*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này của Cố Duyên Chu nếu phân tích từ mặt chữ, hoàn toàn chính là vũ nhục nhân cách Thiệu Tư. Nhưng mà khi lời này phối với giọng nói của anh, nghe vào liền hoàn toàn thay đổi hương vị.
… Đây đại khái là ưu thế độc quyền của đàn ông có giọng nói dễ nghe.
Những lời này xoay chuyển vài vòng trong lỗ tai Thiệu Tư xong hắn mới kịp phản ứng, hắn nửa nằm, nói: “Có phải anh muốn tuyệt giao không?”
“Không muốn.”
“Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”
Cố Duyên Chu tương đối co được dãn được, anh cầm di động một đường vừa đi vừa nói chuyện, gật đầu chào hỏi với vài nhân viên đi ngang qua, lúc này mới đi đến bên cửa sổ hành lang dừng lại: “Vậy xin hỏi trong ba mươi mấy tiếng không khác gì hạ táng này, ngài có ăn cơm chưa?”
Thiệu Tư sờ sờ bụng, Cố Duyên Chu không nói hắn còn không thấy gì, vừa nói hắn còn thật sự cảm thấy có hơi đói, hắn nghĩ nghĩ: “… Sủi cảo chiên Lý Ký có tính không?”
“Đó là ăn bữa nào?”
“Tôi nghĩ xem, ” Thiệu Tư ngủ đến độ có chút mơ hồ, “Đại khái là bữa sáng ngày hôm qua.”
“Em giỏi thật đấy, ” giọng điệu Cố Duyên Chu có chút vi diệu, anh đưa tay thả lỏng nút áo sơ mi, trên mặt không có biểu tình gì, “Kiểu ngủ của em còn thật sự không khác gì hạ táng.”
Thiệu Tư: “Tôi nên nói cái gì, cảm ơn?”
…
Cuối cùng Cố Duyên Chu để lại một câu ‘ngoan ngoãn ở nhà chờ, trước hết ăn chút gì lót bụng đi’ sau đó liền cúp điện thoại.
Thiệu Tư nắm di động, cân nhắc: giọng điệu lạnh lùng như thế… Cố Duyên Chu tức giận à?
Anh ta tức giận cái gì?
Thiệu Tư tự nhận là mình đang ngủ yên lành lại bị một trận điện thoại của anh ta gọi dậy mà còn không tức giận, anh ta tức cái gì chớ?
“Tui phắc thật sự là đói mà, ” Thiệu Tư nằm xuống, lật người ở trên giường, một chân vắt ngang duỗi ra bên ngoài giường, lộ ra mắt cá chân và một đoạn cẳng chân, mặt chôn trong gối lầm bầm lầu bầu, “Cơ mà lười xuống giường quá…”
Thiệu Tư đấu tranh ở trong lòng thật lâu, cuối cùng vẫn vứt lời của Cố Duyên Chu lên chín tầng mây, mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc.
Có điều lần này hắn không thể ngủ được bao lâu, ước chừng hai tiếng sau, hắn lại bị chuông cửa đánh thức.
Thiệu Tư rúc ở trong chăn, dùng chăn che đầu, ngoan cường chống cự hai phút, cuối cùng vẫn không có biện pháp, để chân trần xuống giường đi ra ngoài. Hắn vừa mở cửa vừa nói: “—— ai vậy?! Trên cửa dán tờ giấy không thấy hả, mắt mù…”
Cửa vừa mở ra, Cố Duyên Chu xách theo hai hộp giữ nhiệt đứng ở bên ngoài.
Trong tay anh đang cầm một tờ giấy A4, tờ giấy đó vốn dĩ dán ở trên cửa, trên giấy có năm chữ to rồng bay phượng múa: đừng ồn, không có nhà.
Thiệu Tư im bặt: “Sao anh lại tới đây?”
“Quay về, mang giày vào.” Cố Duyên Chu chỉa chỉa bàn chân trần của Thiệu Tư, sau đó gác hộp giữ nhiệt trong tay lên chỗ để giày ở huyền quan, “Chân trần chạy cái gì vậy?”
Thiệu Tư lười trở về, trực tiếp ngồi xuống sofa, hai chân gấp lại, đặt trên sofa, rúc thành một cục, híp mắt nhìn anh: “Anh tới làm gì? Không gọi nói trước, sau khi đến còn dữ nữa.”
Cố Duyên Chu quả thực bị hắn làm cho hết cả giận: “Tôi dữ?”
Thiệu Tư: “Muốn tôi lấy cho anh cái gương soi thử hay không?”
Kỳ thật Cố Duyên Chu một không mắng hắn, hai không mặt lạnh, nhưng Thiệu Tư chính là cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút tức giận nho nhỏ.
… Trực giác.
Cố Duyên Chu quả thật có giận, anh giận hắn không biết chăm sóc tốt chính mình. Nhìn bộ dáng của hắn liền biết hắn không để lời anh nói lúc trước ở trong lòng, khẳng định lại cúp điện thoại tiếp tục ngủ, chỗ nào lo việc lót dạ.
Tuy rằng anh đã sớm liệu đến điểm ấy, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn tránh không được có chút tức giận.
Có điều Thiệu Tư trái lại là rất tự tại, giống như trời sập xuống cũng sẽ không nhúc nhích vậy —— người này làm ổ trên sofa, cũng không biết hắn làm thế nào mà tìm được tư thế thoải mái như vậy. Tóc rất lộn xộn, đỉnh đầu có vài cọng vểnh lên cao cao, áo lùng thùng, chân dài gấp lại, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
“Được rồi, tôi dữ.” Cố Duyên Chu nói xong quét nhìn một vòng, “Giày của em đâu?”
Thiệu Tư híp mắt ngáp một cái, mơ hồ không rõ nói: “Ở một chỗ thật xa, đừng quan tâm đến nó.”
Cố Duyên Chu cười như không cười nhìn hắn.
Thiệu Tư nhìn biểu tình của anh, nghĩ nếu mình đánh nhau thì cũng không phải là đối thủ của anh, vì thế dùng tay chỉ đối diện: “Phòng ngủ.”
Trong nhà Thiệu Tư xử lý thực sạch sẽ, phong cách trang hoàng giản lược, nhưng mà có vài thứ mỗi phòng đều có —— đều là mấy thứ linh ta linh tinh, ghế lười*, xe điện tự cân bằng**, còn có mấy thứ không thể phân biệt ra.
*Ghế lười:

**Xe điện tự cân bằng:

“Đây là cái gì?” Cố Duyên Chu nhịn không được, dùng hai ngón tay xách cái vật thể ‘dạng bao tải’ thêm bông gòn ở trong góc phòng lên.
Thiệu Tư đang ở trong phòng tắm đánh răng, hắn nghe vậy ló đầu ra nhìn thoáng qua, sau đó ngậm bàn chải đánh răng nói: “Túi ngủ* đó, cái này mấy năm trước ở Nhật Bản bán rất đắt hàng, nó quảng cáo thế nào nhỉ —— mặc vào là có thể nằm đâu ngủ đó.”
*Túi ngủ
Cố Duyên Chu buông lỏng hai ngón tay: “Thứ như vầy mà em cũng mua à?”
“Mua trên mạng, chỉ xem quảng cáo còn cái khác không nhìn kỹ, một hơi mua bốn cái, mua về mới biết căn bản mặc không được, ” Thiệu Tư tổ chức ngôn ngữ một chút, mặt không đổi sắc nói, “Thật sự là rất xấu.”
Cố Duyên Chu thầm nghĩ: đâu chỉ là xấu, nhìn ngốc hết biết.
“Cái đó thì sao?” Cố Duyên Chu dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá thiết bị điện tử lớn bằng hai bàn chân, “Tôi biết nó là xe điện tự cân bằng, nhưng em mua nhiều như vậy làm gì?”
Loại xe điện tự cân bằng giống như cái dĩa lớn này, trên đường, trong công viên, thường xuyên có thể nhìn thấy, lúc khởi động hai cái đèn ở phía sau chớp tắt chớp tắt, chỉ cần đứng trên đó là có thể lảo đảo tự động chạy về phía trước.
Hồi ức của Thiệu Tư đối với nó, hiển nhiên còn thảm thiết hơn mấy cái túi ngủ kia, hắn im lặng không lên tiếng đánh răng nửa phút, sau đó súc miệng, lúc dùng khăn mặt lau miệng mới nghẹn giọng trả lời: “Cái này dùng thì rất tốt, chỉ là dễ làm trầy sàn nhà.”
Lúc ấy hắn còn có chút gian nan lựa chọn một phen, cuối cùng lý trí chiếm thượng phong, sau khi tìm người thay mấy miếng gạch bị cọ ra vết trầy, thì mấy cái xe điện tự cân bằng đó vẫn luôn để ở trong phòng không dùng.
Đời người đại khái chính là như vậy, luôn có chênh lệch với dự đoán.
Mấy thứ này cơ bản đều là hắn đặt mua vào lúc nghỉ ngơi ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tuy rằng mấy thứ gắn tag ‘thần khí cho người lười’ ấy kỳ thật một chút cũng không thần, phần lớn đều là mấy thứ râu ria.
Cố Duyên Chu tựa vào cửa phòng tắm, vừa nhìn hắn rửa mặt vừa nói: “Sao không mua xe lăn luôn?”
Thiệu Tư rửa mặt xong, tiện tay treo khăn mặt về chỗ cũ: “Tôi cũng không phải tàn tật.”
“Hệt như tàn tật.” Cố Duyên Chu nói xong lại cao thấp đánh giá hắn một cái: “Em tự đánh giá mình có chút lệch lạc.”
Thiệu Tư vén tay áo lên: “Có phải muốn đánh nhau không?”
Cuối cùng Cố Duyên Chu từ phía sau đè gáy hắn, đẩy hắn vào trong phòng ăn: “Được rồi, nhanh đi ăn cơm, còn không ăn sẽ lạnh đó.”
Sau khi vào cửa, trong tay Cố Duyên Chu xách theo hai cái hộp giữ nhiệt, bên trong bỏ mấy món đồ ăn.
Đồ ăn đều rất hợp khẩu vị hắn, lúc trước ở đoàn phim Mặt nạ mọi người thường xuyên ăn cơm cùng nhau, đối với việc Thiệu Tư thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, Cố Duyên Chu đều rõ đến một năm một mười.
Kiêng ăn, khẩu vị thiên ngọt.
Tuy rằng thích cay, nhưng kỳ thật ăn không bao nhiêu, mỗi lần bị cay đều mặt không đổi sắc liên tục uống nước, thừa dịp người khác không chú ý mới có thể thè đầu lưỡi ra hai phát.
Thiệu Tư ăn hai miếng, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hắn chưa bao giờ là cái loại người thản nhiên với ý tốt của người khác, nếu như không có biện pháp đáp lại, liền không nên khiến quan hệ giữa hai người đặt trên một cái cân tiểu ly không ngang bằng nhau.
Thật giống như hắn chiếm hời của ai vậy, đặc biệt phiền.
Vì sao đối tượng này biến thành Cố Duyên Chu, thì chuẩn tắc ban đầu liền mất hiệu quả. Thế mà hắn lại không có trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Thiệu Tư nghĩ nghĩ… bữa cơm này ăn no tám phần rồi.
“Hai ngày nữa em đi quay «Anh dũng tiến về phía trước» à?” Cố Duyên Chu lướt lướt trên màn hình di động, sau đó ngẩng đầu.
«Anh dũng tiến về phía trước» chính là show thực tế Tề Minh nhận cho hắn, lấy dã ngoại sinh tồn mạo hiểm làm chủ. Phân đoạn cơ bản chính là an bài nghệ nhân vào trong núi sâu dựng lều cắm trại dã ngoại, tổng cộng có ba tiểu đội, mỗi đội có một đội trưởng, tổ chương trình sẽ đưa cho bọn họ bản đồ sai lầm hoặc chính xác, la bàn, cùng với các loại nhu yếu phẩm, bọn họ có thời gian hai ngày hai đêm để chạy đi, tiểu đội nào rời núi trước liền tính là thắng.
Đây cũng là một show thực tế có rating cao nhất hiện nay.
“Ừm, kịch bản đều đưa lại đây rồi.” Thiệu Tư để đũa xuống nói, “Còn chưa thuộc.”
Trước kia Thiệu Tư đã không thích lên show tổng hợp lắm, hắn nghiêm trọng hoài nghi mấy thủ đoạn xây dựng hình tượng của Tề Minh đều là học theo show tổng hợp. Người nào hình tượng gì đều phải an bài tốt trước đó, nếu chương tình muốn bạn làm học bá, họ ra đề bạn còn phải thuộc đáp án trước, lúc quay hình, đi lên bình tĩnh thanh thản giải đề, những khách mời khác liền tập thể hệt như thiểu năng mà ‘oa’ một tiếng cúng bái.
Sau khi được câu trả lời, Cố Duyên Chu gật gật đầu, không nói chuyện.
Hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi cứ như vậy bị Thiệu Tư ngủ mất.
Cố Duyên Chu luôn lại đây đưa cơm, anh đưa một lần, Thiệu Tư liền lên alipay chuyển khoản cho anh một lần.
Lúc mới đầu Cố Duyên Chu trực tiếp gọi điện thoại sang, giọng điệu rất nguy hiểm hỏi hắn có ý gì.
Sau đó số lần nhiều, Cố Duyên Chu dứt khoát chơi với Thiệu Tư, em chuyển một ngàn, tôi liền chuyển lại cho em hai ngàn, chuyển tới chuyển lui không dứt.
Qua lại mấy lần liền xài hết hạn mức chuyển khoản ngày đó.
Thiệu Tư xin ngưng chiến, nhưng bị bác bỏ.
Hắn vốn tưởng rằng vầy là xong rồi, ai biết Cố Duyên Chu quả thực hung ác, liên tiếp đổi bảy tám cái thẻ, mỗi cái đều chuyển đầy hạn mức cho hắn.
Tiếng thông báo luôn vang lên không ngừng.
[Thiệu Tư]: được rồi! Tôi nhận thua! Anh thắng!
Nhưng mà Cố Duyên Chu cũng không để ý đến hắn, vẫn chơi không chán mà chuyển khoản cho hắn:
[Hệ thống thông báo: Cố Duyên Chu chuyển khoản cho ngài 50000 nguyên.]
[Hệ thống thông báo: Cố Duyên Chu chuyển khoản cho ngài 50000 nguyên.]
[Thiệu Tư]: phắc, you win!
[Hệ thống thông báo: Cố Duyên Chu chuyển khoản cho ngài 50000 nguyên.]
[Thiệu Tư]:…
Cách mấy phút đồng hồ, Cố Duyên Chu mới hồi âm cho hắn một cái:
[Cố Duyên Chu]: lần sau còn chuyển tiền trả tôi không hả tiểu tổ tông?
[Thiệu Tư]:…
[Thiệu Tư]: Xem như anh lợi hại.
Cuối cùng Thiệu Tư cuộn mình trong sofa, nhìn chằm chằm số dư nhiều thêm mấy chục vạn, lâm vào trầm tư.
Có nên ra ngoài tìm thêm mấy ngân hàng làm thẻ hay không?
—-
Rất nhanh nghênh đón ngày thu hình «Anh dũng tiến về phía trước» mùa hai kỳ sáu, kỳ này mời đến rất nhiều khách mời nặng ký, trừ Thiệu Tư, An Ân và Dương Vũ cũng ở đó. Tổng cộng có mười hai người, cứ bốn người một đội.
Thiệu Tư đến phòng trang điểm, An Ân liền chủ động chào hỏi hắn: “Đã lâu không gặp.”
Thiệu Tư ngồi ở bên cạnh cô, tùy ý thợ trang điểm từ phía sau nâng cằm hắn đánh phấn nền: “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”
An Ân cười cười: “Rất tốt.”
Diện mạo An Ân cũng không xuất chúng, giới giải trí mỹ nữ như mây, người xinh đẹp hơn cô có rất nhiều, nhưng diện mạo cô có độ công nhận cao. Mắt phượng hẹp dài, diện mạo cổ điển, ngũ quan mượt mà, mỗi bộ phận nếu tách ra nhìn đều thường thường không có gì lạ, nhưng gộp cùng một chỗ lại làm cho người ta xem qua là nhớ.
Thiệu Tư còn chưa có thăm dò tin tức từ cô, An Ân đã chủ động hỏi: “Lần này có khả năng chúng ta lại hợp tác rồi, nam chính Một đời một kiếp một đôi người đã quyết định nội bộ là anh, tôi không đoán sai chứ?”
Thiệu Tư từ chối cho ý kiến, không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn mở mắt ra, nhìn gương trang điểm trước mắt: “Tôi thì lại rất bất ngờ vì cô nhận bộ phim này, trong ấn tượng thì cô chọn lựa kịch bản vẫn luôn thực nghiêm cẩn.”
An Ân không biết vì sao hắn lại nói như vậy, ngẩn người: “A?”
“Tôi xem kịch bản, ” An Ân lại cười cười, cô cười rộ lên không quá giống các sao nữ khác, có khả năng là bởi vì mắt một mí, mắt híp thành một cái khe, “Câu chuyện đó thật sự rất hay, tôi rất thích. Lúc xem đến cuối cùng Lâm Mục vì Tiết Ngọc Nhi nhảy vào ma uyên, tôi cũng bật khóc luôn. Lúc ấy tôi đã nói với người đại diện, được, liền chọn kịch bản này.”
Trong lòng Thiệu Tư nhanh chóng đưa ra một suy đoán, xem ra An Ân không biết chuyện, đang nghĩ nên làm thế nào nhắc nhở cô một chút, chợt nghe bên cạnh ‘rầm’ một tiếng, cái gì đó bị quăng xuống đất, sau đó chính là giọng nói giận không kiềm được của một người đàn ông:
“—— Làm gì hả? Chải đầu cần dùng sức như vậy à? Không được liền đổi người khác đến.”
Là Dương Vũ, hắn đang không kiên nhẫn quát mắng thợ trang điểm.
Hoàn toàn khác với An Ân đau khổ nhẫn nhịn sáu bảy năm mới hết khổ, Dương Vũ niên thiếu thành danh, rõ ràng cũng là cái tuổi tiểu thịt tươi, lại làm hệt như lão tiền bối, cái khác thì không học được, bệnh ngôi sao thì lại từng cơn từng cơn. Thanh danh hắn ở trong giới vẫn luôn không tốt lắm, điểm này đồng nghiệp đều rất rõ ràng, bình thường nếu không tất yếu, cơ bản không có ai bằng lòng giao tiếp với hắn.
Thiệu Tư với Dương Vũ cũng không quen, hắn loáng thoáng cảm giác được, thái độ của Dương Vũ đối với hắn còn không quá giống người khác, thậm chí mang theo chút ác ý —— hơn nữa lần này hắn ta chỉ là nam thứ, lại bị Thiệu Tư đè áp một đầu.
Ánh mắt Thiệu Tư và Dương Vũ ở trên không trung giao nhau hai giây, sau đó mỗi người tự dời đi.
Vừa vặn Tề Minh dẫn theo hai trợ lý từ bên ngoài đi tới, phát hiện không khí không đúng lắm, gã quen thuộc đưa qua một điếu thuốc cho Dương Vũ, hoà giải: “Anh Vũ, đây là làm sao vậy.”
Dương Vũ nhận lấy điếu thuốc, Tề Minh xoay người châm cho hắn ta, sau đó hắn ta ngang nhiên hút ở trong phòng trang điểm, nuốt mây nhả khói nói: “Người trẻ tuổi, hấp ta hấp tấp.”
Tề Minh lại trò chuyện với hắn ta hai câu, cho hắn ta đủ mặt mũi, lúc này mới trở lại bên cạnh Thiệu Tư.
Miễn cho gã lại đây léo nha léo nhéo, Thiệu Tư trực tiếp nhắm mắt giả bộ ngủ.
[Vì sao hắn thấp kém như vậy?] hệ thống không quá hiểu rõ, [không phải hắn rất kiêu sao.]
[… Kiêu cái rắm.]
Tề Minh kiêu không kiêu cũng là chia người, thái độ của gã quyết định bởi giá trị của bạn, một khi gã cảm thấy bạn không có bất cứ trợ giúp gì với gã, gã đảo mắt là có thể trở mặt với bạn.
Người giống Dương Vũ, tiếp xúc nhiều chút không có chỗ hại, không chừng mối quan hệ này ngày nào đó có thể dùng đến. Đối với Tề Minh mà nói, cái này giống như bản năng nghề nghiệp, nhanh chóng tiến hành phán đoán mỗi người bên cạnh, bệnh nào thuốc nấy, một người cũng không buông tha.
Thay vì nói là gã đang kinh doanh nghệ nhân, không bằng nói gã đang hao tổn tâm cơ mà kinh doanh chính mình.
Gã không có khả năng vĩnh viễn đều là người đại diện vương bài của công ty, dù gã mất đi công việc này, mối quan hệ mà gã khai thác ra, đi đến đâu cũng sẽ không mất đi hiệu lực.
Quay hình rất nhanh bắt đầu, sau khi trang điểm xong bọn họ đi theo nhân viên tổ đạo diễn đến chỗ quy định, dựa theo kịch bản, bọn họ đi lên thảm đỏ, một người tiếp một người.
Thiệu Tư tính tính, phát hiện cộng thêm hắn, tổng cộng chỉ có mười một người.
Còn thiếu ai?
“Thiệu Tư, cậu chờ một lát, cậu lên sân khấu cuối cùng, ” đạo diễn cầm loa nhỏ ngồi ở cách đó không xa theo dõi toàn bộ hình ảnh, chỉ huy, “Đến đến đến, An Ân và Dương Vũ đi trước, hai ngươi nắm tay, tôi đếm ba tiếng, hai người đi qua, đứng ở sau Vạn Lôi… ba, hai, một.”
Dựa theo trình tự lên sân khấu thuần một sắc hai người một cặp thế này, hắn cũng nên có một người hợp tác mới đúng.
Thiệu Tư đứng ở tại chỗ cân nhắc một chút: hay đây là đãi ngộ đặc biệt?
Nhưng mà sự thật là hắn suy nghĩ nhiều quá.
Bởi vì nửa phút sau, bả vai Thiệu Tư bị người từ phía sau một phen choàng lấy, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc nào đó: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
“…” Cố Duyên Chu?!
Người tới còn không phải chính là Cố ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh sao, nhóm An Ân đối diện đã đi thảm đỏ xong cũng nhịn không được kinh hô ra tiếng: “Cố ảnh đế…?”
“Thật sự là hắn, không phải hắn chưa bao giờ tham gia show tổng hợp sao?”
“Đúng vậy, hắn chưa bao giờ tham gia show tổng hợp…”
Ngay cả Dương Vũ cũng có chút xao động, liên tiếp nhìn sang bên này.
Câu xin lỗi của Cố Duyên Chu không chỉ là nói với Thiệu Tư, còn là với tất cả nhân viên tổ đạo diễn. Hôm nay anh đi gấp, hành trình an bài rất kín, vừa rồi xuống xe hẳn cũng là một đường chạy lại đây, dẫn đến nói chuyện có hơi thở dốc.
Hôm nay anh mặc một thân áo khoác dài màu đen, bên trong là áo sơ mi, chỗ duy nhất không giống bình thường đại khái là thay đổi kiểu tóc. Thiệu Tư đã sớm phát hiện, trong khoảng thời gian này tóc Cố Duyên Chu dài hơn chút, hơn nữa cũng không cắt, trên trán để tóc mái không vén lên, hơi bổ luống.
Thiệu Tư ở gần anh, vành tai bị hô hấp của anh làm cho vừa nóng vừa ngứa.
“Buổi sáng có một cuộc họp đột xuất, ” Cố Duyên Chu hơi hơi cúi đầu, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Khiến em lạc bầy.”
Thiệu Tư nhìn thấy anh, trong đầu ngoại trừ ‘hàng này hình như hôm nay đẹp trai hơn hôm qua một chút’, thì chỉ còn lại một suy nghĩ khó hiểu: “Anh có tổng cộng mấy cái thẻ?”
Cố Duyên Chu: “Cái gì?”
Thiệu Tư lại nói: “Ngày hôm qua tôi lái xe đi ra ngoài làm tám cái.”
“…”
Thiệu Tư vỗ vỗ bả vai Cố Duyên Chu, hạ chiến thư: “Chuyện tôi chạy khắp các ngân hàng lớn của thành phố sáng nay cũng lên đầu đề luôn rồi, trận chiến này tôi sẽ không dễ dàng nhận thua đâu.”