Cậu không nên được sinh ra trên cõi đời này.
Giờ cậu chả còn người thân nào cả.
Không… không phải, mẹ cậu chưa chết. Bà ấy vẫn còn sống ở đây với cậu kia mà.
Trên hai má của bé con sớm đã tràn trề nước mắt, cậu nhìn mẹ mình từ từ biến thành bộ dáng xa lạ như một ác quỷ đến từ địa ngục thì khóc không thành tiếng.
“Mẹ…mẹ ơi!”
[Giá trị tinh thần giảm đột ngột còn 50 người chơi xin chú ý]
Thẩm Nguyệt cũng sớm nhận ra bà đã chết rồi. Bà và chồng chỉ là những linh hồn bị kéo vào ảo cảnh này làm ảnh hưởng đến cảm xúc của con trai mà thôi.
“Du Du ngoan… mẹ yêu con… thật tiếc khi không được thấy dáng vẻ con khi trưởng thành, cũng thật xin lỗi vì đã để con phải cô đơn một mình lớn lên như thế! Nhưng bé ngoan yên tâm, dù là ở đâu mẹ cũng sẽ bảo vệ con vẹn toàn.” Thẩm Nguyệt đã biến thành bộ dạng nữ quỷ ghê gợn nhưng bà vẫn cố chỉnh lại mái tóc rối tung của mình, nở một nụ cười thật dịu dàng, ôm cậu vào lòng trấn an.
Bà biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bà biết dù bà có cùng con bà trốn đi thì quá khứ vẫn sẽ lặp lại… chỉ là những hành động của bà đều theo kí ức trước khi chết mà làm thôi.
Tạ Hoài Du thấy mẹ cười dịu dàng như vậy nhưng sao cậu lại không vui nổi, trái tim cậu đau quá!
Cậu vừa khóc vừa lắc lắc đầu khàn giọng trả lời: “Không ạ! Du Du không ngoan… là tại Du Du… tất cả là lỗi của Du Du… mẹ ơi…con…hức không muốn…”
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì lòng đau như cắt, nước mắt bà rơi nhưng thứ chảy ra chỉ toàn là máu, bà sợ cậu sợ hãi nên chỉ có thể lén lút lau chúng đi.
Tiếng đập cửa mạnh bạo đánh tan cảnh tượng đoàn viên sau 16 năm trời của hai mẹ con. Thẩm Nguyệt chậm rãi buông cậu ra đặt nhẹ lên trán cậu một nụ hôn rồi nhỏ giọng căn dặn.
“Cục cưng của mẹ luôn là đứa trẻ ngoan nhất. Du Du không có lỗi gì cả, lỗi là của ba mẹ, sinh ra con nhưng lại không thể bảo vệ con thật tốt… con nhớ phải giữ kĩ thứ trên cổ nhé!.. đây chỉ là ảo cảnh thôi, mau tỉnh lại rồi thoát khỏi nó đi con… tạm biệt bạn nhỏ yêu dấu của mẹ, ba và mẹ sẽ mãi mãi dõi theo con…”
Khuôn mặt Thẩm Nguyệt trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết. Cánh cửa bật mở Tạ Hoài Du mở to hai mắt lại một lần nữa chứng kiến mẹ mình tan biến trước mắt mình.
Trong quá khứ bà ấy cũng như vậy, tan biến ngay trước mắt cậu…
Thẩm Nguyệt dùng toàn bộ sức mạnh tích lũy bao năm qua khi biến thành lệ quỷ bên ngoài trò chơi đồng quy vô tận với nữ quỷ, chưa kịp nhìn lại bóng dáng nhỏ bé đáng yêu của con bà dù chỉ một lần.
“Không….không…đừng mà.” Cậu hét lớn, chạy vội lại nơi mẹ cậu vừa đánh nhau với nữ quỷ.
Tạ Hoài Du dùng đôi tay nhỏ bé cố gắng muốn giữ lại một chút gì đó thuộc về mẹ mình trong không trung, nhưng linh hồn bà ấy đã hoàn toàn vỡ nát tan vào hư vô, thứ còn lại chỉ còn bộ váy xinh đẹp ưu nhã yêu thích của mẹ.
“Mẹ ơi… đừng bỏ Du Du, đừng bỏ con một mình nữa mà…ba…ba ơi, ba đâu rồi?”
Cậu dùng đôi chân ngắn của mình chạy vội xuống lầu tìm kiếm hình bóng của ông….
Đột nhiên bước chân cậu khựng lại.
Ba cậu đã chết rồi, ban nãy ông còn chết ngay trước mặt cậu kia mà.
Hai mắt cậu vô thần, như một cái xác không hồn tìm kiếm chút dấu vết ba cậu để lại.
Tất cả giờ chỉ còn lại một bộ quần áo cũ in sâu trong kí ức của cậu mà thôi.
Là cậu, là cậu hại chết ba mẹ mình, cậu là đồ xúi quẩy.
Căn nhà quen thuộc vẫn cứ quen thuộc, đồ đạc bàn ghế đều là những thứ cậu mãi mãi không thể quên nhưng sao nó lại yên lặng quá.
Chả có lệ quỷ quấy phá, cũng chả có tiếng nói thân thương của người thân cậu.
Tiếng tivi ồn ào, tiếng cười rôm rả của cả nhà… đều chẳng còn gì cả.
[Giá trị tinh thần lực của người chơi giảm xuống còn 30, xin chú ý, xin chú ý]
Sao căn nhà này lại trở nên xa lạ một cách bất thường như vậy chứ?
“Cậu hại chết ba mẹ cậu, sao cậu không đi chết đi!” Giọng nói xa lạ vang vọng bên tai cậu, như một liều thuốc thôi miên khiến đầu óc người ta quay cuồng.
“Đúng vậy, tôi hại chết cha mẹ mình sao tôi lại chưa chết nhỉ?” Tạ Hoài Du nhỏ giọng lặp đi lặp lại lời này như một con rối.
Giọng nói xa lạ kia thấy vậy tiếp tục nói bên tai cậu: “Cậu yêu ba mẹ mình như vậy… hay là chết cùng họ nhé!”
“Đúng… tôi yêu ba mẹ nhất mà, phải đi cùng họ mới phải.”
Ánh mắt cậu không có tiêu cự, như bị thôi miên hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của kẻ nọ.
Phòng livestream 4444 đang có 80029 người xem.
[Con hàng họ Tạ kia, mi không được nghe lời giọng nói đó.]
[aaaa Du Du tỉnh táo lại đi mà.]
[Xin cậu đó, tỉnh táo lại đi, sau này tôi donate cho đàng hoàng nè.]
[Huhuhu không muốn xem cậu chết nữa đâu, nên là tỉnh táo lại đi.]
[Tôi sẽ không mỗi ngày buân khuân, do dự không donate cho cậu nữa mà huhuhu]
[Tạ Nhất đã thưởng 500 tích phân.]
[Mạn Mạn đã thưởng 300 tích phân.]
[Thú nhỏ đã thưởng 500 tích phân.]
[…]
Người kia cười to tiếp tục xúi giục cậu: “Vào bếp đi, lấy một con dao sắc nhọn, đâm vào yết hầu của cậu từ từ kéo nó xuống, lấy máu tươi hiến tế cho thần linh, cậu sẽ nhanh chóng được đoàn viên với hai người họ thôi.”
Tạ Hoài Du không trả lời, cậu chỉ từ từ bước đi vào nhà bếp, động tác cứng đờ như một con robot đời cũ nhưng lại khiến kẻ nhìn thấy vô cùng hài lòng.
Gã sắp được nuốt máu thịt của cậu rồi.
Nhưng chưa kịp để gã đắc ý bao lâu, nỗi đau giằng xé linh hồn đã làm gã ta không còn cười được nữa.
Thanh kiếm rực lửa đang từng chút, từng chút đốt cháy mảnh nhỏ linh hồn gã.
Gã nhìn thấy cậu nhóc còn như một rối ban nãy, giờ đây đang dùng đôi mắt đỏ nhạt yêu dị lạnh lùng, âm trầm nhìn gã.
[Giá trị tinh thần lực của người chơi giảm xuống còn 23, cảnh báo!!!]
“Ba mẹ ta đã nói, ta là đứa trẻ ngoan nhất, trẻ ngoan phải nghe lời người lớn. Mẹ bảo ta phải tỉnh lại… mẹ muốn ta giữ tốt món đồ trên cổ này, ta sẽ nghe lời bà ấy giữ nó thật tốt, còn ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ ngu ngốc tự cho mình thông minh mà thôi… Tạm biệt.”
“Ngươi đợi đấy, rồi sẽ có một ngày ta tìm ra được nhược điểm chí mạng của ngươi, nuốt trọn linh hồn của ngươi, đừng quên ta có rất nhiều mảnh nhỏ linh hồn hahaha."
Tà thần cũng theo ngọn lửa yếu dần mà biến mất. Cậu thu lại lửa địa ngục, cất luôn thanh kiếm kia vào không gian hệ thống.
Cậu sợ mình sẽ không cẩn thận làm hư hại đồ vật trong ngôi nhà thân yêu của cậu.
Tạ Hoài Du đi đến chiếc sofa cả ba người thường ngồi mỗi tối xem tivi cùng nhau.
Ôm chặt hai bộ quần áo của ba mẹ vào lòng.
“Aaaa…ha…hức.”
Đây chỉ là ảo cảnh, chỉ là một phó bản của trò chơi khốn nạn kia, cậu phải thoát ra khỏi đây, phải thoát ra ngoài.
Nghĩ như vậy nhưng cậu lại không muốn rời đi, nơi đây có hồi ức của gia đình cậu, có ba mẹ mà cậu yêu thương.
[Giá trị tinh thần lực của người chơi giảm xuống còn 15, cảnh báo cuối cùng.]
[Giá trị còn 10 người chơi sẽ mất đi vĩnh viễn ý thứ về thế giới bên ngoài.]
Mặt dây chuyền ngôi sao may mắn trên cổ cậu đột nhiên sáng lên, trấn an tinh thần đang không ngừng dao động của cậu.
Nước mắt cậu không cách nào kiểm soát được, cậu nở một nụ cười chua xót nói với không trung: “Nếu cảm thấy phó bản này có thể tra tấn tinh thần ta thì ngươi nghĩ đúng rồi đấy.”
Không có âm thanh hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Tạ Hoài Du mặc kệ mọi thứ cuộn tròn người mình trên sofa, mở kênh truyền hình lúc nhỏ cậu thường xem cùng ba mẹ mình nhất, vùi mặt mình vào quần áo của ba mẹ cậu, mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.
Thanh âm hệ thống cuối cùng cũng vang lên, nhưng lại khiến lòng người lạnh giá.
Nhiệm vụ chính: Thoát khỏi phó bản (tiến độ 1/3)
Nhiệm vụ phụ: Tìm một đồ vật quan trọng mà bạn đã đánh mất trong quá khứ (1/3)
Ảo cảnh mới mở ra, người chơi được giữ lại 1/3 kí ức mơ hồ về bản thân ở thế giới bên ngoài, không bao gồm kí ức trong trò chơi.
Nhiệm vụ cá nhân, sẽ không gặp đồng đội trong phó bản này.
Phần thưởng sẽ được nhận khi hoàn thành phó bản.
Người chơi xin chú ý sống sót.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết chương này tâm trạng tui nó lạ lắm QAQ buồn thiu.
Tui đi kiếm ảnh minh họa cục cưng tạm nè, buồn quá hổng có biết vẽ aaaaaaa.
Chỉ là vô tình lướt thấy trên pin, thấy giống em bé trong tưởng tượng của tui nên đem tạm lên đây cho mọi người hình dung cục bông khi còn nhỏ.