Sáng hôm sau.
Ruri vừa ra khỏi phòng chuẩn bị đi giặt quần áo thì đột nhiên nàng thấy Hakumen đang ngồi trước cửa phòng của mình.
Khi tiến lại gần thì nàng liền hết hồn: “Hakumen tỷ, ngươi làm sao vậy? Đêm qua ngươi không ngủ sao? Làm sao lại tiều tuỵ như vậy.”
Đầu tóc của Hakumen rối tung, quần áo thì có chút xốc xếch, vẻ mặt mệt mỏi.
“Ờ…Ruri đó hả? Ta chỉ là thức đêm ngắm trăng mà thôi.”
Hakumen ngẩng đầu nhìn nàng với cặp mắt vô thần.
“Chỉ một đêm mà thôi, sao bộ dạng ngươi thành ra thế này rồi?”
Ruri nghi ngờ hỏi, theo lý mà nói thì cho dù nàng không ngủ trong nhiều ngày thì cũng sẽ không thành ra thế này a.
“Không có việc gì, ngươi chẳng phải muốn giặt quần áo sao? Mau đi đi, mặc kệ ta, để ta một mình đi.”
Nàng bắt đầu xua đuổi Ruri.
Ruri vẻ mặt không hiểu thấu, vội vàng để xuống thau đồ cầm trên tay tiến tới bên cạnh nàng hỏi: “Tối qua ngươi làm gì?”
“Ta ngắm trăng.”
“Tối hôm qua thật có trăng sao?”
Ruri ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời hôm nay vẫn bị những áng mây dày đặc che phủ.
“Ta nhớ được tối hôm qua có rất nhiều mây a. Ngươi là ngắm trăng ở đâu?”
Ruri liếc mắt nhìn nàng, giọng điệu có chút âm dương quái khí mùi vị hỏi lấy.
“Ây…”
Hakumen bị nàng hỏi không biết phải trả lời như thế nào, tối qua nàng làm sao có thể rảnh rỗi để nhìn bầu trời đâu.
“Hừ! Khai mau, tối hôm qua ngươi làm gì?”
Thấy nàng biểu lộ ấp úng của nàng, Ruri dường như đã bắt được điểm yếu được nước lấn tới.
“Ta…ta…”
Hakumen bị nàng tra nói như vậy liền có chút lắp bắp không nói nên lời.
Lúc này nàng nào có phong thái của một đại yêu quái sống gần ngàn năm tuổi nữa, lúc này nàng chỉ như là một thiếu nữ bình thường bị tra hỏi bí mật xấu hổ của mình mà thôi.
Bộ dáng hoảng hốt xen lẫn xấu hổ kia kết hợp với vẻ ngoài của nàng thì phải nói là hàng cực phẩm trong cực phẩm, đấy là nếu như tóc tai cùng y phục của nàng gọn gàng như bình thường mà thôi.
…
Sau khi nghe Hakumen kể lại toàn bộ sự việc, Ruri liền kém chút nữa là cười ra tiếng, may mắn là nàng kiềm chế được.
Phụttt…!
Ruri vẫn đang cố gắng không cười, nói với Hakumen: “Hakumen tỷ…không ngờ đêm qua bởi vì chuyện này mà ngươi lại biến thành ra như vậy.”
Hakumen cũng không nói cái gì, nàng vẻ mặt hôi bại ngồi lỳ ra đó, nàng cảm giác uy nghiêm của mình đã không có.
Thấy vẻ mặt của nàng như vậy, Ruri cũng không tiếp tục trêu đùa mà nói: “Ngươi vào đây, ta chải tóc lại cho.”
Ruri kéo lấy tay nàng đi vào phòng.
“Xong rồi! Ngươi thật đẹp a!”
Chỉ một lát sau, bộ dạng của Hakumen được Ruri chỉnh sửa trở lại như bình thường.
“Ngươi thật là…lần sau đừng tự huỷ hoại mình như vậy nữa!”
Ruri tỏ ra hài lòng với kiệt tác của mình, nhưng nàng cũng không quên căn dặn một câu.
“Như vậy, bây giờ ta đi giặt quần áo đây!”
“Đợi đã, Ruri.”
Đang lúc Ruri quay người lại nhìn nàng thì Hakumen bất ngờ hôn nàng một cái, rồi nói: “Cám ơn ngươi!”
Bị bất ngờ tập kích Ruri liền đỏ mặt, vội vàng nói: “T-ta phải đi, một lát nữa ta lại nấu cơm cho ngươi ăn.”
Nàng quay người đi nhanh như một cơn gió.
Chẳng hiểu sao cái gì cần làm đều đã làm nhưng những lúc bị bất ngờ như thế này nàng vẫn không thể kiềm chế được nét xấu hổ của mình.
“Khanh khách…”
— QUẢNG CÁO —
Nhìn dáng vẻ vội vả của nàng, Hakumen nở nụ cười.
…
Đã ba tháng từ khi Hideyoshi mất.
Tại một toà trang viên rộng lớn.
Bành!!!
Một người đàn ông trung niên khoát lên người bộ y phục của quý tộc vẻ mặt có chút tức giận, đập bàn quát mắng:
“Lũ ăn hại! Lũ vô dụng! Đã ba tháng trôi qua vẫn không tra được danh tính của tên kiếm sĩ đó. Ta nuôi các ngươi để làm gì???”
Lúc này một người dáng vẻ trông giống trí giả bước ra nói: “Đại nhân bớt giận, mặc dù không tra được cụ thể danh tính, nhưng có thể xác định hắn còn đang ở tại khu vực đó. Nếu chúng ta chịu trả ra một chút đại giới, mang theo đại quân đi tìm kiếm chắc chắn sẽ tìm được.”
Người đàn ông được gọi là đại nhân kia, tức giận ném một quyển tấu sớ vào đầu gã trí giả kia mắng:
“Đại giới cái đầu ngươi! Nếu như vậy thì ta cần các ngươi nghĩ cách làm gì? Ngươi là thứ gì trí giả, chính là một thằng ngu. Người đâu mang hắn ra chém!”
“Aaaa, đại nhân tha mạng.”
Tiếng kêu gào thảm thiết im bặt mà dừng.
“Một kiếm sĩ có thể một hơi chém giết một đội quân mấy trăm người cùng mấy chục võ sĩ mà không một ai sống sót. Sức mạnh như vậy, phải cho ta sử dụng.”
Người đàn ông vẻ mặt phẩn khởi nói. Một kiếm sĩ mạnh mẽ như vậy nên về dưới trướng của hắn.
Hắn nhìn xuống những người còn lại hỏi: “Quân trinh sát bên kia thế nào rồi?”
“Bẩm đại nhân! Bọn hắn hiện tại đã khoanh vùng khu vực được cho là nơi sinh sống của Hideyoshi, chỉ cần chờ lệnh của ngài là bọn hắn liền lập tức hành động.”
Một samurai bước lên nói.
“Cử người đi thăm dò đi, nên nhớ chỉ là thăm dò không nên kinh động bọn hắn. Đã tên kia cứu lấy Hideyoshi thì hắn cũng nên ở gần đó đi, nếu muốn thu phục hắn thì chúng ta không nên lỗ mãng.”
Vị đại nhân kia ngồi trên ghế, ánh mắt lấp loé nói.
Đột nhiên một giọng nói cương nghị truyền đến.
“Ngài nếu muốn xử lý hắn thì chỉ cần ra lệnh được rồi, không cần phải hành động như vậy nếu người ngoài thấy được liền không tốt a.”
‘Hắn’ được nói ở đây chính là tên trí giả lúc nãy.
“Haha, ta đã nói ngươi không cần đối với ta cung kính như vậy a, Yorimitsu!”
“Không được! Đây là cấp bậc lễ nghĩa, ta không thể làm theo lời ngài được!”
“Mà thôi, mà thôi, tuỳ ngươi vậy. Mấy tháng trước ngươi nhận lệnh đi tiêu diệt Shuten Douji có thành công không?”
“Tên kia sống rất dai đầu bị ta chặt xuống vẫn có thể phản công được, ta cùng thủ hạ đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể giết hắn ngay tức khắc, để hắn kéo lấy hơi tàn chạy mất.
Nhưng hắn cũng sẽ chết nhanh thôi, thương tích như thế hắn sẽ không sống được trừ phi hắn được thần cứu chưa, thế nhưng thần là tuyệt đối không đứng về phía hắn đấy.”
“Haha, ngươi vẫn mạnh mẽ như vậy a!”
Sau đó cả căn phòng lâm vào yên tĩnh.
…
Ở lại phía Gin bên này.
Thời gian ba tháng này đối với hắn cũng như thường lệ, không có gì đặc biệt.
Nhưng đối với hai người kia là một trải nghiệm mới.
Mối quan hệ lén lút kia, được bọn hắn thi triển đến đăng phong tạo cực, ngay cả Gin cũng không phát hiện được một chút manh mối nào.
Nhưng dù không phát hiện thì hắn cũng có một chút phiền muộn, dạo gần đây hắn cảm giác hình như hắn phải chia sẻ vợ mình cho Hakumen vậy.
Cứ mỗi 2-3 ngày là Ruri lại xin hắn qua ngủ với Hakumen một lần.
Điều này làm hắn có chút không thoải mái, bởi vì nhiều đêm có những lúc hắn muốn Ruri mà nàng lại không ở bên, khi đi tới phòng các nàng tìm thì các nàng lại không cho hắn vào.
Ruri thế nhưng là vợ hắn đâu! Sao hắn phải khổ thế này?
“Ara? Ngươi đang ngồi thiền sao? Hôm nay làm sao thức sớm như vậy?”
Lúc này Hakumen đi vào võ đường nàng liền thấy Gin ngồi đó nên cất tiếng hỏi.
Hắn liếc mắt nhìn nàng nhưng cũng không trả lời.
Chẳng lẽ liền nói là đêm qua ta không thể ngủ, ta đi tìm Ruri nhưng lại bị một ai đó giành lấy nên đành ra ngồi thiền để tĩnh tâm lại?
— QUẢNG CÁO —
Hakumen nhìn lấy hắn, nội tâm lại buồn cười, nàng đương nhiên biết hắn ngồi ở đây từ buổi tối rồi.
Dù sao mỗi lần Ruri ở bên nàng là nàng luôn lắng tai chú ý động tĩnh của hắn đâu.
Có chút tội, nhưng thôi cũng kệ.
“Ruri đâu rồi?”
Gin lên tiếng hỏi.
“Nàng vẫn còn ngủ, ta ra ngoài trước phụ nàng giặt quần áo!”
“Tốt như vậy?”
“Hừ! Ngươi có ý gì? Ruri là tỷ muội của ta, ta đương nhiên sẽ giúp đỡ nàng.”
Hakumen hừ một tiếng, ba tháng thời gian cũng đủ cho nàng học được nhiều thứ khác trong đó cũng có giặt quần áo rồi. Chỉ là làm nàng không thích ứng nhất là cũng phải giặt quần áo cho hắn a.
Hai người bọn hắn liền bắt đầu cãi nhau, cũng không để ý đằng xa có một con quạ đang nhìn chăm chăm về hướng bọn hắn.
Tại một nơi cách nhà hai hai mươi dặm.
“Đã thấy được! Là một kiếm sĩ và một nữ nhân. Bọn hắn đang cãi nhau…à không, đã đánh nhau rồi!”
Một gã trẻ tuổi ăn mặc phong cách âm dương sư đang nhắm mắt, trên trán có dán một lá bùa, nói.
“Đã xác định sao?”
Một viên chỉ huy hỏi.
“Cơ bản đã xác định, dù sao trong vùng này đã không có một kiếm sĩ khác!”
“Tốt, mau gọi Mitsuri tới!”
Viên chỉ huy nghe vậy liền truyền lệnh.
Một lát sau, một thiếu nữ ăn mặc một bộ giáp nhẹ đi vào.
“Mitsuri chờ lệnh của đại nhân!”
Thiếu nữ tên là Mitsuri quỳ gối một chân nói.
“Ngươi dẫn theo hai binh sĩ tiếp xúc với mục tiêu, chủ yếu là hỏi bọn hắn muốn điều kiện gì thì mới có thể để hắn gia nhập chúng ta. Còn chi tiết thông tin của hắn thì ngươi đi sang một bên, quân sư sẽ cấp cho ngươi.”
Tên chỉ huy nhìn xuống nàng và nói. Thiếu nữ này chính là tốt nhất nhân tuyển đi, bộ dạng xinh đẹp đầu óc cũng rất linh hoạt mà lại thực lực lại mạnh mẽ.
“Tuân lệnh!”
…
“Hân hạnh được gặp mặt, ta gọi Mitsuri.”
Mitsuri nhìn đối diện hai người Gin cùng Hakumen liền cúi đầu chào hỏi.
Gin cũng nhìn lấy nàng, thiếu nữ này chính là vừa khi nãy tìm tới, nói có chuyện muốn thảo luận với hắn và được Hakumen dẫn vào đây.
“Các ngươi những quan viên này đến nơi hẻo lánh này tìm một lương dân như ta làm gì?”
Âm thanh hắn lạnh nhạt hỏi. Hắn rất là không muốn va chạm với lũ này.
Mitsuri thấy thái độ của hắn không thoải mái nên cũng không nhiều lời, trực tiếp nói điểm chính:
“Gia tộc Fujiwara có ý muốn mời ngài gia nhập, ngài có thể ra bất cứ điều kiện gì, chúng ta cũng có thể đáp ứng.”
“Ta từ chối! Ta chỉ muốn làm người bình thường mà thôi, mời ngươi về cho.”
Gin nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối, đồng thời còn ra hiệu đuổi khách.
“Liền không suy nghĩ một chút sao?”
Hắn đột nhiên trầm giọng nói: “Không cần suy nghĩ, ta từ chối!”
Thấy Gin dần dần không kiên nhẫn, Mitsuri cũng không dám lại hỏi nàng nói:
“Đã ngài từ chối, ta sẽ trở về thông báo với cấp trên.”
Mitsuri cũng không ở lại lâu, nàng cúi đầu chào một cái rồi cấp tốc quay người rời đi.
Sau khi đi cách trang viên vài chục mét Mitsuri liền ngã quỵ xuống, một tay che lại ngực thở hổn hển.
“Hah…hah…thật đáng sợ…”
— QUẢNG CÁO —
Lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với toả ra sát khí Gin mà nàng vẫn còn giữ được bình tĩnh trò chuyện thì có thể thấy tâm tính của nàng rất tốt.
“Mitsuru đại nhân! Ngài làm sao?”
Từ xa hai tên binh lính chạy lại muốn đỡ lấy nàng ngồi dậy nhưng bị nàng ngăn cản.
“Ta không sao! Chúng ta trở về đi.”
Trong võ đường.
“Xem ra bọn hắn rất muốn ngươi đây, sao không thử đi làm quan a. Ta cùng Ruri ở nhà chờ ngươi mang công lao về á.”
Hakumen ở một bên mở miệng trêu đùa.
“Ta là quỷ thì làm quan cái rắm.”
Gin hừ lạnh nói.
“Ngươi nói xem bọn hắn có từ bỏ ý đồ hay không?”
“Hừ, bọn hắn tốt nhất là nên sáng suốt một chút.”
…
Mitsuri trải qua một chút đi đường, cuối cùng cũng trở về đến doanh trại.
“Bọn hắn vậy mà từ chối? Lại là một võ sĩ không màng danh lợi sao?”
Thủ lĩnh nghe được lời kể từ Mitsuri liền cảm thấy có chút phiền phức, những võ sĩ như vậy thường không thể dùng vũ lực bắt ép bọn hắn được. Nếu bây giờ đem quân đi đàn áp thì những người đó cũng sẽ thà chết không khuất phục.
Nhưng có thể, những người như vậy đều là những kẻ mạnh, như vậy bỏ ra đại giới thu phục mới có giá trị.
“Truyền tin tức này về kinh đô cho Michinaga đại nhân đi.”
Hắn phất tay hạ lệnh, những chuyện như thế này hắn cũng không thể tự mình quyết định, phải chờ đợi lệnh từ cấp trên.
Lúc này Mitsuri đột nhiên lên tiếng: “Đại nhân, chúng ta hãy rút tay mắt trở về đi, người kia cũng không dễ trêu, khi ta đối mặt với hắn dường như là đang đối mặt với một hung thú vậy, ta cảm giác ta chỉ cần động thủ là liền mất đầu ngay tức khắc.”
“Hả? Mạnh đến nhường ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?”
Thủ lĩnh kinh ngạc hỏi.
Phải biết Mitsuri chính là thiên tài kiếm thuật được cả kinh đô công nhận sau Hasegawa Hideyoshi a.
Mặc dù hắn cũng không biết Hideyoshi tại sao lần này trở về thực lực lại tăng vọt lên nhiều như vậy, rõ ràng là mấy năm trước hắn tới kinh thành cũng không có mạnh mẽ như vậy.
Lúc đó gia tộc Fujiwara còn chả thèm đoái hoài gì tới hắn, để mặc hắn tự do hành động trong Heian.
Nhưng lần này hắn trở về thì thực lực biến hoá long trời lở đất, hầu như đã thoát ly ra cực hạn của người bình thường.
Nghĩ tới Hideyoshi, cả người hắn lại cảm thấy phát lạnh, vết chém ở ngực liền đau nhức, vào ngày kia lúc hắn được phái ra để chặn đánh Hideyoshi lại kinh đô, hắn liền chứng kiến được như thế nào là hoàn mỹ một kiếm.
Lúc đó Hideyoshi trong mắt hắn là một cái chân chính quái vật, hắn chỉ là chớp mắt một cái thì một kiếm kia như một tia sáng vắt ngang trời đêm chém về phía hắn, một cái nháy mắt sau đó ánh mắt hắn liền chìm vào bóng tối.
May mắn cho hắn lúc đó Hideyoshi cũng không trực tiếp nhắm vào mình, mà chỉ muốn phá vỡ vòng vây chạy ra mà thôi, nên hắn mới có thể giữ lại một mạng.
Mà mạnh như Hideyoshi cũng không gây cho Mitsuri áp lực như thế a.
Bọn hắn không biết, Mitsuri có cảm nhận như vậy là bởi vì Gin không phải là người, quỷ ăn người mà sống nên theo lý mà nói nó chính là thực thể xếp trên con người trong chuỗi thức ăn nên mới để cho cơ thể nàng có phản ứng thành như vậy.
Chỉ có những ai thường xuyên đối mặt với quỷ thì mới không bị ảnh hưởng bởi khí tức của chúng mà thôi. Bởi vì bọn hắn đã quen thuộc.
Cũng giống như người bình thường chưa từng đối mặt với hổ khi đang đi ngoài đường mà gặp được một con hổ vậy, cảm giác rất sợ hãi, run rẩy đến nhấc chân chạy cũng không nổi.
Thế nhưng cùng là một người bình thường nhưng sống trong rừng hay thường tiếp xúc với hổ thì sẽ không cảm giác chúng đáng sợ như vậy.
Mặc dù giải thích như vậy, chứ nàng dù không bị áp chế đi nữa thì cũng bị Gin giây sát như thường.
Trừ phi nàng học được các thủ đoạn cường hoá cơ thể của âm dương sư hoặc kỹ thuật hơi thở giống Hideyoshi thì còn may ra có thể chống lại một hai.
“Ta cũng không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào, chỉ là cảm giác các tế bào trong cơ thể đều đang sợ hãi.”
Mitsuri dường như đang tưởng nhớ lại cảm giác lúc đó rồi nói.
“Thôi được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi chờ lệnh đi.”
“Vâng!”
Mitsu quay người rời đi.