Dù sao phó bản này quá ít lời nhắc nhở, cậu lại còn bị lạc ở một dòng không gian khác mọi người, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tạ Hoài Du thay vào bộ đồ ấy mới đi ra ngoài tìm xe đến thần điện trung tâm nhưng cảnh tượng ở bên ngoài có chút khiến cậu giật mình.
Từ các ngôi nhà quanh khu vực cậu đứng cho đến phố xá xung quanh đều có một điểm chung là lấy màu trắng làm chủ đạo, bên trên mỗi kiến trúc đều có một kí tự khó hiểu mà Tạ Hoài Du không tài nào hiểu được. Mọi người trên đường cũng mặc trên người trang phục giống hệt như cậu, đôi mắt họ ánh lên màu đỏ kì lạ cùng hướng mắt về một hướng, cho đến khi phát hiện ánh nhìn của Tạ Hoài Du, họ đồng loạt dừng mọi động tác nhìn về phía cậu.
Trái tim Tạ Hoài Du trong phút chốc hẫng đi một nhịp, cảm giác bị hàng trăm ánh mắt như quái thú kia nhìn đến khiến cậu tê hết cả da đầu.
Một chiếc xe taxi như biết người chơi là cậu đang cần thứ gì đột nhiên dừng ngay trước mặt Tạ Hoài Du, cửa xe tự động được mở vô hình như mở ra một cánh cửa an toàn kéo Tạ Hoài Du ra khỏi cảm giác choáng váng vừa rồi.
Cảm giác lạnh lẽo như bị kẻ săn mồi quan sát ngay khi cậu đi vào trong xe đã không còn. Tạ Hoài Du thoáng nhìn đến vị tài xế ngồi ở ghế lái. Ông ta mặc trên người bộ trang phục màu trắng không có những hoa văn màu vàng tinh xảo như trên người cậu, nhưng vẫn là kiểu trang phục che hết cả người ấy, kèm theo một chiếc khăn che cả mặt và đầu, chỉ lộ ra cặp mắt đỏ kì lạ như đám người bên ngoài đường đi kia.
Nhìn thấy cặp mắt đó cảm giác lạnh lẽo kia lại đến, Tạ Hoài Du cảm thấy ánh mắt bọn người ở đây nhìn cậu rất lạ, nói đúng hơn là nhìn đến bộ trang phục trên người cậu.
Có một chút vui vẻ, một chút khoái trá, cùng chút gì đó kính ngưỡng, nó hỗn tạp trộn lẫn vào nhau khiến Tạ Hoài Du không phân định rõ được thứ cảm xúc kì lạ trong mắt bọn họ.
Giọng nói khàn khàn khô khốc của người tài xế phía trước vang lên kéo Tạ Hoài Du khỏi những suy nghĩ đó: “Cậu muốn đi đâu?”
“Chở tôi đến thần điện trung tâm, cảm ơn.”
Tạ Hoài Du quay lại bộ dạng không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhìn thẳng về phía trước cửa kính quan sát quan cảnh bên ngoài mà không để ý đến ánh nhìn của người tài xế kì lạ kia nữa.
Hiện giờ điều cậu lo lắng hơn hết thảy là người yêu và đồng đội của cậu ở thế giới bên kia như thế nào.
Cậu lo bọn họ phải đối mặt với vô vàn người chơi khác, nhưng lại không nghĩ Cố Lãng cũng đang vô cùng lo lắng cho cậu.
Hắn cùng hai người đồng đội cưỡng chế tài xế đưa mình đến trước thần điện trung tâm mới thả gã ta rời đi.
Thần điện không hổ là nơi thờ cúng thần linh tối cao nhất, đập vào mắt ba người là bốn cột trụ to lớn đặt ở bên ngoài điện chính, bên trên mỗi cột trụ đều có những hoa văn chú ngữ cổ xưa, là một kiểu ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ đối với họ.
Thần điện bên trong không hề khác các lâu đài cổ khi xưa cho lắm, vô cùng uy nga, tráng lệ. Có điều nó to hơn gấp nhiều lần các lâu đài cổ trong kí ức của họ.
Đi vào nơi đây cùng lúc với bọn họ là một đám người chơi cấp cao, vừa nhìn họ vừa cảnh giác.
Có một người trong số đó dè dặt lên tiếng hỏi: “Cố lão đại, anh… thuộc phe nào vậy?”
Cố Lãng lập tức phát hiện ra điểm khác biệt trong nhiệm vụ của mình, hắn cau mày giả vờ không kiên nhẫn nhìn về phía kẻ kia lạnh giọng hỏi ngược lại: “Các người lấy tư cách gì hỏi tôi, tôi mới là người nên hỏi câu này trước chứ nhỉ?”
Cả đám người chơi kia nghe vậy lập tức lạnh hết sóng lưng, Cố Lãng rất ít khi nói chuyện với người khác trong phó bản, người để hắn mở miệng phần đông đều đã xuống suối vàng hết rồi.
Một người không nhịn được sợ hãi về những hành vi của hắn trong quá khứ mà chủ động nói hết thân phận của mình xong còn nhỏ giọng dò hỏi lại hắn: “No1 à, anh cũng thuộc phe không tin thần có đúng không?”
Khóe môi Cố Lãng khẽ nhếch, dọa đám người kia một chút rồi mới trầm giọng để lại một tiếng “ừ” rồi bỏ đi vào trong thần điện.
Lâm Minh An và đồng bọn khẽ thở ra một hơi, may mà hắn cùng phe với bọn họ. Nếu No1 ở phe đối lập với bọn họ thì chưa gì đã thấy thua rồi.
No1 sẽ không lừa bọn họ, vì hắn không cần thiết phải làm như thế!
Ba người vừa xoay người rời đi sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi.
Lý Tư Niên nhỏ giọng nói: “Phó bản này chia trận doanh, nhưng mà chúng ta không được chia vào bên nào hết.”
Từ Nguyệt Hi lo lắng xoa xoa hai bàn tay vào nhau thì thầm với hai anh như sợ người phía sau sẽ nghe thấy: “Vậy… không phải bọn mình thuộc phe thứ ba rồi sao anh?”
Nhiệm vụ của bọn họ khác nhau ở điểm nào?
Bọn họ và cả Tạ Hoài Du đều nhận được nhiệm vụ là giết thần hoặc sống sót đến cuối phó bản. Còn bọn người kia thì sao? Chia làm hai phe một bên có nhiệm vụ giết chết những người tôn thờ thần bí mật đến thần điện hoàn thành nghi thức rửa tội bí mật vào mỗi đêm. Một bên lại có nhiệm vụ phải tuyệt đối tôn thờ thần linh, liên tục rửa tội trong ba đêm liền để có thể được thần linh công nhận bản thân là một tín đồ ưu tú, nhận được phần thưởng quay về hiện thực hoặc nếu không làm tốt trở thành một tín đồ tầm thường cũng có thể rời khỏi phó bản, tiếp tục sống những ngày tháng không biết trước tương lai ở trong trò chơi.
Vừa nghĩ thôi cũng thấy nhiệm vụ của đám người này tuy nguy hiểm luôn phải đề phòng lẫn nhau nhưng nhìn chung mấy nhiệm vụ này vẫn nhẹ nhàng hơn bọn họ chán.
Giết thần.
Nghĩ thôi cũng thấy mệt, bọn họ còn có thể thời thời khắc khắc biến thành phe đối đầu với toàn thể người chơi thuộc hai phe còn lại.
Ba người đã thành công nhẹ nhàng trà trộn vào căn cứ kẻ địch chỉ bằng một lời khẳng định giả dối của Cố Lãng, còn bên phía Tạ Hoài Du mọi việc còn dễ dàng hơn cậu tưởng nhiều. Tạ Hoài Du chỉ cần khoác lên người bộ trang phục kia đã có thể một đường đi thẳng vào trong thần điện, được những tín đồ sống ở đây dẫn đi quan sát rõ từng kiến trúc, phòng ở, cho đến nơi rửa tội hay nơi bọn họ thành kính cầu khẩn thần linh vào mỗi buổi đêm.
Tạ Hoài Du phát hiện ngoài cậu còn có những người khác mặc lên người những bộ trang phục có họa tiết tương tự nhưng bọn họ không có vẻ gì là người chơi giống cậu, ánh mắt điên cuồng si mê nhìn về tượng thần to lớn ở giữa thần điện kia chỉ có thể là những tín đồ thật sự tồn tại trong phó bản này mà thôi.
Tạ Hoài Du lại một lần nữa cảm thấy lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này, nơi đây chỉ có mình cậu.
Tạ Hoài Du nhờ bọn họ cho mình ở lại đây trong ba ngày trước khi đại lễ hiến tế vào ba ngày sau bắt đầu. Tạ Hoài Du lấy lí do cậu muốn được nhìn thấy thần linh mỗi ngày, nhanh chóng gột rửa linh hồn ô uế của mình trở nên thánh khiết để được ngài công nhận.
Hiển nhiên mấy điều cậu nói đều là lời nói dối cả thôi.
Đám người này nghe được nguyên do này đối đãi với cậu càng nhiệt tình hơn, sắp xếp phòng chu đáo cho cậu, mang thức ăn đến cho cậu, còn ân cần, chu đáo bảo sẽ đến gọi cậu cùng tham gia nghi lễ rửa tội vào buổi tối.
Xem ra ứng cử viên có khả năng bị đem đi hiến tế như cậu đây rất ít, hoặc không chừng chỉ có cậu nên đám tín đồ này mới đối đãi theo lễ nghĩa khách quý như vậy.
Dù sao đối với một người sắp chết thì bỏ ra chút thứ như vậy cũng không đáng là gì.
Tạ Hoài Du thừa biết gặp lại con quỷ Tà Thần cậu sẽ không có kết cục tốt đẹp gì trong mắt nó, nhưng chưa đến cuối cùng chưa biết ai là kẻ thua cuộc đâu.
[Cố Lãng, em đến thần điện rồi.]
[Tối nay anh thử tìm cách cùng ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên của hàng ghế đầu với em trong nghi lễ rửa tội nhé! Biết đâu chúng ta có thể tìm ra chút liên kết giữa hai không gian đối lập nhau.]
Cố Lãng nhìn tin nhắn cậu gửi đến nỗi lo lắng to lớn trong nháy mắt giảm đi đôi phần.
Hắn không nói cho cậu tình hình rắc rối mà hắn đang phải đối mặt, chỉ bình tĩnh nhắn lại bốn chữ.
[Anh nhất định sẽ đến.]