Tạ Hoài Du thấy hai người có vẻ khá hòa thuận với nhau nên cũng dễ chịu trong lòng. Đây là những đồng đội mới của cậu, Tạ Hoài Du hi vọng ở trò chơi này, tất cả bọn họ đều có sống sót đến cuối cùng.
Cố Lãng dẫn hai người đến phòng bếp rồi hâm lại chút đồ ăn của mình mang ra bàn, vừa ăn vừa bàn một số chuyện tại con trò chơi này.
“Anh có tìm hiểu gì về thế lực ở đây không?” Tạ Hoài Du nghiêm túc hỏi.
Cố Lãng gật nhẹ đầu, tay thì gắp một con tôm đã lột sẵn qua cho cậu.
Tạ Hoài Du lịch sự nói “Cảm ơn” mới nghe anh nói: “Trò chơi này có tổng cộng 131 công hội, có tốt có xấu, nổi tiếng nhất là công hội Ám Hoàng và Hi Vọng. Một bên tận dụng mọi cơ hội để cướp đoạt vật phẩm cấp cao từ người chơi chưa có nhiều kinh nghiệm, một bên lại sẵn sàng vươn tay giúp đỡ những người gặp khó khăn trong các màn chơi.”
“Cậu ban nãy… có lẽ là bị một số thành viên trong các công hội tương tự Ám Hoàng theo dõi.”
Tạ Hoài Du khẽ ghi nhớ hai cái tên này sau đó tiếp tục bình tĩnh ăn cơm: “Chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi, khi nào họ tới tìm tôi thì lại tính tiếp.” Dù sao cậu cũng muốn biết một chút, rốt cuộc trong trò chơi này người mạnh nhất có thể mạnh như thế nào? Tới cấp bậc nào họ mới có thể thoát ra bên ngoài được chứ!
Cậu không sợ khổ nhưng phải có điểm đến thì người ta mới có hi vọng, mới có động lực để nổ lực a.
Mọi chuyện đều cần có thời gian, cậu không gấp gáp chỉ mong mọi việc suôn sẻ, thuận lợi.
Ba người dùng bữa xong thì mạnh ai về phòng người nấy. Tạ Hoài Du đã một ngày 1 đêm không ngủ nghỉ gì rồi, cậu cũng mệt lắm.
Nhưng về đến phòng, điều đầu tiên Tạ Hoài Du nghĩ đến không phải là đi tắm rửa đi ngủ, mà là mở thông tin trò chơi xem bản thân nhận được phần thưởng gì.
[Bạn nhận được phần thưởng là một gương vàng, có nhận không?]
“Nhận.”
[Phần thưởng nhận được: Mảnh vỡ lục địa của thần (Cấp bậc???) - hiện tại chưa phát hiện công dụng của vật phẩm.]
“Cái quái gì vậy?” Tạ Hoài Du bực bội vò vò tóc của mình, rốt cuộc bao giờ cậu mới nhận được vật phẩm có giá trị vậy. Ít nhất thì như cái viên thuốc hôm trước còn giúp ích được cho cậu chứ, còn cái này…
Cậu nằm vặt ra giường, buông bỏ hết ý định đi tìm hệ thống đồng quy vô tận một phen, cậu muốn ngủ.
Tạ Hoài Du nghĩ thì nghĩ như thế nhưng bản thân vẫn không chịu được cảm giác khó chịu trên người, cậu vội vàng đi tắm rồi lên giường chợp mắt thật nhanh.
Tầm 15 phút sau khi cậu đi vào giấc mộng đẹp, Cố Lãng mới lặng lẽ từ bên ngoài đi vào. Hắn bước đi thật nhẹ, thật chậm như thể sợ người trên giường sẽ tỉnh giấc. Ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người trên giường.
Hắn không biết sao bản thân vừa gặp cậu đã yêu, trên đời này thật sự có cái gọi là vừa gặp đã yêu sao? Hay chẳng qua đó chỉ là những rung động nhất thời.
Hắn không biết bản thân là loại nào, hắn chỉ biết người trước mặt này trời đã định là của hắn, rung động nhất thời thì đã sao? Ở chung lâu ngày không phải cũng thành lâu ngày sinh tình à!
Chân tình thật ý chẳng qua là vấn đề thời gian thôi, hắn có đủ tự tin khiến bản thân hắn yêu cậu nhiều hơn và chắc chắn sẽ được đáp lại.
Cố Lãng hắn chưa bao giờ biết đến hai chữ do dự, càng không biết đến hai chữ sợ hãi.
Sợ hãi… ha nó không có trong từ điển của hắn.
Cố Lãng chạm nhẹ vào khuôn mặt thanh tú đầy mê hoặc của cậu, hắn dời xuống vị trí khóe môi, khẽ chạm vào bờ môi đang khép hờ kia.
Thật mềm mại.
Thật muốn được nếm thử.
Hắn muốn đặt nhẹ môi mình in lên đôi môi đỏ mọng kia nhưng lại vì sợ đánh thức người vốn đã mệt mỏi chìm sâu trong giấc mộng tỉnh giấc.
Thôi, để mèo nhỏ nghỉ ngơi thật tốt đã, hắn cũng nên về nghỉ ngơi rồi.
Sáng hôm sau, Tạ Hoài Du hiếm khi dậy muộn, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuống lầu đã nhìn thấy bàn ăn có sẵn thức ăn nóng hổi, hiển nhiên là có người chu đáo vừa hâm lại cho cậu.
Tạ Hoài Du hiếm khi nở nụ cười rõ hơn ngày thường vài phần ngại ngùng nói “Cảm ơn” với hắn.
Cố Lãng cũng thân thiện mỉm cười đáp lại lời cảm ơn của cậu.
Ăn được một hồi cậu mới nhớ ra nhóc đồng đội của mình, Tạ Hoài Du nhìn người duy nhất ở đây có thể biết Từ Nguyệt Hi ở đâu, hỏi: “Bé út của chúng ta đâu rồi?”
“À, con bé đã đến khu vực chợ đen ở Tân Lập Thành tham quan rồi, còn nói sẵn tiện mua vài món vật phẩm về xem thử.”
Tạ Hoài Du không nghe ra giọng điệu hắn có gì kì lạ, chỉ lo lắng hỏi: “Cho nhóc đó đi một mình ổn không? Sao anh không đi theo nhóc ấy?”
“Không cần, em ấy rất mạnh.”
Hắn nghĩ thầm trong đầu, nếu con nhóc đó mà bị bắt nạt thì hắn cũng không mang họ Cố nữa.
Tạ Hoài Du nghe hắn nói lòng vẫn mang theo lo lắng, ăn xong liền không nhịn được nhờ hắn dẫn đường cùng mình đến chợ đen tìm bé út nhà họ về.
Cố Lãng vui còn không kịp làm sao có thể từ chối cậu.
“Được, chúng ta đi thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
1 nhà ba người trong buổi phỏng vấn trên livestream.
Anh trai “ruột” họ Tạ - “Anh dâu hai mặt” họ Cố - bé út mỗi ngày thích kiếm chuyện với “Anh dâu.”
All: Chúng tôi là bộ ba hoàn cảnh.
???: Tại sao lại là bộ ba hoàn cảnh?
All: Bởi tới lúc đó anh trai ruột và anh dâu sẽ một đường mà đi, em út sẽ lủi thủi một mình.
Từ Nguyệt Hi said: Tôi thật đáng thương.
???: ……