Ngày đó Nhạc Hằng nói rất thoải mái, nhưng tôi biết anh và Nhạc Trí đều rất khổ sở trong quãng thời gian này.
Rõ ràng họ là anh em ruột, nhưng giữa hai người lại không có một chút tình cảm nào,
cảm giác đầu tiên khi hai người gặp mặt chính là không ưa đối phương. Đối với họ, đối phương khiến cho họ cảm thấy một sự nguy hiểm đang rình rập.
Đặc tính bẩm sinh của một số loài rắn cũng như vậy, con rắn nào nở ra trước sẽ cắn nuốt những quả trứng khác, những kẻ kia đối với bọn họ chẳng phải anh em gì cả, mà chỉ là kẻ có khả năng phát triển thành kẻ địch của mình trong tương lai mà thôi.
Vậy nên khi Nhạc Trí gọi điện hẹn tôi thì tôi vẫn đang khiếp sợ không thôi, tôi lo sợ cậu ấy sẽ giở trò gì đó, khả năng lớn nhất chính là lấy tôi ra để uy hiếp Nhạc Hằng.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định giấu Nhạc Hằng đi gặp cậu ấy. Phải xác định được mục đích của đối phương thì mới tính tiếp được. Nếu Nhạc Hằng biết được suy nghĩ này của tôi, nhất định anh sẽ không cho phép tôi đưa ra quyết định nguy hiểm như vậy.
Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định giấu một chiếc bút ghi âm vào trong túi áo, nhỡ cậu ấy có nói ra điều gì có lợi cho Nhạc Hằng ghi âm lại làm chứng cứ. Hoặc đề phòng đối phương muốn hãm hại tôi, tôi cũng vẫn có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.
Để an toàn hơn tôi lại cầm điện thoại trong tay, kéo dài tay áo che đi. Tôi phải chuẩn bị kĩ, bởi vì dù sao thì tôi cũng không phải là người có dũng khí lớn đến thế, nếu như có gì bất thường tôi phải lập tức nghĩ cách đối phó với đối phương, lặng lẽ thông báo cho Nhạc Hằng đến cứu.
Lúc Nhạc Trí đến, lòng bàn tay tôi đã đầy mồ hôi. Đối phương vẫn mang bộ mặt “người tốt”, cậu ta cười, chào hỏi với tôi: “Chị Tả, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy, lại gặp nhau rồi.”
Ha ha, đúng là hai con gười giả dối... Ồ, không đúng, tôi chỉ nói theo cậu ấy nên chỉ có cậu ấy mới là người giả dối mà thôi. Còn với bản thân tôi, tôi quyết không thừa nhận mình là người như vậy.
Rõ ràng là hẹn gặp nhau ở đây, có cần phải giả bộ “tình cờ gặp cô ở đây đúng là có duyên thật đấy” không nhỉ? Tôi thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng trên mặt tôi vẫn nở nụ cười thân thiện.
Tôi sờ cơ mặt sắp căng cứng vì cười của mình, lòng thầm nhỏ lệ, tôi khổ quá mà.
“Chị Tả cứ gượng gạo thế nhỉ.” Nhạc Trí gõ nhẹ ngón tay xuống bàn: “Không biết tại sao, tôi thấy hình như chị rất sợ tôi thì phải?”
Tôi nhíu mày: “Đâu có, cậu Nhạc nghĩ nhiều rồi.”
Tôi từng xem phim Hồng Kông, lúc trò chuyện mà làm vài động tác như gõ tay xuống bàn định thôi miên đối phương, trước hết sẽ hỏi một vài vấn đề ngoài lề, sau đó mới vào chủ đề chính. Sau nhiều lần như vậy, đối phương sẽ hình thành phản ứng hễ nhìn thấy động tác đó là sẽ nói thật, dễ dàng để lộ sự thật.
Người đàn ông này cũng có mưu đồ như vậy.
Mặc dù nội dung trong phim mà tôi xem không thể tin hoàn toàn, nhưng người đàn ông này khiến tôi quá áp lực. Tôi thà tin tưởng những kiến thức này đủ để tự cứu mình, hơn nữa theo như tôi biết, rất nhiều tình tiết trong phim ảnh tiểu thuyết không phải là không có tính chân thật.
“Không phải sao? Tôi thấy lúc chị và anh tôi tiếp xúc rất tự nhiên, tôi cảm thấy thật ngưỡng mộ.”
“Có gì đâu mà ngưỡng mộ.” Tôi cảm thấy hơi phiền: “Bình thường cậu cũng gọi anh ấy là anh sao?”
Tôi không biết cậu ấy hẹn tôi ra đây là có mục đích gì, khiến tôi có chút lo lắng. Rõ ràng biết đối phương cố ý làm như vậy, nhưng tôi vẫn không thể giữ được bình tĩnh mà nóng nảy.
“Tất nhiên, sự thật đã bày ra trước mắt, tôi cũng chẳng thể phủ nhận được. Dù sao chủ tịch của nhà họ Nhạc không phải tôi mà là bố tôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn người còn trẻ hơn cả Nhạc Hằng, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, giống như người bị bệnh lâu ngày vậy. Ban đầu thì cảm thấy cậu ấy nho nhã lịch sự, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy cậu ấy có chút suy nhược như người bị bệnh lâu năm.
Tôi thở dài, có chút đồng cảm với những đứa trẻ sinh ra trong xã hội thượng lưu. Mặc dù được ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại không cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình.
Nhạc Hằng là con riêng, từ lúc sinh ra anh đã bị người khác khinh bỉ chê cười. Nhất là đối với nơi còn phong kiến như đất nước chúng ta, tuy rằng hô hào con người bình đẳng, nhưng chưa bao giờ thật sự có điều này.
Những người xung quanh nhất định sẽ chỉ trỏ bàn tán, nhất định những từ như đồ con hoang, kẻ thứ ba, bồ bịch, loại mặt dày sẽ tràn ngập trong cả tuổi thơ của anh. Lúc mẹ anh còn sống, người phụ nữ đã yêu thương đứa con bằng cả trái tim mình, có lẽ đã vừa khóc vừa bịp chặt tai của con trai và bảo anh đừng sợ.
Nhưng dù sao thì mẹ của anh cũng đã mất, bỏ lại đứa con thơ dại phải một mình đối mặt với tất cả. Vì vậy mà Nhạc Hằng mới càng trưởng thành sớm, lại càng biết tiến biết lùi so với các bạn cùng trang lứa.
Nhưng tôi cảm thấy Nhạc Hằng vẫn còn may mắn hơn người đang đứng trước mặt tôi bây giờ. Mặc dù bố của Nhạc Hằng không thương anh, anh không trưởng thành trong vòng tay bố, nhưng ít nhất anh cũng có một người mẹ thương yêu anh, thật lòng nghĩ cho anh.
Nhưng cậu thanh niên đối diện này, từ lúc sinh ra cậu ấy đã mang trên mình vinh quang là người thừa kế nhà họ Nhạc. Bên ngoài đều là hào quang, đến đâu cũng là trung tâm, cũng được một đám người vây quanh nịnh nọt.
Nhưng thực tế thì sao? Có lẽ cậu ấy đã phải cố gắng gấp trăm lần người khác mới có thể giữ được danh hiệu ưu tú đó. Cậu ấy sẽ không để người khác nói cậu chủ của tập đoàn Nhạc Thị là đồ vô dụng chỉ được cái danh công tử bột.
Trong mắt của những người như cậu ấy, dù có một tá phụ nữ vây quanh thì sao chứ, cũng chỉ là chơi bời qua đường mà thôi, rồi cuối cùng bọn họ cũng sẽ lấy một người phụ nữ có lợi nhất cho mình.
Không giống như Nhạc Hằng của tôi, mẹ anh đã từng cho anh sự ấm áp, để lại một dấu ấn quan trọng trong cuộc đời anh. Điều đó làm cho anh hiểu điều quan trọng nhất đối với anh là gì. Nhưng sự can đảm đó của anh không phải ai cũng có thể hiểu được.
Mà thân phận này càng khiến bọn họ trở nên kiêu ngạo, sự ngang ngược này đã ngấm sâu vào máu thịt, bọn họ kiêu căng coi thường người khác, luôn tự cho là đúng muốn điều khiển cuộc sống của người khác.
Nhưng thật đáng tiếc người thanh niên trẻ này lại bị tai nạn giao thông vào đúng lúc quan trọng nhất của cuộc đời mình. Chỉ sau một đêm, cậu ấy mất đi tất cả, từ một cậu chủ được nuông chiều trở thành người tàn phế không thể đi lại, có lẽ phải có ý chí mạnh mẽ lắm cậu ta mới có thể gắng gượng vực dậy được.
Vậy mà bố cậu ấy lại không ở bên cạnh động viên, ủng hộ. Lúc cậu ấy cần tình yêu của bố nhất thì người bố ấy lại lấy đi thân phận người thừa kế duy nhất của cậu ấy, còn nói với cậu ấy rằng ông ta có một đứa con riêng ở bên ngoài từ lâu, còn lớn tuổi hơn cả cậu ấy.
Đúng là quá nực cười mà. Những người trong xã hội thượng lưu luôn có một vài đứa con riêng là chuyện không có gì lạ, có lẽ đây là điều mà người trong giới đó đều biết. Nhưng vấn đề nực cười ở đây chính là đứa con riêng này còn lớn tuổi hơn cả đứa con chính thống.
Cậu ấy và mẹ cậu ấy phải ngốc như thế nào mới bị một người đàn ông đùa bỡ xoay quanh như vậy, ngay cả bố cậu có con riêng đã lớn tướng ở bên ngoài cũng không biết ư? Đạo lý cây đổ bầy khỉ tan ai cũng biết, e là sau này những người lúc trước luôn vây quanh cậu ấy đều sẽ quay sang nịnh hót Nhạc Hằng, đến lúc đó không biết chàng trai này sẽ hận bọn họ đến mức nào đây?
Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao, những tên a dua nịnh nọt bợ đỡ kia cũng khá dễ hiểu. Nhưng nếu ai ở vị trí của cậu ấy, có lẽ chẳng thể nào tha thứ được, hơn nữa còn chán ghét bọn họ đến mức buồn nôn.
Nhưng có lẽ sự hận thù ấy chính là động lực để cậu ấy vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, trở thành con người luôn bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh, tâm tư càng trở nên âm trầm như bây giờ, nếu như điều này xảy ra ở thời điểm trước đây, chắc bây giờ cậu ấy đã tức đến nghiến răng nghiến lợi.