Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 1: Có cần xui như vậy không?



Văn án.

Tạ Hoài Du là học thần của một trường đại học top đầu cả nước, nhưng không hiểu sao cậu chỉ ngủ một giấc thế là bị kéo vào 1 game giải đố, sơ suất là mất mạng. Cậu ở trong game giải đố nhờ IQ cao cùng sự nhạy bén của mình may mắn sống sót cho đến ải cuối cùng. Thành công thoát khỏi Thế giới game còn tiện thể đem theo một vài kĩ năng max level, đang lúc Tạ Hoài Du chuẩn bị nghỉ ngơi nuôi dưỡng lại tinh thần thì....

Vì cái quái gì chưa kịp bình ổn tinh thần lại bị kéo vào một thế giới trò chơi sinh tồn đầy rẫy nguy hiểm vậy.

Người xem livestream nhìn thiếu niên tân thủ xinh đẹp với thân hình nhỏ yếu, mỏng manh thì cười cười đợi xem thời khắc người đẹp chết.

Nhưng vì sao đợi mãi, đợi mãi mà đại thần của tôi vẫn sống vui vẻ nhẹ nhàng thế này.

Vì sao nam thần số 1 nhà tôi lại một đường đi theo Tạ Hoài Du cọ từ tiền đến chổ ở vậy.

- - -

Câu hỏi hằng ngày của người xem livestream: Hôm nay lại là một ngày bân khuân không biết có nên donate cho Du Du hay không?

Mới vào phó bản.

"Tôi muốn thấy mỹ nhân chết nên không thể donate được."

Vài phút sau.

"Má, Tại sao não tôi nói không tay tôi lại không nhịn được bấm donate vậy nè, tôi muốn xem mỹ nhân chết cơ mà."

Nhân vật chính: Cố Lãng (công), Tạ Hoài Du (thụ).

Một câu thôi: Đừng trông mặt mà bắt hình dong tôi vẫn mạnh hơn cả tá người đó nha.

Truyện chỉ là đánh quái thăng cấp hoặc sống sót trong các thể loại tận thế, không có cái gì nhức não hết vì tác giả không thể suy nghĩ ra mấy cái tình tiết cần IQ cao.

Lịch ra chương không cố định tùy vào lịch học cũng như cái đầu của tác giả, nếu bí ý tưởng thì chắc lâu lắm mới có chương mới, còn có ý tưởng thì sẽ ra nhanh hihi.

- ----------------------------------------------------------

Chương 1: Có cần xui như vậy không?

Tạ Hoài Du vẩy đi máu trên mặt mình, rồi yếu ớt dựa vào bức tường cũ nát bên cạnh để thở dốc.

Đúng lúc này một giọng nói máy móc vang lên:

"Chúc mừng người chơi Tạ Hoài Du đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng."

"Phần thưởng: 1 vé quay về hiện thực và 2 triệu điểm tích phân."

"Hệ thống chủ kiểm tra ra mắt người chơi bị thương nặng có muốn thay mắt không?"

Tạ Hoài Du mệt mỏi lạnh lùng nói: "Thay đi."

"Kiến nghị thay mắt bị thương thành mắt của huyết tộc cao cấp có khả năng nhìn trong đêm và sử dụng được một vài kĩ năng của huyết tộc, không có tác dụng phụ."

"Được rồi, muốn trừ bao nhiêu điểm thì trừ làm nhanh lên." Sau một lúc cảm giác đau đớn trên mắt đã biến mất, Tạ Hoài Du cẩn thận từ từ mở đôi mắt của mình ra nhìn thử xung quanh một vòng.

Hiện giờ cậu nhìn mọi thứ vô cùng rõ ràng dù là xa hay gần không còn cảm giác bất lực tuyệt vọng khi không thấy gì lúc nảy nữa.

Xung quanh chổ Tạ Hoài Du đứng là một đống đổ nát cùng xác của hai đồng đội đồng hành 3 năm cùng cậu. Cậu không đành lòng nhìn họ tiếp nữa, trên gương mặt lạnh lùng kia thoáng hiện lên sự đau khổ cùng bất lực. Tạ Hoài Du nhìn cột thông tin cá nhân của mình xem xét một lượt rồi chọn sử dụng vé quay về hiện thực.

Ngay sau đó, hình bóng cậu nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất khỏi không gian trò chơi.

- -------------------------------------------

Trong một kí túc xá 4 người, một thân ảnh rơi mạnh từ giường trên xuống sàn nhà.

"Rầm!"

Tiếng động lớn vang lên cơ hồ khiến tất cả mọi người tỉnh dậy. Trần Vĩnh Lâm nằm giường dưới giật mình tỉnh giấc nhìn bóng người vừa ngã xuống thì hoảng sợ hỏi: "Lão nhị, cậu sao rồi?"

Tạ Hoài Du không ngờ con trò chơi cho cậu quay về theo cái kiểu này, đang cảm thụ nổi đau truyền từ phần hông đến thì nghe được một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, là giọng bạn cùng phòng của cậu, đã 3 năm trong trò chơi rồi, đã rất lâu rồi,... mới gặp lại được những người bạn tốt này.

Tạ Hoài Du cảm thấy hốc mắt mình cay cay, nhưng 3 năm bị quăng vào con game giải đố cược bằng tính mạng của mình thì mức độ làm chủ cảm xúc của cậu mơ hồ đã ở cấp bậc rất cao rồi. Cậu thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt của mình thành một bộ mặt không biết làm sao nói: "Tớ không sao, chắc là lúc nảy mơ thấy ác mộng bỏ trốn nên ở ngoài mới lăn xuống đây như thế."

Võ Minh Hạo lo lắng nói: "Sao mà không sao chứ, đập mạnh như vậy rồi mà, cái cậu này." Võ Minh Hạo vò vò cái đầu bù xù của mình rồi nhanh chóng tìm chai dầu thuốc xoa bóp từ phần hông đến phần lưng cho cậu. Tạ Hoài Du cũng không ngại gì với mấy người bạn thân của mình, dù thân thể cậu đã qua cải tạo của trò chơi sẽ không thấy đau đớn gì nhiều với mấy cái vết thương nhỏ này nhưng được bạn bè quan tâm thật đáng quý biết bao.

Không một ai để ý tới màu mắt đã thay đổi của Tạ Hoài Du giống như, giống như nó vốn nên là thế, là vô cùng bình thường.

Lo cho Tạ Hoài Du xong xuôi, ba người bạn cùng phòng cũng không ngủ tiếp nữa mà vệ sinh cá nhân chuẩn bị cho tiết học của mình.

Tạ Hoài Du có chút xa lạ với thế giới bình thường, cậu phải ngồi thẳn thờ một lúc lâu đến khi Lý Tư Niên gọi cậu một tiếng, Tạ Hoài Du mới lấy lại tinh thần. Giờ cậu đã trở lại thế giới thực rồi phải tập lại thói quen sinh hoạt giống như trước đây thôi.

Tạ Hoài Du bắt đầu vệ sinh cá nhân, thay đồ tươm tất rồi tìm thời khóa biểu xem hôm nay học gì? Sau đó tất nhiên là xách balo đi đến một khu vui chơi giải tỏa một chút trước buổi học buổi chiều.

Cậu phải cố gắng nhanh nhất có thể hòa nhập với cuộc sống không phiền não này. Bây giờ tiền cậu không thiếu chỉ thiếu cảm giác an toàn của một người bình thường mà thôi.

Tạ Hoài Du đến khu vui chơi chơi hết đủ trò như một đứa trẻ con lần đầu được thấy các trò chơi thú vị, 2 tiếng sau Tạ Hoài Du ngồi xuống định chơi một trò cuối cùng của ngày hôm nay. Khi cậu vừa đặt đồng xu vào máy, mắt Tạ Hoài Du đột nhiên tối sầm.

Trước 1 giây mất đi ý thức trong đầu cậu bật ra hai chữ: "Không xong."

Đến khi cậu tỉnh lại, chỉ thấy bản thân đang đứng trong một căn phòng trống trơn trắng toát chả có thứ gì. Mắt phải cậu giật giật hiển nhiên cậu lại xui xẻo đến mức bị kéo vào cái gì kì lạ nữa rồi.

Đúng lúc này một giọng nói máy móc mang theo chút vui vẻ vang lên: "Chào mừng bạn tham gia trò chơi sinh tồn, trò chơi được chúng tôi đặc biệt tạo ra cho nhân loại các bạn."

"Cái mẹ mày" Tạ Hoài Du chỉ muốn mắng câu này nhưng ngoài mặt cậu vẫn không biểu hiện một tí cảm xúc nào nghe nó nói tiếp.

"Đây là trò chơi được phát trực tiếp trên thiết bị hành tinh chúng tôi. Khi bạn bắt đầu phó bản sinh tồn hệ thống livestream sẽ tự động được mở, người chơi nào được nhiều người xem donate sẽ có nhiều điểm để đổi vật phẩm có lợi cho nhiệm vụ, còn không có donate thì hihi, không có vật phẩm thì phải tự thân mà cố gắng sống sót nha."

"Tân thủ khi vào phó bản sẽ được miễn sát thương 3 phút, đợi đến 3 phút sau bảo vệ sẽ biến mất hoàn toàn, người chơi đã hiểu rõ hết chưa nè."

Tạ Hoài Du giờ phút này thật sự bất lực đến không nói nên lời, có ai xui tới mức độ vừa thoát khỏi con ác quỷ này lại rơi vào con ác quỷ khác không? Chắc chỉ có con quỷ xui xẻo như cậu mới gặp tình trạng này thôi.

Cậu mệt mỏi xoa xoa mi tâm nói: "Biết rồi, bắt đầu luôn đi."

Hệ thống trò chơi không nói hai lời lập tức tống cậu vào phó bản tân thủ ngay.

Tạ Hoài Du cay cú chỉ kịp bức xúc bỏ lại hai chữ: "Chết tiệt." đã biến mất rồi một lần nữa xuất hiện trong phó bản.

"Phòng livestream 4444 đã được mở, phó bản đã bắt đầu, bạn có 3 phút miễn sát thương, chú ý sống sót."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv