Cô ta không biết? Cái ngày hai người xác định mối quan hệ, không phải cũng vì đau dạ dày mà phải nhập viện sao? Anh nói cô ta không biết, những lời này chỉ mình anh mới tin được.”
Tôi ngại ngùng sờ mũi, thận trọng nói: “Là do tôi, trí nhớ tôi không được tốt, nhất thời quên mất chuyện này. Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không tái phạm sai lầm như thế này nữa, sau này, tôi nhất định sẽ để ý chuyện ăn uống của Nhạc Hằng.”
“Trí nhớ kém? Quên? Tôi thấy căn bản là cô không để tâm đến.” Bác sĩ gằn lên một giọng lạnh lùng: “Chuyện quan trọng như vậy, khi xưa Hà Uyên Uyên chưa bao giờ quên, hơn nữa còn đặc biệt vì Nhạc Hằng mà tìm chuyên gia dinh dưỡng để học …”
“Được rồi! Tôi bảo anh đừng nói nữa cơ mà!” Nhạc Hằng có chút phiền muộn, cất giọng cắt đứt câu nói vẫn còn dang dở của anh ta. Nhưng điều nên nói cũng đã nói ra rồi, còn chỗ nào không hiểu nữa đâu. Tôi bĩu môi, trong lòng có chút không thoải mái.
Còn gì đau hơn chuyện bị mang ra so sánh với người yêu cũ của bạn trai mình chứ? Tôi đã lên kế hoạch cho một ngày hẹn hò khó quên nhưng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Tôi luôn cho rằng tôi sẽ không giống mẹ, mà áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, tôi sẽ thật lòng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đối phương, nhưng bây giờ, tôi đã không còn dũng cảm nói ra những lời như vậy được nữa rồi.
Mọi người đều nói con gái giống mẹ, nhưng tôi lại luôn cho rằng không phải vậy, đến mẹ tôi cũng luôn cho rằng tính cách của tôi giống bố hơn, nhưng bây giờ thì hay rồi, tôi đã tỉnh ngộ rằng bản thân có rất nhiều nét tương đồng với mẹ, nên nhất thời có chút sững sờ.
Giống cái tốt không giống lại giống cái nhược điểm lớn nhất của mẹ. Tôi cau mày, cũng may là tôi nhận ra sớm, về vấn đề này, chỉ cần tôi cố gắng thì nhất định có thể thay đổi được.
“Anhxem bây giờ anh đã trở thành bộ dạng gì rồi?” Tên bác sĩ kia cũng tức giận: “Lẽ nào anh không biết bây giờ là thời kỳ gì sao? Anh đã cố gắng nhiều năm như vậy, đã chuẩn bị nhiều như vậy, tất cả đều không phải là vì bây giờ sao? Nhưng lại vì người phụ nữ này mà anh phải nằm viện rồi bị gián đoạn? Chuyện này quan trọng như thế nào lẽ nào trong lòng anh còn không hiểu rõ sao? Một sai lầm nhỏ cũng có thể thất bại, xem ra tôi thấy bây giờ anh đã bị trúng bùa của người phụ nữ này rồi!”
Tôi đứng ngây người tại đó, không dám tin nhìn Nhạc Hằng. Ánh mắt Nhạc Hằng nhấp nháy, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cau mày, nhẹ giọng hỏi han: “Không phải anh nói bắt đầu từ ngày mai mới bận sao?”