Tạ Hoài Du nghe hắn nhắc tới chính sự, mới nghiêm túc trả lời: “Đợi 10 phút giải lao giữa tiết tới, tôi sẽ đến phòng thiết bị của trường chỉnh thời gian trên đồng hồ về 10 năm trước, tôi đoán mấu chốt của ải này nằm ở đó.”
“Được, cứ vậy đi, anh sẽ đi cùng nhóc.” Cố Lãng vô cảm nhìn kẻ quái dị vừa vào cửa vừa quyết định sẽ bám theo sát nhóc con nhà mình.
Tạ Hoài Du vừa định nói “không cần” đã bị bộ dáng người đến làm cho nhíu mày. Nam giáo viên vừa đến bộ dạng trông còn dọa người hơn so với nữ quỷ ở tiết đầu tiên.
Anh ta nhìn tất cả bọn họ bằng ánh mắt không có ý tốt, cái cổ bị cắt đứt còn liên tục phun máu tươi thế mà cái đầu trên tay anh ta lại đang vui vẻ hát một bài hát quỷ dị.
Các bạn nữ nhanh tay bịt chặt miệng mình, đồng thời kiềm nén tiếng hét trong cổ họng.
“Chào mọi người, rất vui vì hôm nay tôi có thể đứng lớp môn này của các bạn. Tiết học này chúng ta sẽ học một bài mới, bắt đầu bằng bài tập thực hành mổ ếch nhé!”
Các bạn học còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì cái bàn giáo viên trên bục giảng đã tự động chuyển thành bàn mổ trong phòng phẫu thuật, dự cảm không lành dâng lên trong lòng mỗi người.
Dự cảm xấu của họ rất nhanh đã đến, trên màn hình của chiếc ti vi duy nhất trong phòng học tự động được mở lên, một vòng quay đầy đủ tên mọi người đang có mặt tại lớp 9/7.
Thầy giáo đứng ở đó cầm trên tay một bộ dụng cụ phẫu thuật với kích cỡ to một cách khác thường, cái đầu được đặt trên bàn ôn hòa nhìn họ mỉm cười: “Chúng ta quay số nhé! Bạn học may mắn sẽ được lên bảng làm mẫu cho mọi người.”
Các bạn học trong lớp nghe vậy có ngu cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với người bị bắt lên làm mẫu. Khi vòng quay ấy dịch chuyển, mắt ai cũng nhắm thật chặt cầu nguyện người xui xẻo kia không phải là mình.
“Liễu Ngọc”
Tạ Hoài Du nghe được cái tên bản thân đã từng loáng thoáng nghe qua từ đồng đội thì quay đầu lại nhìn. Liễu Ngọc lạnh lùng ngồi ở bàn cuối cùng, bàn tay cô lạnh như băng nắm thật chặt quyển sách trên bàn, như thể cô ấy đang ở một thế giới riêng biệt tách biệt khỏi mọi người. Thấy tên mình bị quay trúng hàng mày xinh đẹp hơi cau lại nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh hơn mọi người xung quanh.
Các bạn học nhìn cô ấy với ánh nhìn đầy thương hại nhưng khi người thầy quái dị kia đưa dụng cụ phẫu thuật vào tay cô, sắc mặt họ lại lần nữa thay đổi.
“Bạn học Lý Nam Bâng, lên bảng làm mẫu cùng bạn học Liễu Ngọc nhé!”
Lý Nam Bâng bị gọi tên, cả người run rẩy mất kiểm soát, cậu ấy khó khăn mở miệng: “Vì sao…vì sao lại là em ạ?”
“Nhiều lời quá!” Vị giáo viên trên bảng không có bao nhiêu kiên nhẫn trực tiếp búng ngón tay, Lý Nam Bâng đã bị trói chặt, tứ chi bị cố định trên bàn phẫu thuật.
Bày ra tư thế như một con ếch thực thụ đang bị đóng chặt tứ chi đợi người đến mần thịt.
Cái cổ cũng bị khóa lại bằng một chiếc vòng sắt khiến anh có muốn giẫy giụa cũng vô lực phản kháng.
Lý Nam Bâng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng đó hoàn toàn là chuyện không thể. Liễu Ngọc ngay khi nhận ra vai trò của bản thân thay đổi, chính mình không phải là kẻ đi chịu chết thì vẻ mặt đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tạ Hoài Du có thể thấy người này bản chất là một kẻ lạnh lùng, khát máu, thích những thứ mới mẻ. Nếu chuyện xấu không đến với cô ta mà đến với người khác, chắc chắn người này sẽ rất vui vẻ cho mà xem.
Cậu chỉ có thể cảm thán, thì ra trưởng công hội Ám Hoàng tương lai quá khứ sớm đã dữ dội như vậy.
Nhìn đến người trên bàn phẫu thuật cánh tay Tạ Hoài Du giật giật rất muốn giúp đỡ nhưng mà… cậu hiện tại không có khả năng đấy.
Thấy bạn nhỏ rầu rĩ buồn bã bên cạnh, Cố Lãng chỉ nhẹ vỗ vỗ đầu cậu an ủi.
Tạ Hoài Du cảm nhận cái chạm an ủi nhẹ nhàng của hắn, cõi lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút nhưng tiếng hét của người trên bàn phẫu thuật lại đâm thẳng vào não bộ cậu.
Người thầy đi đến cầm tay Liễu Ngọc chỉ cô ta nên ra tay ở vị trí nào.
“Chúng ta sẽ học bài học đầu tiên, hủy tủy ếch.”
“Vì vật mẫu hôm nay có cấu tạo… à hơi khác con ếch bình thường một chút nên tôi sẽ cho phép bạn học Liễu Ngọc làm đại khái thôi.”
“Canh vị trí của ống tủy sau đó đâm vào,….”
“aaaaaaaa.”
“Đâm dọc theo vị trí xương sống…”
“ư…”
Tiếng kêu la thảm thiết của cậu chàng Lý Nam Bâng ngay lập tức tắt hẳn. Liễu Ngọc bị máu bắn đầy cả người nhưng trên môi lại nở nụ cười vô cùng vui vẻ, cứ như người vừa tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.
Âm thanh thông báo khen thưởng lạnh như băng cũng cùng lúc vang lên.
[Ting: Người chơi Liễu Ngọc nhận được 100 điểm tích lũy từ giáo viên sinh học.]
“Ầy, nếu vật mẫu chết nhanh quá thì… chúng ta đành đổi vật mẫu khác vậy…. để thầy xem đã, chọn ai được nào?”
Những bạn học còn chưa kịp thoát khỏi ám ảnh về cảnh tượng vừa rồi đã bị lời này của ông ta kích động, dày vò tinh thần đến phát điên.
“Tạ Hoài Du, em là lớp trưởng đúng không?” Cái đầu trên bục giảng hướng mắt về phía cậu mỉm cười thân thiện.
Mẹ nó, hệ thống chó chết…. phó bản khốn nạn.
Tạ Hoài Du siết chặt tay mình đứng dậy trả lời ông ta: “Vâng, em là lớp trưởng.”
Cái đầu hài lòng nói: “Để làm gương cho các bạn, nên là em hãy là người lên bảng nhé!… cả bạn học kế bên em nữa.”
Cố Lãng ngay khi nghe cậu bị gọi tên đã sẵn sàng chiến đấu bảo vệ bạn nhỏ của mình.
Bàn tay lạnh lẽo bên dưới bàn học bị một bàn tay ấm áp khác chạm phải, Tạ Hoài Du viết lên tay Cố Lãng hai chữ.
Đi trước.
Hai mắt Cố Lãng tối sầm không để Tạ Hoài Du tự mình quyết định hất tung cái bàn trước mặt họ, bế sốc cậu dậy.
“Quỷ quái là cái khỉ gì? Tôi không quan tâm.” Hắn vẽ nhanh vài đạo phù trên không trung cầm chân tên thầy giáo chết tiết tại chỗ vài giây, còn mình thì ôm cậu bỏ chạy ra bên ngoài.
Tạ Hoài Du nổi giận lớn tiếng mắng mỏ chả còn là một Tạ Hoài Du điềm tĩnh, lạnh nhạt ngày thường nữa: “Anh bị điên à! Làm vậy anh sẽ bị quỷ quái nhắm đến chung với tôi đấy!”
“Nhóc câm miệng, đừng hòng nghĩ đến việc tự mình ở lại chịu chết.”
Tạ Hoài Du mở to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh nào nữa cho đến khi cậu phát hiện giáo viên của họ đã thoát ra được.
“Nhanh, nhanh lên… ông ta thoát rồi.” Sau nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thật sự sợ hãi, bất lực như vậy. Khó khăn lắm cậu mới biến bản thân trở nên mạnh mẽ đến mức không sợ thứ gì, đột nhiên một ngày lại quay lại điểm xuất phát khiến Tạ Hoài Du nhất thời không chấp nhận được.
Cố Lãng “chậc” một tiếng vừa nhớ lại nơi cậu đã nói với mình ban nãy mà chạy, vừa đưa tay lên miệng cắn mạnh.
Máu hắn theo đầu ngón tay nhỏ xuống nền đất tí tách từng giọt tưởng chừng như đang làm một việc công cốc nhưng tốc độ kẻ đuổi theo sau họ thật sự chậm lại.
Tạ Hoài Du kinh ngạc đến không nói nên lời, thật không ngờ kẻ mà cậu từng nghĩ sức mạnh hơn người một chút, ngày ngày gọi cậu là lão đại lại có thể có năng lực mạnh mẽ đến thế này. Hắn tương lai thế mà có thể mặt dày xin cậu nhận làm đàn em.
Tạ Hoài Du hung hăng mắng tên này trong lòng không biết bao nhiêu lần nhưng ngoài mặt lại phải gấp gáp chỉ đường chính xác cho hắn.
Thói quen nhìn bản đồ ở đầu mỗi phó bản của cậu luôn hữu dụng như vậy đó. Đến nơi Cố Lãng nhanh chóng bỏ Tạ Hoài Du xuống. Tạ Hoài Du mở tung cửa, không dừng lại một giây chạy đến chiếc máy tính trong phòng lướt chuột và bàn phím như bay, tìm kiếm chỗ có thể chỉnh thời gian trên chiếc đồng hồ nằm ở giữa sân trường.
Cố Lãng đóng chặt cửa dùng máu chính mình vẽ lên từng tầng từng tầng kết giới.
Nam giáo viên dùng cây thước có thể dễ dàng chém bay đầu một người liên tục dùng sức muốn phá tung cánh cửa ấy nhưng Cố Lãng lại liên tiếp dùng máu của mình cố định lại nó, hai người liền cứ thế rơi vào thế giằng co.
Áp lực lên người Tạ Hoài Du tăng lên nhiều lần, cậu kiềm chế đôi tay run rẩy của mình nhanh chóng tìm rồi lại tìm, mồ hôi rơi vào mắt khiến tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ nhưng Tạ Hoài Du vẫn không dám cho đôi mắt mình lấy một giây nghỉ ngơi.
“Anh cố một chút, tôi tìm thấy rồi.”
Cố Lãng mặt đã trắng bệt vì mất máu quá nhiều nhưng vẫn còn có thể cười, nhẹ giọng trấn an cậu: “Du Du cứ từ từ thôi, tôi ổn.”
Tạ Hoài Du nghe được giọng điệu suy yếu của hắn càng làm mọi thứ nhanh hơn.
Ngay khi nút khởi động được Tạ Hoài Du nhấn xuống, tầm mắt của cậu thoáng nhòa đi, mở mắt ra lần nữa cậu đã phát hiện mình quay về quá khứ của ngôi trường này.
Tạ Hoài Du đeo thẻ thân phận của thầy hiệu trưởng vào, dùng hết sức bình sinh chạy đến phòng làm việc của ông ta.
Giáo viên trên đường thấy cậu chạy gấp gáp như vậy không những không biểu hiện ra bất cứ ác ý nào mà còn khẽ cúi người gọi cậu một tiếng hiệu trưởng.
Tạ Hoài Du một đường thông thuận đến được nơi cậu muốn đến.
“Nội quy của trường, nội quy của trường.” Tạ Hoài Du liên tục lặp đi lặp lại thứ cậu muốn tìm.
Cố Lãng không thể cầm cự quá lâu, cậu phải nhanh hơn nữa.
Tiếng bàn phím “lạch cạch” trong không gian yên tĩnh. Tạ Hoài Du bấm lưu rồi gửi đến toàn thể giáo viên trong trường.
Nguyên tắc của trường cấp 3 trọng điểm: Học sinh là thượng đế.
“Ha…Chắc máu anh ta chưa cạn đâu nhỉ?” Tạ Hoài Du vừa thở dốc vừa chạy thục mạng về phòng thông tin, đổi lại thời gian 10 năm sau.
Cậu vừa xuất hiện, đã thấy Cố Lãng đang ngồi tự băng bó cái tay đang chảy máu của mình, hắn dùng tay còn lại không bị thương ra hiệu cho cậu ra cửa.
Cố Lãng mỉm cười nhìn cậu nói: “Nhóc giỏi lắm, thành công rồi.”
Tạ Hoài Du cẩn thận quan sát bên ngoài, xác thực không còn tên thầy giáo quái dị nữa cậu mới ngồi phịch xuống sàn, thả lỏng cả người.
“Hahaha.” Tạ Hoài Du bật cười vui vẻ như một đứa trẻ. Cố Lãng nhìn nụ cười ấy đến ngẩn ngơ, sau một lúc hắn cũng cùng cậu bật cười.
“Hahaha, Mệt thật đấy! Nhóc mà về chậm chút là anh đây cạn máu rồi.” Cố Lãng giả vờ tội nghiệp nói.
“Ha, chả phải anh hay lắm sao? Tôi kêu chạy trước có thèm đâu.” Tạ Hoài Du lườm hắn một cái rồi mới đứng dậy phủi phủi người định đi về lớp học xong các tiết học còn lại rồi hoàn thành phó bản.
Đột nhiên cánh tay bị một người bắt lấy, Cố Lãng cầm chặt tay cậu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Không được có ý nghĩ bỏ tôi lại một mình nữa, nhóc phải tin tôi, tôi luôn có thể bảo vệ em an toàn.”
Tạ Hoài Du nghe được lời nói này bất chợt lại nhớ đến lúc trước hắn cũng từng nói cậu lời nói tương tự như vậy.
Nói rằng, cậu luôn có thể tin tưởng hắn.
Tạ Hoài Du đoán được Cố Lãng lúc đó là thích cậu, còn bây giờ thì sao? Cậu không hất tay hắn ra mà nhỏ giọng hỏi: “Anh đâu có trách nhiệm phải bảo vệ tôi, tại sao vẫn muốn làm như vậy?”
“Trước khi rời khỏi phó bản quỷ quái này, tôi sẽ nói với em.”
Hết phó bản này sao?… hình như lúc đó ảo cảnh này cũng thật sự kết thúc rồi.
Nghĩ như thế nhưng cậu vẫn đồng ý với hắn: “Được, đến lúc đó phải nói cho tôi biết đấy!”
“Ừm, nhất định.”
Hai người trở về lớp học, giáo viên trên bục giảng đã quay về bộ dáng bình thường, cẩn thận giảng bài cho học sinh. Có lúc học sinh nhỏ giọng nói không hiểu, bọn họ còn khép nép ân cần giảng dạy lại cho đến khi học sinh hiểu mới thôi.
Phòng livestream 4444 đang có 90129 người xem.
[Hay lắm, không hổ là học sinh là thượng đế hahahha.]
[Cảm giác kẻ giây trước còn thỏa thích bắt nạt mình, giây sau phải quỳ dưới chân mình thật sự quá đã.]
[666]
[Thấy cũng tội họ Cố ghê, dù sau này gặp lại cũng vậy, thời điểm này định trước là không thể nói hết lời trong lòng được rồi.]
[Cảm thấy con hàng của mình hơi tra, có thể anh ấy biết họ Cố thích mình lắm mà cứ giả vờ như không biết thôi.]
[Ẻm không tra nhé! Chỉ là Du Du không muốn yêu đương thôi.]
[…]
Tiết học cuối cùng ở trường kết thúc vào lúc 23h45p, các học sinh vẫn còn hồi hộp không biết tại sao những thứ quỷ dị luôn muốn giết họ lại thay đổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về kí túc xá sau giờ học đợi chờ đến 0 giờ trở về thế giới hiện thực.
Cố Lãng mặt dày đi theo Tạ Hoài Du về kí túc xá của cậu.
Tạ Hoài Du biết với cái tính của cậu thì nếu ở kí túc xá cũng sẽ ở một mình, mới im lặng để tên này đi về cùng.
Cậu ngồi xuống một chiếc giường trong phòng im lặng đợi hắn mở miệng nói chuyện, hắn đã bảo sẽ nói trước khi rời phó bản với cậu.
Cố Lãng mỉm cười nhìn vào mắt cậu nói: “Nếu anh giúp nhóc một chuyện lớn, nhóc sẽ đồng ý làm người nhà của anh chứ?”
“Tôi có gì cần anh giúp sao? Chuyện quan trọng anh muốn nói chỉ có thế này?” Tạ Hoài Du trong lòng giật thót nhưng vẫn cố giả vờ khó hiểu hỏi lại.
Đúng lúc này âm thanh thông báo của hệ thống vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ.
[Người chơi Cố Lãng, Liễu Ngọc, Diệp Tử An được chọn làm thành viên chính thức tiến vào trò chơi, các người chơi khác khi trở về hiện thực sẽ quên đi toàn bộ kí ức tại đây]
[3 phút đếm ngược trước khi rời phó bản]
Tạ Hoài Du không nghe thấy tên mình thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn, cậu muốn hỏi, lại không biết phải hỏi gì.
Cố Lãng đi đến nhẹ xoa xoa đầu cậu, dè dặt áp trán mình vào trán cậu, nhỏ giọng giải thích cho bạn nhỏ: “Anh thay nhóc vào đây nhé? Khi nào anh thoát khỏi nó, bạn nhỏ lấy anh có được không? Anh lỡ vừa va phải ánh nhìn của nhóc, đã thích nhóc rồi.”
Tạ Hoài Du ngơ ngác bắt lấy cái tay trên đầu mình, cổ họng không biết vì sao lại khô khốc. Qua vài giây kiềm chế cảm xúc kì lạ nơi đáy lòng, cậu mới ngước đầu lên đối diện với tầm mắt của hắn hỏi: “Sao anh lại thích tôi?..Anh… làm như nào mà?”
“Anh chưa nói cho Du Du biết nhỉ? Từ nhỏ anh đã biết em là nhân duyên trời định của mình… nhưng khi đó anh còn nhỏ, chưa hiểu thích là gì? Cũng không nghĩ bản thân có thể thích hay yêu một người con trai. Để rồi khi gặp lại em lần nữa, anh mới biết yêu là thế nào.”
“Anh chỉ hoán đổi số mệnh cho em thôi, sau này nhóc sẽ không gặp xui xẻo nữa, nhưng đến khi ta gặp lại nhau chắc nó sẽ tự động hoán đổi trở lại. Khi đó có anh rồi, sẽ không có thứ quái quỷ nào dám bắt nạt Du Du của anh nữa hết.”
Cố Lãng biết thời gian phó bản sắp kết thúc, nhỏ giọng thì thầm không biết bao lời với cậu, không để cho Tạ Hoài Du cơ hội nói ra lời từ chối hay bất cứ lời nào khác.
Tạ Hoài Du ngốc ngốc nghe hắn nói, cuối cùng cũng hiểu vì sao khoảng thời gian trước khi bị kéo vào con trò chơi giải đố kia, cậu lại có cuộc sống bình yên đến vậy, thì ra tất cả đều được một người dùng số mệnh của mình đánh đổi cho cậu.
Ba giây ít ỏi cuối cùng trước khi Cố Lãng trong quá khứ bị kéo vào con trò chơi sinh tồn kia, tầm mắt Tạ Hoài Du bị một bàn tay lạnh lẽo, to lớn nhẹ che lại, trên môi cũng cảm nhận được xúc cảm mềm mại, nhẹ nhàng đến từ đối phương, đến khi xúc cảm ngọt ngào ấy tan biến cùng người nọ, Tạ Hoài Du mới bất chợt nghĩ.
Duyên trời định sao? Một người luôn liên lụy người khác như cậu mà cũng xứng được một người yêu như vậy ư?