“Nếu hắn mạnh như vậy thì làm sao Raikou lão đầu có thể giết chết được?”
Đây chính là vấn đề mà hắn cùng Hakumen không hiểu.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Lúc hắn đang suy đoán xem Raikou làm sao mà giết được một đại yêu quái ngang cấp Hakumen thì Ruri đẩy cửa mang một bình trà đi vào.
“À…chúng ta đang suy nghĩ một chút vấn đề.”
Gin gãi đầu nói.
Một lúc sau.
“Raikou tiên sinh vậy mà giết được một yêu quái cùng cấp với Hakumen tỷ?”
Ruri kinh ngạc thốt lên.
Nàng cũng có một chút hiểu rõ sức mạnh của Hakumen, cái kia nguồn linh lực khổng lồ cùng gần như tuyệt đối phòng ngự khiến cho nàng vừa lúc bắt đầu thì đã đứng ở thế bất bại a.
Thấy vẻ mặt của Ruri đặc sắc như thế Hakumen cũng đoán được nàng đang nghĩ gì: “Thật ra ta cũng không mạnh như ngươi nghĩ đâu. Mà tên kia, hắn mạnh là có mạnh, nhưng điểm yếu cũng rất nhiều. Có lẽ Raikou đã lợi dụng điểm yếu của hắn đi.”
“Điểm yếu? Ngươi từng đánh nhau với hắn sao?”
Gin tò mò hỏi. Là điểm yếu như thế nào mà để kẻ yếu hơn có thể chặt đầu mình như vậy?
“Thật ra Shuten Douji chính là một tên háo sắc biến thái, trước kia từng có một đoạn thời gian tới đây làm phiền ta. Báo hại ta lúc đó ăn không ngon ngủ không yên.”
Hakumen dường như hồi tưởng lại quá khứ đau thương một dạng, vẻ mặt nàng hiện lên vẻ chán ghét.
“Háo sắc? Biến thái?”
Đột nhiên một vài hình ảnh hiện lên trong đầu hắn. Raikou lão đầu nằm gọn trong ngực của Shuten Douji.
Phụt…!
Khụ…khụ…
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó hắn vừa uống một ngụm trà liền phun ra ngoài, toàn thân run lên bần bật.
“Ngươi thế nào?”
Ruri vội vàng chạy đến vỗ nhẹ vào lưng hắn hỏi.
Hakumen nhìn Gin với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, nàng biết cái tên này lại tưởng tượng ra thứ gì không tốt nữa rồi.
Mà nhân vật trong đó nếu không phải nàng thì chính là Raikou.
“Mà một điểm yếu khác nữa chính là hắn rất thích uống rượu. Nói trắng ra thì hắn là một tên siêu cấp bợm rượu.”
Đang lúc Gin đang run lẩy bẩy vì tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ, thì đột nhiên giọng nói của Hakumen nhẹ nhàng vang lên, như để trấn an hắn.
Nghe những lời nói của nàng thì hắn bắt đầu dần dần bình tĩnh lại, thở dài một hơi rồi nói: “Chẳng lẽ Raikou lão đầu chuốc rượu hắn sao? Làm sao ta cảm giác cũng không đơn giản như vậy a.”
Gin suy nghĩ một hồi liền cảm thấy chính mình hình như đang đi lệch nên liền quay sang hỏi Hakumen, bởi vì đây chính là mục đích của hắn khi mở đầu câu chuyện này a:
“Vậy ngươi đoán được thanh đao này sẽ có thêm cái gì khác sao? Chẳng hạn như nguyền rủa?”
“Ta cũng không biết! Mà theo ta biết nếu đao này thật chém giết Shuten Douji thì chắc cũng có thể sẽ có thêm một thứ gì đó khác, còn cụ thể là gì thì ta không biết.” – Nàng lắc đầu rồi lại nói thêm một câu.
Chuyện này nàng thật không biết, dù sao nàng cùng Shuten Douji cũng không có giao tình gì. Trái lại nàng còn chán ghét hắn thì làm sao có thể biết được thứ gì khác?
“Xem ra chỉ có thể từ từ tìm hiểu.”
Gin gặp nàng cũng không biết, liền đành thôi, dù sao nó cũng nằm trong tay hắn, sau này lại từng bước tìm hiểu.
Thường thì khi dùng một loại vũ khí nào đó chém giết một đại yêu quái thì vũ khí đó sẽ có một tỷ lệ nào đó xuất hiện những thứ khác biệt.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là điều đó chỉ đúng khi có thể trực tiếp giết chết ngay tại chỗ mà thôi.
…
Trong một cánh rừng cách vị trí Gin bọn hắn khá xa về phía bắc.
Một thân ảnh lưng còng, chống gậy đi giơ lên từng bước chân chập chững đi tới.
“Tên khốn đó…ta sẽ giết hắn!”
Nếu có người ngoài nhìn vào sẽ tuyệt đối bị doạ cho tè ra quần.
Bởi vì khuôn mặt của thân ảnh này cực kì già nua hầu như da mặt của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xệ mà rớt xuống đất.
Để ý kĩ thêm chút nữa sẽ thấy được dưới cổ của người này toàn là máu. Mà trên hết chính là trên đầu hắn có một cặp sừng dài nhọn hoắc.
“Ta không cầm cự được lâu, phải nhanh chóng tìm đến Kinmou Hakumen! Đã nhanh đến rồi, chỉ một chút nữa…”
Kẻ này lẩm bẩm nói.
Hắn lại trải qua một quảng thời gian thật lâu, cuối cùng tại trước lúc mặt trời xuống núi, trước mặt hắn liền xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Lúc này đột nhiên có hai cái bóng đen xẹt ngang đi tới trước mặt hắn quát.
“Đứng lại! Ngươi từ đâu tới mau trở về!”
Hai con cáo xuất hiện phía trước, mở miệng liền nói tiếng người.
Bọn nó cảm nhận được kẻ trước mắt là một con yêu quái nên mới ra lời cảnh cáo, nếu như hắn là con người thì chúng nó đã xuất thủ hù doạ đuổi hắn đi rồi.
“Ta là Shuten Douji, tới đây muốn cầu kiến chủ nhân của các ngươi, Kinmou Hakumen.”
Đúng vậy, thân ảnh này chính là đại yêu quái bợm nhậu, háo sắc cùng biến thái Shuten Douji, một danh nhân đến từ phía nam.
Khụ…khụ…
Là một danh yêu đến từ phía nam với danh hiệu là Heian đệ nhất đại biến thái cùng đệ nhất bợm nhậu.
“Shu cái gì shu chúng ta không quen, ngươi cút đi.”
Trong đó một con cáo vóc người nhỏ hơn mở miệng liền nói không quen biết, rồi quát to một tiếng.
“Này, ngươi bình tĩnh, kẻ này không thể trêu chọc a.”
Mà ở một bên một con cáo vóc dáng to hơn nghe những tiếng quát đó liền xù lông, vội vàng nhắc nhở.
“Làm sao? Tên xấu xí này tỷ tỷ biết sao?”
“Biết! Mặc dù bộ dạng của hắn rất khác, thế nhưng cái tên Shuten Douji này cũng sẽ không có người nào dám giả mạo, nên chúng ta hay là ăn nói cẩn thận một chút. Mà lại thực lực của hắn rất mạnh nơi này cũng chỉ có chủ nhân mới có thể chống lại a.”
“Hả? Làm sao có thể?”
“Ngươi không tin cũng được, chờ ta cùng hắn nói chuyện đã.”
Hai con cáo xù xì to nhỏ một hồi, con to lớn liền ngẩng đầu nói:
“Shuten Douji đại nhân tới đây tìm chủ nhân có việc gì sao? Nàng hiện tại không có ở nhà nên đành mời đại nhân ngày khác lại tới.”
Mà Shuten Douji nghe vậy ánh mắt có chút hoảng, hắn cố giữ cho giọng nói mình thật bình tĩnh nói: “Nàng đang ở đâu? Các ngươi có thể liên lạc với nàng sao? Ta tìm nàng có chuyện quan trọng.”
Trong khi nói hắn liền nhấn mạnh hai chữ “quan trọng” với ngụ ý không gặp là không được.
“Cái này…”
Nghe thấy ngữ điệu không thể cự tuyệt của Shuten Douji, nó cũng có chút do dự, bởi vì kẻ trước mặt là cùng đẳng cấp với chủ nhân, nàng cũng không thể khinh xuất được.
“Như vậy…ta sẽ liên lạc với chủ nhân, ngài chờ một lát.”
— QUẢNG CÁO —
Nó do dự một hồi liền dẫn con cáo bên cạnh chạy lên núi.
Mà Shuten Douji chờ bọn hắn vừa đi, liền nhịn không được mà ho khan dữ dội.
Nhìn lấy bàn tay đầy máu, hắn liền hít sâu một hơi, một tay khác mò lấy một hồ lô rượu ở bên hông rồi uống một ngụm.
“Mặc dù biết tại thứ này mà ta ra nông nổi này, nhưng thật sự không nhịn được a.”
Hắn nâng niu bình hồ lô nói.
Sau đó liền nhìn lên đỉnh nói thì thầm: “Mong nàng sẽ thật có cách đi.”
Lần này hắn đến đây cũng chỉ là ôm lấy may mắn đến mà thôi.
Bởi vì theo hắn điều tra, biết được Hakumen có phương pháp trùng sinh. Cũng biết được nhờ như vậy mà nàng đã sống rất lâu, nên mới trong lúc sắp chết tìm đến đây để thử vận may.
Trước đó mấy tháng hắn bị Minamoto no Raikou chặt xuống đầu lâu, sau đó dựa vào sức sống ngoan cường để chống trả, cuối cùng hắn cũng có thể phá vòng vây và đào thoát.
Lúc đó hắn thế nhưng là bị mấy chục âm dương sư dùng kết giới vây khốn, lại thêm bản thân trong lúc sơ suất bị Raikou lão âm bức âm một nhát, chặt xuống đầu.
Hắn thoát được cũng là nhờ có thuộc hạ thổ phỉ đông đảo cầm cự một số lớn người, mặc dù chỉ là trong phút chốc nhưng cũng đủ để hắn làm được rất nhiều chuyện.
Sau khi chạy thoát hắn liền tiêu hao tuổi thọ để kiềm chế lại sự xói mòn của yêu linh, sau đó lại cầm cự, chống gậy đi mấy tháng mới tới được đây.
Bây giờ sinh mệnh của hắn đã như là ngọn nến trong gió vậy, chỉ cần hai con cáo lúc nãy ra tay cũng có thể giết được hắn, theo như hắn suy tính hắn chỉ còn có thể cầm cự cho đến ngày mai mà thôi.
…
Đang lúc Hakumen cùng Gin chuẩn bị cáo biệt Ruri để đi huấn luyện thì Hakumen đột nhiên lấy từ trong ngực ta một lá bùa.
“Chủ nhân, Shuten Douji tới ở dưới núi, hắn nói có chuyện quan trọng cần gặp ngài ngay lập tức!”
Đang lúc Gin tự hỏi ngực của nàng rốt cuộc có thể chứa được bao nhiêu thứ thì một âm thanh nữ giới từ trong lá bùa vang lên.
Bọn hắn nghe xong cái tên kia liền đồng loạt ngẩn người, ba cặp mắt nhìn nhau.
Kia chẳng phải là bọn hắn vừa mới nói đến sao?
Shuten Douji!
Yêu quái chứ có phải thần thánh đâu mà lại linh như vậy?
Gin âm thầm nhổ nước bọt.
“Shuten Douji? Chẳng phải Raikou tiên sinh nói đã chém giết hắn rồi sao?”
Ruri quăng ánh mắt nghi ngờ về phía Gin hỏi.
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ thuật lại những gì hắn nói mà thôi.”
Hắn vẻ mặt vô tội nói.
“Hừ! Ta đã nói mà, tên kia làm sao lại dễ dàng bị giết như vậy.”
Lúc này Hakumen đột nhiên lên tiếng.
“Ta nói Hakumen, dẫn chúng ta đi xem hắn đi, sẵn tiện chúng ta cũng muốn ăn những trái cây mà ngươi hay khoe khoang đây.”
Gin có chút hứng khởi nói, quen biết cũng được mấy tháng rồi nhưng bọn hắn vẫn chưa biết nơi ở trước đó của nàng là như thế nào đâu, hắn có chút hiếu kì muốn xem a.
“Đúng vậy, đúng vậy a, Hakumen tỷ, chúng ta vẫn chưa biết trước đó ngươi đã sống ở đâu a.”
Ở một bên Ruri cũng rất muốn đi, nàng với Hakumen đã “thân” với nhau được ba tháng rồi, thật muốn đi xem nhà của nàng ra sao.
Thấy hai người này đột nhiên phấn khởi như vậy, Hakumen cũng không tiện từ chối, mà lại nàng cũng cảm thấy nên dẫn Ruri về nhà chơi vài hôm: “Được rồi! Như vậy chúng ta lên đường thôi…Để ta cõng Ruri cho!”
— QUẢNG CÁO —
Ruri nghe thấy nàng đồng ý liền vui mừng, Gin cũng thấy rất vui vẻ liền cúi xuống chuẩn bị cõng lấy Ruri để nàng khỏi phải chạy thì đột nhiên Hakumen hô lên làm hắn giật cả mình.
“Làm sao?”
Hắn nghi hoặc nhìn lấy nàng một cái.
Ruri ở một bên nín cười nói: “Hakumen tỷ, hắn là phu quân của ta a, cũng là nam nhân thì làm sao để ngươi cõng ta được?”
Câu đầu của nàng chính là nhắc nhở lấy Hakumen cẩn thận bị lộ, câu sau có tác dụng là nhấn mạnh câu phía trước, nói nàng giành lấy cõng vợ người khác là hành vi rất kì lạ.
“Khục…ta chỉ là thấy ngươi tối hôm qua vừa đánh nhau với Raikou xong, sợ ngươi còn mệt mỏi nên muốn giúp một tay mà thôi.”
Hakumen biết mình có chút thất thố liền nhẹ ho một cái rồi nói.
“Thật cổ quái a? Ra thấy các ngươi dạo này biểu hiện lạ lắm nha!”
Gin nhìn chăm chăm vào Hakumen không chớp mắt, hỏi.
“Làm…làm sao? Chẳng lẽ ta không cõng Ruri mà lại đi cõng ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi có ý đồ gì với ta à?”
Hakumen ngữ điệu mềm nhũn nói.
Nàng cũng không phải sợ Gin mà là nàng sợ Ruri giận nàng mà thôi. Còn về phần Gin nếu hắn có ý kiến nàng liền đem hắn treo lên cho hắn biết mặt.
“Ách! Ha…ha-ha làm sao có thể? Ngươi đừng nghe nàng nói bậy a, Ruri!”
Gin nghe nàng nói như vậy liền giật bắn người, vội vã cười trừ lại quay ra đằng sau đối với Ruri nói.
“Thật ra ta cũng thấy các ngươi rất lạ a!”
Ruri lúc này hồi tưởng lại một hồi liền nói.
Nàng có lần ban đêm nhìn thấy Gin cùng Hakumen đi về, bầu không khí xung quanh bọn hắn có chút mập mờ, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất.
Ruri cũng không biết đó là do một nhân cách đặc biệt khác của Hakumen gây ra, nàng cho tới hiện tại vẫn chưa biết đến sự hiện diện của nhân cách đó. Cả Gin và Hakumen đều không nói cho nàng biết.
Dù sao chuyện như vậy vẫn là không nên nói ra a, nhất là cho người mà bọn hắn yêu thương.
“T-thật sao? Haha, làm sao ta không biết a.”
Gin nghe vậy liền bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu…giả ngu, hắn gãi gãi đầu dùng ánh mắt có chút ngây thơ nói.
Mà Hakumen cũng phủ nhận chuyện đó, cũng không phải là nàng giấu giếm mà là nàng đích xác là không biết. Những chuyện mà nhân cách kia làm nàng điều không biết gì cả.
“Vậy sao? Có lẽ là ta cảm nhận sai đi. Ngươi đừng để ở trong lòng a, Gin.”
Ruri ngón trỏ chạm bờ môi, ngại ngùng nói, có lẽ lần này là nàng sai rồi.
Nàng không nên nghi ngờ Gin cùng Hakumen, hai người bọn hắn chính là những người thân duy nhất của nàng trong lúc này đâu.
Hakumen nhẹ thở ra, nói một câu rồi bắt đầu di chuyển: “Thôi được rồi, chúng ta đi thôi.”
Gin cõng lấy Ruri bám theo phía sau nàng.
…
Vù…vù…
Tiếng gió lớn thổi qua dồn dập.
“Đáng chết, làm sao lại lâu như vậy?”
Trong lúc Hakumen bọn người chậm trễ vì phải phân trần giải thích thì Shuten Douji bên này đang nằm co rúc vào một chỗ, hơi thở thoi thóp nhưng cũng không nhịn được mà mắng một tiếng.