Trước khi vào phó bản, cả nhóm cùng ngồi ở dưới phòng khách cùng nhau hồi hộp chờ đợi.
Tạ Hoài Du chủ động lên tiếng thay đổi bầu không khí: “Các cậu còn nhớ chúng ta đã hứa gì với nhau chứ?”
Võ Minh Hạo thở dài đáp lại Tạ Hoài Du: “Bình an về nhà.”
Trần Vĩnh Lâm nghe vậy ngay lập tức cười cười bổ sung cho lời bạn trai mình vừa nói: “Là cùng nhau về nhà.”
“Vậy nên cố gắng sống sót nhé! Tôi không biết phó bản tiếp theo chúng ta sẽ được ở cùng nhau hay không, nên tôi hi vọng các cậu có thể bảo vệ tốt chính mình.”
Mọi người nhìn sự tin tưởng, khát vọng trong mắt nhau đồng loạt mỉm cười, cùng lúc được truyền tống vào phó bản kế tiếp. Cố Lãng nắm chặt tay Tạ Hoài Du trấn an cho cả hai người họ.
Lần truyền tống này không còn bình thường như mọi khi, đầu Tạ Hoài Du đau như búa bổ, cậu cảm thấy kí ức của mình đang bị rút dần, rút dần cho đến khi kí ức của cậu sắp biến mất hoàn toàn mặt dây chuyền trên cổ lại lần nữa phát sáng bao bọc cả người cậu lại. Tạ Hoài Du chìm vào khoảng không mê man, vô định.
Đến khi mở mắt lại lần nữa Tạ Hoài Du đã thấy bản thân nằm trong một cái lòng sắt bên trong căn phòng u ám, chỉ có vài ánh đèn le lói.
Đây là đâu? Cậu là ai?
Còn nữa tại sao cậu lại bị nhốt vậy?
Giọng nói máy móc vang lên bên tai khiến Tạ Hoài Du giật bắn mình nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
Chào mừng người chơi Tạ Hoài Du đã tiến vào phó bản [Màn đêm vĩnh hằng].
Số lượng người chơi: 15
Bối cảnh: Thành phố dưới lòng đất (Con người đã phải chuyển xuống lòng đất sinh sống do toàn bộ mặt đất đã bị quỷ quái xâm chiếm.)
Thân phận người chơi: Vật mẫu thí nghiệm.
Nhiệm vụ chính 1: Tìm ra được bí mật mà cao tầng vẫn luôn che giấu.
Nhiệm vụ chính 2: Sống sót cho đến khi phó bản kết thúc.
Hoàn thành một trong hai nhiệm vụ có thể trực tiếp kết thúc phó bản.
Phó bản diễn ra trong vòng 7 ngày.
Phần thưởng sẽ nhận được khi hoàn thành phó bản.
Người chơi xin chú ý sống sót.
[Chỉ số cá nhân quay về khi người chơi còn ở thế giới bên ngoài, kĩ năng vẫn có thể sử dụng.]
[Để tránh ảnh hưởng đến người chơi trong phó bản bình luận của phòng livestream sẽ được đóng.]
Xem ra cậu có thể tên là Tạ Hoài Du, nơi này gọi là phó bản, quan trọng hơn là “sống sót” chỉ với hai chữ này cậu cũng biết bản thân hiện tại tình hình không mấy khả quan.
Nơi này chắc chắc rất nguy hiểm, cậu phải nhanh chóng thoát khỏi nó càng nhanh càng tốt mới được.
Tuy Tạ Hoài Du không nhớ bất cứ thứ gì nhưng bộ não của cậu vẫn còn đó, với chỉ số thông minh của cậu không thể nào ngồi yên chờ chết được.
Phòng livestream 4444 đang có 119200 người xem.
[What??? Cái biểu cảm trên mặt Du Du là sao vậy?]
[Ẻm không nhớ gì thiệt hả trời.]
[Hệ thống có xóa trí nhớ những người khác không vậy?]
[Cũng có đó…]
[Cũng có là sao? Không phải người chơi đều phải giống nhau hết à!]
[Liễu Ngọc và Cố Lãng không bị.]
[Vì cái gì hai người đó không bị mà cục cưng của bọn này lại phải bị hả?]
[Vì người ta là No1, No3.]
[Đặc quyền là cái gì? Chơi game phải bình đẳng chứ!!!]
[…]
[Như này không phải dễ dàng cho con mụ điên Liễu Ngọc thảm hại con hàng nhà mình sao?]
[Lầu trên tém tém cái mỏ lại coi chừng đám người xem của cô ta qua đây phá bây giờ.]
[Cố Lãng, anh mau đến cứu vợ anh đi.]
[…]
Tạ Hoài Du nhìn sợi dây xích trói chặt chân cậu với cánh cửa của chiếc lòng sắt này một lúc lâu, không biết nghĩ gì mà cậu lại thử khám phá cái thứ có liên quan tới giọng nói kì lạ kia trên cổ tay mình mở balo trò chơi xem coi bản thân có thứ gì.
Tạ Hoài Du lướt qua một loạt các vật phẩm trong balo của mình, cuối cùng cậu cũng chọn lấy một món đem ra sử dụng.
[Nón ảo thuật: Ngẫu nhiên ra một vật phẩm bất kì, tùy thuộc vào độ may mắn của người sở hữu.]
Tạ Hoài Du thò tay vào lòng nón, cậu lấy từ trong nón ra một cọng dây sắt nhỏ im lặng cạy mở khóa trên chiếc còng chân của chính mình và cả cánh cửa của chiếc lòng. Cậu cũng không biết tại sao bản thân lại thành thạo với việc này như vậy, nhưng bản năng bảo cậu có thể thử, thế là cậu thử thôi.
Âm thanh hệ thống khoan thai đến muộn.
[Vật phẩm nhận được: Một cọng dây sắt nhỏ (là một thứ vô dụng không có tác dụng gì, ahihi đồ xui xẻo)]
Tạ Hoài Du nhìn chiếc khóa đã được mở trên chân cùng cái cửa đang mở toang, lạnh nhạt mắng giọng nói kì lạ kia một tiếng: “Đồ ngu.”
Khi cậu định đứng dậy lại phát hiện một bên gân chân đã bị tổn thương từ lâu, Tạ Hoài Du chỉ có thể khó khăn bám sát vào vách tường di chuyển bằng một chân, chân kia chậm rãi di chuyển theo. Việc di chuyển không mấy linh hoạt khiến cậu cảm thấy một chút bất an. Hiện tại cậu đang ở một nơi nguy hiểm trùng trùng, thế mà chân là thứ duy nhất giúp cậu chạy trốn cũng không bình thường, cậu không lo lắng làm sao cho được.
Trong một góc tối của căn phòng, Tạ Hoài Du nghe được im thanh rất nhỏ của một người đàn ông, người đó hình như có quen biết với cậu.
Tạ Hoài Du tìm kiếm người nọ trong bóng tối cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc lòng sắt khác đang bị một miếng vải đen che lại. Đôi mắt đỏ lóe lên, tầm nhìn của cậu lập tức rõ ràng hơn rất nhiều, năng lực này đến chính cả cậu cũng kinh ngạc.
Có ích lắm.
Cậu nhanh chóng dùng thao tác quen thuộc mở khóa cho người này. Vừa thấy người nọ cậu đã không nhịn được thốt ra một cái tên, Cố Lãng kinh hỉ vì hắn không nhận nhầm giọng nói của nhóc con nhà mình.
Hắn ủy khuất cọ cọ má mình vào tay cậu, nhỏ giọng nói: “Du Du, ở phó bản này anh phải trông cậy vào em rồi, bạn trai em không còn nhìn thấy gì hết.”
Tạ Hoài Du không nhớ chút gì về người này nhưng khi nghe hắn nói vậy lòng cậu lại thấy đau nhói, qua mười mấy giây sau Tạ Hoài Du mới phải ứng lại cách hắn gọi cậu.
Cậu ngạc nhiên hỏi: “Tôi có bạn trai?”
Cố Lãng nghe vậy lập tức cảm thấy có điều không ổn, liền hỏi cậu: “Du Du, em không nhớ gì sao?”
Tạ Hoài Du lắc lắc đầu, nhớ lại hắn không nhìn thấy được nên cậu chỉ đành trả lời: “Tôi chỉ nhớ mỗi cái tên của một người, còn lại không nhớ gì cả. Ban nãy anh nói anh là bạn trai tôi đúng không?”
“Ừm, anh là bạn trai của em, Cố Lãng, em nhớ cái tên này mà.” Hắn buồn bã ủ rũ hẳn ra khi cậu nói không nhớ mình nhưng lại nhanh chóng phấn khích trở lại đợi câu trả lời khẳng định của cậu.
Tạ Hoài Du đột nhiên vươn tay xoa xoa mái tóc đen dày của hắn an ủi: “Xin lỗi, nhưng hiện tại tôi không nhớ gì hết, chỉ nhớ mỗi cái tên anh, anh đừng buồn…. chúng ta trước tiên tìm cách thoát khỏi cái nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt trong toàn bộ quá trình nếu tôi nhớ ra gì sẽ ngay lập tức nói với anh.”
Tạ Hoài Du không biết sao bản thân lại có thể dễ dàng tin lời một người nói như vậy, rõ ràng ở một nơi không rõ như này cậu nên cảnh giác với toàn bộ con người, sự vật, sự việc nhưng chỉ cần nghĩ tới người này là Cố Lãng cái tên còn lại sau cùng trong trí nhớ của cậu thì đột nhiên cậu lại dễ dãi một cách lạ thường.
Có thể thấy người nọ đặc biệt như thế nào trong tâm trí của cậu.
Cố Lãng có chút bất ngờ trước hành động cùng lời nói của cậu, hắn vui vẻ hẳn lên không tiếp tục trạng thái tủi thân ban nãy nữa.
Du Du rõ ràng không nhớ hắn nhưng lại dễ dàng chọn đi cùng hắn, có thể thấy trong thâm tâm cậu hắn cũng đặc biệt quan trọng. Cố Lãng là người biết rõ hơn hết Tạ Hoài Du luôn cảnh giác với mọi thứ như thế nào.
Hắn vui vì bạn nhỏ không chút cảnh giác đối với hắn.
“Được, nếu nhớ ra gì hãy nói với anh.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Tạ Hoài Du đỡ hắn đứng dậy, chống tường muốn dẫn người này ra ngoài đã bị Cố Lãng lo lắng giữ cậu lại đứng yên một chỗ.
Hắn vừa nghe tiếng bước chân của cậu đã đoán được chân cậu không ổn, bèn hỏi: “Chân em sao thế?”
“Gân từng bị đứt rồi được người tạm bợ nối lại thôi, tôi cũng không rõ vừa tỉnh dậy đã như vậy rồi.”
Vừa dứt câu Tạ Hoài Du đã thấy Cố Lãng đưa lưng về phía mình hạ lưng xuống một chút nói với cậu: “Anh cõng em, em làm mắt cho anh có được không?”
Tạ Hoài Du do dự một chút cũng đồng ý leo lên lưng để hắn cõng mình. Hai người cẩn thận mở chiếc cửa sắt cũ kĩ đi ra ngoài xem xét tình hình.
Cánh cửa tựa hồ cũ kĩ sắp hư hại thế kia lại đột nhiên vang lên tiếng báo động lớn, sắc mặt hai người trong nháy mắt tối sầm.
[Vật mẫu thí nghiệm số 001 và 002 đang có ý định tẩu thoát, tiến hành thí nghiệm lần 769 sau đó dời đến khu 200 ngay lập tức]