Một khuôn mặt dữ tợn gớm ghiếc chưa từng thấy xuất hiện trước mắt mọi người, con xác sống thấy mình để vụt mất con mồi thì tức giận xông về phía một người khác. Chưa kịp để Tạ Hoài Du nói Cố Lãng đã lấy cây rìu chữa cháy cậu đưa phòng thân mà chặn lại đòn tấn công.
Tạ Hoài Du dùng tốc độ cùng toàn bộ sức lực của mình phóng thanh kiếm của bản thân ghim toàn bộ phần thân của con xác sống mặc áo blouse trắng đẫm máu xanh đen vào tường.
Hai người kia hoảng sợ đứng qua một bên. Không đợi ai hành động Cố Lãng đã tâm linh tương thông với Tạ Hoài Du mà lại đè chặt con xác sống ấy trên mặt đất. Tạ Hoài Du cũng nhanh chóng đến giúp. Con xác sống giẫy giụa một cách mãnh liệt nhưng lại bị thanh kiếm dùng toàn lực của Tạ Hoài Du đóng cứng trên tường. Cậu lập tức ra lệnh cho hai người đang sợ hãi đứng một bên kia lại giúp một chút.
"Hai người lại đây lục soát người con xác sống này một chút, nó ở phòng chứa đầy bằng chứng này, chắc chắn là người của phòng thí nghiệm khả năng chúng ta có thể tìm manh mối từ trên người nó."
Hai người nghe vậy mới hoàn hồn "vâng" một tiếng rồi dùng vẻ mặt ghét bỏ đến gần con xác sống nặng mùi này. Thật sự là mùi nó quá nặng khiến họ chịu không nổi.
Cố Lãng mặt không đổi sắc giữ chặt xác sống. Tạ Hoài Du từ chối việc thở bằng mũi, hít thở nhẹ bằng miệng. Bộ mặt cậu không hiện lên cảm xúc gì nhưng Cố Lãng có thể nhận thấy cảm xúc ghét bỏ rất nhỏ trên mặt cậu. Anh phong độ nói: "Con xác sống này mùi quá nồng cậu vẫn nên qua kia ngồi đi, để tôi giữ nó là được, kiếm cậu cũng đã ghim nó chặt vào tường rồi, yên tâm."
Tạ Hoài Du nghe vậy thở nhẹ ra một hơi, cậu không khách khí với đàn em của mình, đi thẳng về giữa phòng không thèm quay đầu.
Cố Lãng nhìn bóng dáng vứt áo ra đi dứt khoát của Tạ Hoài Du rất muốn cười nhưng vẫn cố nhịn không phát ra tiếng.
Bạn nhỏ tuy mặt lạnh nhưng quả thật rất đáng yêu.
Hai người kia sau một hồi lục lọi cũng tìm được thẻ công tác của con xác sống này, cái tên trên tấm thẻ khiến bọn họ hoảng hốt.
Không chờ được mà chạy tới đưa manh mối cho Tạ Hoài Du, Tạ Hoài Du nhìn cái tên quen thuộc kia thì cười nói: "Có lẽ gom đóng này nộp chung với con xác sống là nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành."
Hai người kia vui sướng đến nhảy cẩn lên nói: "Thật sao lão đại, vậy nộp nhanh thôi."
"Được rồi, đem đống này lại gần chổ xác sống tiến sĩ đi, nộp nó chung với đóng này luôn."
Vừa đủ 5 món vật phẩm hệ thống đã bắn ra ba dòng thông báo.
Chúc mừng người chơi Hoa Tuyết, Chu Cường, Tạ Hoài Du và Cố Lãng đã hoàn thành nhiệm vụ phụ của phó bản: Tìm ra nguyên nhân và thu thập được 5 vật phẩm có thể làm bằng chứng.
Phần thưởng là một lần quay số trúng thưởng vật phẩm cấp bậc ngẫu nhiên. (vòng quay của ai chỉ có người đó mới thấy được vật phẩm được quay trúng.)
Nhiệm vụ chính 1: Sống sót qua 3 ngày (1/3) người chơi hãy cố gắng sống sót.
Hai người kia đập tay nhau một cái thật lớn rồi cùng một lúc dùng cặp mắt đáng thương nhìn cậu hỏi: "Lão đại, tụi mình nghỉ ngơi được rồi đúng không? Chúng ta chỉ cần ăn ngủ rồi giết vài con xác sống rèn luyện là được mà?"
Tạ Hoài Du lười liếc nhìn bọn họ chỉ ừ một tiếng rồi chăm chú nhìn vào vòng quay đột ngột xuất hiện trước mặt, mỗi người chỉ nhìn thấy của mình không nhìn thấy cái của người khác nên cậu không cần sợ. Dứt khoát bấm quay, Tạ Hoài Du đọc thần chú cầu may 7749 lần trong lòng hi vọng ra món gì đó tốt một chút.
Khán giả trong phòng livestream 4444 cũng hồi hộp không kém gì cậu, nhưng họ hồi hộp là cậu ra món xu xu gì, chứ không phải lo cậu có xui bị quăng cho một thứ giẻ rách hay không.
[Hồi hộp quá tôi muốn biết cậu ta sẽ rút ra cái gì hehe.]
[Độ may mắn 0 điểm cậu ta còn hi vọng gì chứ.]
[Hai tên theo chân cậu ta mới rút ra bảo bối cấp bậc gương vàng kìa, quả nhiên người với người khác nhau.]
[Đừng chọc con hàng mình nữa, cậu ta quá đáng thương mà hazz.]
....
Kim trên vòng quay may mắn chậm rãi dừng lại trước một thứ làm mặt cậu tối sầm.
Thứ quỷ này là cái khỉ gì vậy???
Phần thưởng nhận được: 1 lọ thuốc gồm 10 viên thuốc che giấu hơi thở trong 1 phút nhưng vẫn giữ được thanh tĩnh để có thể hành động. Cấp bậc C tương đương với việc bạn tìm được một vật phẩm từ rương đồng, xin chia buồn cho người chơi đáng thương.
"Mẹ nó" Tạ Hoài Du lòng đau như cắt nhìn miêu tả vật phẩm mình rút được, cậu không ngờ mấy kiểu nhiệm vụ này còn có thể xui đến độ quay ra vật phẩm hạng đồng, này là xui cấp địa ngục có đúng không? Chợt mọi người thấy Tạ Hoài Du thay đổi sắc mặt nhanh chóng, vẻ mặt bớt đi vài phần lạnh lùng trông mong nhìn con hàng chỉ số may mắn -100 bên cạnh.
Cố top 1 bảng may mắn Lãng lỡ mòn nói mình xui xẻo giờ lại nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng nhìn về phía mình thì bắt đầu diễn tỏ vẻ đáng thương sắp khóc nói: "Tui rút được một hộp kẹo có thể ăn xả stress, vật phẩm này không có một tí tác dụng nào hết, chán thật, cậu thì sao có ổn không?"
"Hahaaha" Tạ Hoài Du cười trong lòng không biết bao lâu mới bình tĩnh nói: "Cũng không khác cậu mấy, đều toàn là món đồ vô dụng." miệng thì nói vậy nhưng trong tâm thì nghĩ hóa ra mình không phải xui nhất, mình không phải xui nhất, tuyệt vời.
Mím môi nín cười một chút rồi quay về bộ mặt lạnh nhạt ngày thường, cậu phát lòng hảo tâm mà mua một phần ăn đêm cho cả đám cùng ăn, rồi mua chăn đệm giá 100 tích phân trong hệ thống bảo đảm một giấc ngủ ngon lành.
Khi Tạ Hoài Du đang bận trải chăn giường thì Cố Lãng đáng thương lại gần nói: "Lão đại, cậu có thể cho tôi nằm cùng một chút không tôi không được ai tặng điểm tích phân hết, không có tiền mua chăn đệm, nếu cậu thấy không được thì thôi vậy, cảm ơn."
Tạ Hoài Du nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh, lập tức lòng mềm nhũn, tên này sao lại biết làm nũng đáng yêu như vậy chứ, cậu đặc biệt thích mấy thứ đáng yêu đó có được không? Tự nhiên có ý nghĩ này Tạ Hoài Du lỗ tay hơi đỏ rồi nằm dịch sang một bên chừa chổ cho Cố Lãng, ý tứ khỏi phải nói vô cùng rõ ràng.
Cố Lãng đạt được mục đích liền vui vẻ vẩy đuôi nằm xuống cạnh cậu. Tạ Hoài Du không muốn quan tâm người bên cạnh vì quá mệt nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, hai người kia cũng vậy, chỉ có Cố Lãng vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt của Tạ Hoài Du, anh yêu thích ngắm cậu mãi, nhìn rõ từng sợi lông mi cong vuốt của cậu, nhìn kĩ chiếc mũi thon gọn của cậu, cuối cùng là đôi môi khẽ hé mở để lộ đầu lưỡi nhỏ nhìn có vẻ vô cùng mềm mại bên trong.
Cố Lãng thần không biết quỷ không hay bị Tạ Hoài Du vô thức quyến rũ đến đỏ mặt. Vì sợ ôm Tạ Hoài du vào lòng sẽ khiến cậu tỉnh giấc, anh không nhịn được rúc đầu mình vào lòng ngực cậu ngửi mùi hương thoang thoãng của rừng trúc trên người cậu, cũng chầm chậm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Camera ghi hình sẽ được tắt trong quá trình người chơi nghỉ ngơi, nên khán giả không thấy được cảnh tượng vô cùng hài hòa lại quỷ dị này.