“Đó là…!?”
Trong mắt của Gin, hiện ra một thế giới hoàn toàn khác.
Trong cảm nhận của hắn, thế giới như trở nên chậm lại, hắn có thể dễ dàng bắt gặp được hình ảnh của những cơn gió, những hạt cát bay trong không khí.
Gin thấy được những dây gai của Muzan như bị định lại giữa không gian, và hắn cũng thấy được…
Khung xương…
Cơ bắp…
Nội tạng…
Mạch máu…
Huyết dịch…
…của Muzan.
Hắn có thể lắng nghe được hơi thở, cùng cảm nhận những chuyển động của cơ bắp.
“Hắn vậy mà có 7 trái tim, cùng 5 bộ não!?”
Gin âm thầm kinh hãi, hắn lần đầu tiên thấy được thứ kỳ dị như thế này.
Đột nhiên thời gian tựa hồ trôi nhanh lại…
Rắc…rắc…!
Mặt đất lập tức bị Muzan chém thành một mảnh tàn tạ.
“Hả? Chuyện gì xảy ra…!?”
Muzan kinh ngạc thốt lên, hắn dường như cảm giác được Gin có gì đó không đúng, tựa hồ đòn đánh của hắn bị Gin trước giờ tránh né.
Gin đứng đấy, tay phải cầm đao, tâm thần hắn lại tập trung đào móc cảnh giới mới của mình, hiện tại hắn vẫn chưa quen thuộc loại cảm giác mọi thứ chuyển động chậm lại như thế này.
Muzan cũng không tin tà, dùng lấy tốc độ kinh người, chém về phía Gin.
Keng…keng…keng…!
Xuỳ…!
Gin nhanh chóng đỡ đòn, mặc dù đoán trước được hành động của Muzan, nhưng loại cảnh giới này cũng không phải là làm chậm người khác còn mình thì nhanh lên, nên dù chống đỡ phần lớn nhưng vẫn có lúc bị chém trúng.
Nói đơn giản chính là đây có thể hiểu là một cách vận dụng cao nhất của tinh thần lực kết hợp với khả năng điều khiển hơi thở, tốc độ lưu máu, tập trung tất cả giác quan, tinh thần khiến cho não bộ hoạt động hết công suất, khi mà não bộ đột ngột vận chuyển nhanh hơn bình thường thì sẽ tạo ra một loại tựa như ảo giác là thấy đối thủ chuyển động chậm lại.
Ví dụ như bình thường não bộ sẽ tiếp thu thông tin là 1 khoảnh khắc trong 1 giây, còn khi lâm vào trạng thái này thì vẫn là 1 giây đó nhưng vì não bộ hoạt động với công suất gấp 10 lần, chính là nó sẽ tiếp thu thông tin của 1 khoảng khắc đó nhưng là với tần suất là 10 lần.
Thành ra thay vì chỉ có một cơ hội quan sát và phân tích đối thủ thì hắn sẽ có 10 cơ hội quan sát và phân tích đối thủ, nên hắn mới có thể đoán ra được chuyển động tiếp theo của đối phương một cách chính xác.
Cũng na ná với trong một đoạn video mà lại cắt lấy ra từng khung ảnh để xử lý vậy.
Còn về nhìn xuyên qua cơ thể thì chỉ có thể quy cho là tinh thần lực đạt tới một ngưỡng nào đó, sẽ tạo ra một hiện tượng cộng hưởng giúp ta có thể nhìn xuyên thấu được da thịt đối phương.
Mặc dù có thể nhìn thấu được chuyển động tiếp theo của đối phương nhưng nếu tốc độ cơ thể quá chậm không thể làm ra động tác ứng đối thì cũng là dã tràng xe cát mà thôi.
Tuy nhiên, bởi vì não bộ hoạt động với cường độ cao như vậy, thì có thể gây ra một tác dụng phụ rất lớn, đó là làm tăng tốc độ chết đi của tế bào não, khiến não của người sử dụng sẽ nhanh chóng chết đi, bởi vì tế bào não của con người là hữu hạn.
Muzan liên tục bị Gin phản công liền có chút phẫn nộ: “Tên này...!”
Trán Gin nỗi gân xanh, âm thanh tuy lạnh nhạt nhưng ẩn chứa bên trong là vô tận phẫn nộ: “Đã ngươi rất phẫn nộ với người khác! Như vậy ngươi đã sẵn sàng gánh chịu cơn phẫn nộ của ta chưa, Muzan!?”
Âm thanh của Gin âm lãnh vang vọng giữa núi đồi: “Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Chín…
…Hắc Long Sát Thiên Thần!”
Rống——!
Vô cùng vô tận quỷ khí bắt đầu nhộn nhạo, theo từng bước chạy cùng thức kiếm của Gin, sức mạnh của kiếm thức này ngày một điệp gia tăng lên, cuối cùng một đầu hắc long
hình thành và bắt đầu gầm thét.
Muzan vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào đầu hắc long kia một cái, rồi lập tức nhúng người nhảy lên cao tránh thoát.
“Chạy đi đâu…!”
Phốc…phốc…
Gin mạch máu trong cơ thể đều nổ do áp lực không khí lưu thông trong cơ thể quá lớn, nhưng là hắn không thể để cho Muzan né tránh chiêu này được. Bởi vì khó khăn lắm hắn mới bắt được cơ hội nhân lúc Muzan bị thất thố.
Oanh!
Hắn một chân dậm mạnh xuống mặt đất cúi người nhảy lên trời, hắc long cuốn quanh người hắn bay múa.
Hắc long khi đối diện với Muzan liền há miệng gầm lên.
Ngang——!
Trực đảo hoàng long!
Muzan cố gắng dùng dây gai đánh trả, nhưng dây gai vừa chạm liền đứt. Hắn hai mắt mở to nhìn lấy to lớn hắc long nuốt chửng mình.
Giữa không trung…
Trong phút chốc có thể thấy được một cái đầu bay lên.
Chỉ là một tích tắc sau đó, vị trí cái cổ bị cắt lìa kia đột nhiên mọc ra ba cánh tay thịt với tay bắt lại cái đầu rồi gắn lại vị trí cũ.
“Vẫn không được sao…!?”
Gin thất khiếu chảy máu, ánh mắt có chút khó tin nhìn lấy. Sau đó thân thể hắn liền rơi tự do xuống đất.
— QUẢNG CÁO —
Bịch!!!
“Khục…khục…!”
Hắn phun ra một ngụm máu, dịch phổi tràn ra từ lỗ mũi, mạch máu ở hai mắt hắn cũng bị vỡ ra nên hiện tại hắn tạm thời liền bị mù.
‘Hắc Long Sát Thiên Thần’ là kiếm kỹ hắn tạo ra nhờ ý tưởng của chiêu thức ‘Lôi Vẫn Hoá Long Thiên’ của Raikou lúc trước kết hợp với thức thứ tám ‘Sâm La Vạn Tượng’, ba từ ‘Sát Thiên Thần’ trong đó là khi hắn đã biết được chân tướng của cuộc chiến người và quỷ mà thêm vào.
Chiêu này chính là nhờ vào lực ly tâm được tạo ra nhờ những chuyển động thân thể và cách thức vung kiếm của để liên tục điệp gia, tăng cường sức mạnh của nhát chém cuối cùng.
Cộng thêm việc hắn điên cuồng truyền năng lượng của bản thân vào khiến chiêu này đạt lên một tầm cao mới khi so với ‘Lôi Vẫn Hoá Long Thiên’ và ‘Sâm La Vạn Tượng’.
Đây đã là chiêu thức mạnh nhất của hắn hiện tại, mặc dù tốc độ của thức kiếm đã nhanh hơn tốc độ hồi phục của Muzan và chém bay đầu của hắn, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn là thất bại.
Tới giờ khắc này hắn đã nhận ra, dù có bị chém đầu bằng Nhật Luân Đao đi nữa thì Muzan vẫn sẽ không chết.
Hắn không có cách nào giết được Muzan!
Sau thời gian dài chiến đấu khiến Gin đã tiêu hao gần hết lượng máu trong cơ thể, năng lượng đã tiêu hao rất nhiều. Tinh thần lực cũng rất lớn tổn thất.
Hậu quả để lại chính là sức hồi phục của hắn bị suy giảm đáng kể.
Đạp…đạp…đạp…!
Muzan khuôn mặt lạnh lùng dị thường bước tới, nói: “Có thể cắt được đầu ta, ngươi chính là người thứ nhất! Để ca ngợi kỳ công của ngươi, ta ban cho ngươi một cái chết đau khổ nhất!”
Đôi mắt hắn trợn trừng, hắn đang cực kì phẫn nộ, vừa rồi hắn vậy mà đã thoáng chút cảm thấy sợ hãi, đó là điều không thể tha thứ được!
Hắn là sinh vật hoàn hảo nhất! Hắn làm sao có thể sợ hãi được!?
Cánh tay của Muzan biến thành một cái quái vật mọc đầy những con mắt, nó ngậm lấy thân thể Gin bắt đầu gặm nhấm.
“Aaaaa….!”
Cảm giác đau đớn đến tột độ truyền đến, có dù tính cách cứng cỏi như Gin cũng không nhịn được là gào thét thành tiếng.
“Sẵn đây ta nói cho ngươi biết! Máu của ta có thể mang lại sức mạnh cho ngươi, nhưng khi ta tiêm vào một lượng đủ lớn thì sẽ sẽ trở thành một chất kịch độc, khiến ngươi đau đớn muốn sống không được muốn chết không xong a!”
Muzan lạnh lùng nói.
Mà Gin khi nghe được những lời của Muzan thì có chút khựng lại, thầm nghĩ: “Máu…!?”
Nếu hiện tại mắt Gin mà còn lành lặn thì Muzan sẽ thấy được mắt hắn đang láo lia xoay chuyển.
Thế là Gin la hét càng thảm rồi.
“Aaaaa…đau quá! Ta muốn chết, ta muốn chết…giết ta đi a! Cầu ngươi hãy giết ta đi…!”
“Hahaha, bây giờ lại muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu! Ồ hô, ta đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ mới a…có lẽ ngươi sẽ rất thích nó.”
Muzan cười gằn nói, hắn đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng không tồi, cho tên này chết quá sớm thì thật là đáng tiếc, Gin càng ngoan cường thì hắn lại càng muốn thu phục, nhưng trước khi thu phục vẫn là cho hắn một bài học vì tội láo xược trước đã.
“Phải rồi, tiếp tục truyền đi, truyền nhiều vào a Muzan! Ta đang rất thống khổ a, haha…”
Trong lòng Gin thầm nói.
Chỉ là lúc này ở phía xa đột nhiên truyền đến một đạo ánh sáng lấp loé.
“Loại ánh sáng này…”
Mà Muzan khi nhìn thấy đạo ánh sáng này thì hai mắt liền co rụt lại mặt mũi loé lên một tia hoảng sợ tựa như gặp thứ gì rất kinh khủng một dạng, đến Gin cũng không thèm giữ lại, lập tức ném sang một bên, sau đó quay liền đầu chạy.
Gin bị ném đụng vào một cành cây, rồi ngã xuống đất.
Lúc này thương thế ở mắt cùng thân thể của hắn đã khôi phục lại, hắn ngẩng đầu nhìn phái sau núi loé lên đạo ánh sáng.
“Đó là…ánh sáng mặt trời?”
Vừa cảm nhận hắn liền cảm giác được bản năng cảnh báo nguy hiểm, như là gặp thiên địch một dạng, nên liền đoán ra được đây là thứ ánh sáng gì.
Thế nhưng ngay sau đó sắc mặt Gin liền trầm xuống, bởi vì bây giờ chính là buổi tối a. Việc xuất hiện ánh sáng mặt trời quả thật là không bình thường.
Hắn trong đầu ngay lập tức nghĩ đến vị kia…
Thần Mặt Trời Amaterasu!
Vị thần được Hakumen kể lại trước khi trùng sinh.
Chỉ là Muzan làm sao lại chạy đâu?
Ánh sáng là ở mặt sau ngọn núi a, bên này ánh sáng cũng đâu có chiếu xuống?
Chẳng lẽ là do bị Amaterasu hù doạ sao?
Thình thịch!
Đột nhiên hắn hắn cảm thấy tim của mình đau nhói lên một cái.
Gin ngã quỵ xuống, một tay ôm ngực.
“Cảm giác bất an này là gì?”
Hắn thở hổn hển tự hỏi, dù cho có phải chiến đấu với Muzan thì hắn vẫn không có cảm giác này a.
Cảm giác sợ hãi đến từ sâu thẩm trong thân tâm hắn khiến cho sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
“Ruri, Hakumen…các ngươi đừng xảy ra chuyện a.”
Ánh sáng chiếu rọi hồi lâu liền biến mất, Gin liền tức tốc chạy như bay hướng về nhà, ngay cả hai thanh bảo đao của mình, hắn cũng không mang theo.
— QUẢNG CÁO —
Đang lúc hắn đi được một đoạn thì đột nhiên hắn ngừng lại, vẻ mặt vui mừng móc ra lá bùa.
Xem ra các nàng cũng không xảy ra chuyện gì…
“Gin…tạm biệt…! Ngươi đừng chết nhé hãy cố gắng sống sót! Chúng ta dù chết cũng không mong muốn ngươi chết a”
Một giọng nói yếu ớt từ lá bùa phát ra.
Tựa như là một ánh đèn thoi thóp sắp tắt giữa ngọn gió
“Hể…?”
Gin đừng chết trân như trời trồng.
“Hẳn là ta nghe nhầm…”
Hắn nở nụ cười vỗ đầu một cái, rồi nói.
“Gin…tạm biệt…! Ngươi đừng chết nhé hãy cố gắng sống sót! Chúng ta dù chết cũng không mong muốn ngươi chết a”
…
“Gin…tạm biệt…! Ngươi đừng chết nhé hãy cố gắng sống sót! Chúng ta dù chết cũng không mong muốn ngươi chết a”
Sau khi nghe lại vô số lần thì hắn hồn bay phách lạc đứng tại chỗ.
“L-làm sao có thể? Đây không phải là thật! Đ-đúng vậy, là mơ. Đây là mơ! Chỉ cần ta tỉnh lại liền có thể nhìn thấy được cái nàng!”
Hắn như phát cuồng, chạy như điên đâm đầu vào tảng đá.
Rắc rắc!
Tiếng xương sọ hắn nứt toác ra.
Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
“Không thể nào! Không thể nào!! Không thể nào!!!”
Bành!
Bành!
Bành!
…
Bành!
“Làm sao vẫn chưa tỉnh lại…!”
Hắn gục mặt xuống đất kêu gào.
Bành!
“Làm ơn để ta tỉnh lại đi!!!”
Bành!
Gin ngã ra đất, đầu hắn bê bết máu, không, phải nói là toàn thân hắn hiện tại thấm đẫm lấy máu tươi.
Hai mắt hắn vô thần nhìn lên bầu trời đang bắt đầu cuồn cuộn mây đen.
Rắc rắc…oanh!
Một tia sét xẹt ngang bầu trời!
Tí tách tí tách…!
Mưa bắt đầu rơi trên khuôn mặt của hắn.
Hắn từ từ bò dậy tiền về nhà mình.
Gin cũng không phát hiện xung quanh hắn phạm vi 15m có một không gian hình bán cầu bao bọc lấy.
Theo bước chân hắn di chuyển thì nó cũng di chuyển theo.
Nhưng là trong lúc này, dù cho hắn có phát hiện đi chăng nữa, thì hắn cũng không quan tâm.
...
Ngôi nhà hiện tại đã trở thành một mảnh hoang tàn xung quanh có mấy bộ thi thể cháy khô.
Mà bắt mắt nhất đó chính là hai bộ thi thể cháy đen đang ôm lấy nhau nằm trên một đài cao.
Kia là một người, một cáo!
Gin đứng đó nhìn lấy bọn hắn không chớp mắt. Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh cùng ký ức.
“Là do ta quá yếu sao? Ta nên cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa! Nếu như ta mạnh hơn, nếu như ta chăm chỉ tu luyện hơn thì mọi chuyện đã không đi đến nước này!”
Hắn nắm chặt nắm đấm: “Ta tội lỗi như vậy…mà các ngươi lại muốn ta cố gắng sống tốt ư?”
Gin mím môi, mặc dù nguyên tắc của hắn là nam nhân sẽ không bao giờ rơi lệ.
Thế nhưng, tại thời khắc này hắn làm không được!
“Ta…thật thảm hại a!”
Hắn cứ một mình đứng đó lâm vào ngơ ngác, miệng thì liên tục lẩm bẩm thứ gì đó.
— QUẢNG CÁO —
Kia là những lời hứa…
Kia là những giấc mộng của cả ba người bọn hắn…
Cuối cùng hắn không nhịn được mà quỳ gục xuống và khóc lớn như một đứa trẻ.
“Ta xin lỗi…ta xin lỗi…”
Bành…bành…
Hắn điên cuồng tự đấm vào trong ngực mình, đấm đến khi lồng ngực hắn vỡ vụng, đấm tới tâm can hắn lộ ra bên ngoài.
Sau một hồi lâu, hắn mới dần dần lấy thần trí.
“Phải rồi, còn hài tử! Vẫn còn hài tử của chúng ta a.”
Hắn như lâm vào điên dại bắt đầu lục tung khắp nơi, chỉ là vì tâm trí hắn quá rối bời nên chỉ biết điên cuồng đào móc khắp nơi cuối cùng vẫn là không thể tìm thấy được gì.
“Ngay cả hài tử cũng đã mất rồi sao?”
Hắn cả người hôi bại ngồi bệt xuống đất, đôi mắt thất thần nhìn lấy khung cảnh hoang tàn xung quanh.
Hắn…đã mất tất cả rồi!
…
Sau khi tiến hành chôn cất cho các nàng.
Biểu lộ của Gin liền trở nên mất lý trí, vô cảm cùng tàn nhẫn. Hắn tiến về ngôi làng, bởi vì hắn cảm giác được nơi đó dường như còn có người sống.
Ở nơi đó là…không nên có sự sống tồn tại!
Mà lúc này đứng ở trong ngôi làng con quỷ áo choàng đen đang gậm nhấm lấy một người phụ nữ liền ngẩng đầu cười âm lãnh.
“Khăc…khặc…tới rồi, hãy cho ta thấy cảnh tưởng ngươi ăn thịt con người đi a.”
Hắn dang ngồi trên thân của gốc cây hoa tử đằng, thoả thích ăn uống.
Mà xung quanh hắn đứng lấy mấy chục dân làng chờ lệnh.
Lúc đám cháy bốc lên thì hắn đã kịp thời lệnh cho những người này chạy đi, nên phần lớn người đều tránh thoát tai hoạ đó.
Mặc dù có một chút thay đổi về kế hoạch, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, hắn chỉ làm theo lệnh là được.
Còn vì sao hắn có thể ngồi lên cây tử đằng?
Bởi vì hoa tử đằng là nở theo mùa, chỉ ở những nơi đặc biệt thì chúng mới có thể nở quanh năm mà thôi.
Lúc này ở xa xa phía đầu con đường của ngôi làng.
Thân ảnh của Gin dần dần xuất hiện trong tầm mắt của con quỷ.
Đạp…đạp…
Tiếng bước chân vang vọng càng lúc càng lớn.
Một đôi lam đồng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nó.
Khi thân ảnh kia càng lúc càng gần…cho đến khi chỉ còn 100m.
Một cổ vô hình lực lượng xung quanh hắn bắt đầu mở rộng ra.
15m…
20m…
30m…
50m…
Mọi sinh vật bị lực lượng này bao trùm đều biến mất tại chỗ, kể của con quỷ áo choàng đen kia cũng vậy.
Trong một không gian xa lạ.
Con quỷ mở to mắt nhìn lấy hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
Trên một cánh đồng rộng lớn vô biên vô hạn, chính là vô cùng vô tận xác chết trải dài chất thành núi, mà ở xa xa hắn có thể nhìn mấy được tất cả huyết dịch đều đổ về một hướng tạo thành một toà huyết hải.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên huyết sắc bầu trời, con mắt của hắn co rụt lại, thần sắc tràn đầy hoảng sợ cùng kinh hãi.
Bởi vì một đôi mắt màu xanh to lớn cực kì đang nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như là nhìn sâu kiến một dạng.
Một giọng nói vô cùng lạnh vang vọng trời đất: “Các ngươi không nên tồn tại trên đời này!”
Như là ngôn xuất pháp tuỳ một dạng!
Toàn thế giới đang run rẩy.
Trời hạ xuống vẫn thạch!
“Aaaa…không!”
Oanh! Oanh…!
Vô số tiếng nổ truyền tới.
Nhấn chìm toàn bộ đại địa!