17.
Lang Vương là một con sói rất mẫn cảm.
Hắn đẩy hàng thị vệ sang hai bên.
Tiến tới muốn ôm tôi, nhưng lại bị tôi đẩy ra.
Nhìn thấy mắt to của hắn tròn lên vô tội, tôi lại có chút không đành lòng.
"Quên đi, chàng qua đây."
Tôi giang hai tay ra.
Hắn tiến tới cọ cọ vào tôi.
"Hôm trăng tròn đó, chàng còn gặp Hứa Hủ?"
Lang Vương không có nhiều tâm địa gian xảo như thế, tôi hỏi cái gì thì hắn đáp cái đó.
"Đúng vậy, đi trấn áp thuận tiện cứu cô ta."
"Không phải chàng nói đêm trăng tròn đụng phải ai thì người đó chính là Vương Hậu của chàng à? Không phải chàng đã gặp được Hứa Hủ trước rồi đó sao?"
Lang Vương chậm rãi hiểu ra ý tứ của tôi, hắn đột nhiên cười rộ lên: "Trong tộc sói, bộ dạng này của nàng có chút giống sói cái muốn cướp sói đực đó."
"?"
Cái sự so sánh này, tôi thực sự phục rồi.
Tôi bày ra bộ dáng hung dữ: "Vậy chàng mau giải thích cho ta."
"Ngày đó ta nghe thấy nàng, nàng ở trên xe, cười vô cùng vui vẻ."
Tôi thẳng lưng, lẳng lặng nghe hắn nói.
"Thật ra nàng cách ta rất xa, ngày đó ta xuống núi gặp Vang Vĩ, nghe thấy tiếng nàng cười, sau đó lại thấy nàng khóc, sau đó thì ngửi thấy mùi máu tươi của nàng, tóm lại, nhiều yếu tố tới cùng lúc khiến ta cảm thấy hứng thú với hương vị của nàng."
"Vậy tại sao chàng không tới tìm ta?"
"Chỗ đó thật ra là gần lãnh địa của tộc sói, động vật bình thường sẽ không đi vào, nàng ở đâu cũng rất an toàn. Chuyện Vang Vĩ nhờ ta có hơi gấp, sơn dương ở phía bắc bị sát hại một số lượng lớn, ta không thể bỏ mặc được. Về phần đứa nhóc kia..."
Lang Vương cố ý tạm dừng một chút, hài lòng chờ được ánh mắt trừng lớn của tôi, hắn liền cười lên.
Được lắm, con sói tâm cơ này.
"Quả thật ta cũng ngửi thấy hương vị của con nhóc đó, nhưng nó không khiến ta cảm thấy hứng thú. Có điều Vang Vĩ lại cảm thấy hứng thú với cô ta, ta cũng có ý muốn bồi dưỡng cô ta thành lính gác nhân loại cho ta, nhưng mà khi đó, mùi máu tươi nồng nặc của nàng càng lúc càng đậm, tiếng khóc cũng khiến ta phân tâm vô cùng, cho nên vì lo chuyện của Vân Vân mà ta cũng quên mất mấy vụ này."
Không ngờ là còn có một sự kiện như vậy?
"Một khi ta đã nhận định Vương Hậu, sau này tuyệt đối sẽ không đổi ý."
Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà.
Chàng càng nói mấy lời thâm tình này, tâm ta thật sự sẽ không cứu vớt lại được nữa đâu.
Một khắc tôi ôm lấy hắn đó, lời nói của Hứa Hủ lại nhảy vào trong trí nhớ của tôi.
"Đúng rồi, mẹ ta tới tìm ta."
Tôi rõ ràng cảm nhận được thân thể của hắn hơi cứng lại, lập tức ôm tôi càng chặt hơn.
"Thật ra ta muốn xuống đó xem một chút."
18.
Tôi có thể cảm nhận được rất rõ rằng Sói Vương không vui.
Nhưng mà cha mẹ tôi đã tìm tới tận chân núi rồi, bọn họ còn nhắc cả tên tôi ra, tôi cũng cần phải đi xuống một chuyến.
Tôi từ chối Lang Vương và thị vệ hộ tống xuống, bảo Hứa Hủ tới đón tôi.
Đã đi được một khoảng rất xa rồi, tôi cẫn có thể nhìn thấy rõ được hắn đang chậm rãi khôi phục lại hình thái nguyên thủy.
Khí thế của con sói đầu đàn lúc này được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí uy phong của hắn càng mạnh mẽ hơn.
"Lãnh chúa, ngài để Vương Hậu xuống núi như vậy, nhớ nàng không trở lại thì phải làm sao?"
"Ta đã đồng ý với nàng, nàng có thể mãi mãi là chính nàng, nếu thật sự rời đi, đó cũng là lựa chọn của nàng ấy."
"Có cần để bọn Vang Vĩ và Kền Kền tới giám sát không ạ?"
"Không cần, về thôi."
Trong xe, tôi hỏi Hứa Hủ: "Không thể để cho người khác biết là tôi còn sống."
Hứa Hủ gật đầu: "Đương nhiên rồi, đến cả bạn trai tôi tôi cũng chưa nói, tôi sẽ xóa ghi âm trong xe của anh ấy, nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa có bằng lái, vì vậy lái có hơi chậm, cô thông cảm nha."
"Cảm ơn."
Hứa Hủ hô lên: "Ôi, Vân Vân à, khí thế của cô cũng mạnh quá, tôi có chút hồi hộp đây này."
"Có sao không?"
"Có chứ."
"Chắc là bị hắn ảnh hưởng."
"Chậc, tôi cảm thấy cô thật dũng cảm, lại có thể lựa chọn ở chung một chỗ với Lang Vương. Có điều được bầy sói lựa chọn cũng chứng tỏ rằng cô với núi Kim Sơn có duyên."
Nói qua nói lại, cô ấy vẫn chưa biết Lang Vương có thể biến thành người.
"Ừm."
"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
"Ở nhà khách dưới chân núi, hình như hôm nay họ sẽ đi."
"Tôi không tiện ra mặt, nhờ cô tìm cho tôi một cái lầu có tầm nhìn cao một chút, có thể nhìn thấy nhà khách đó thì càng tốt."
Bên ngoài nhà khách, mẹ tôi ngồi trên bậc thang, không nói một lời, bên cạnh bà ấy còn có một ông chú xa lạ.
Ông chú hỏi bà: "Ban nãy họ nói gì?"
Thanh âm của mẹ tôi rất mệt mỏi: "Nơi cuối cùng mà mấy đứa Vân Vân xuất hiện, gần đó phát hiện mấy thi thể bị bầy sói tập kích, không còn ai còn không, cho nên hẳn là lành ít dữ nhiều, hơn nữa thời gian tìm người thuận lợi nhất cũng đã qua, cơ hội còn sống cơ hồ cũng không còn bao nhiêu nữa, bọn họ sẽ cố gắng tiếp tục tìm, bảo em về nhà chờ tin tức."
Ông chú ôm chầm lấy bà, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc.
Thật lâu sau, bà mới nói: "Không có hy vọng nữa thì nên sớm về thôi, còn có nhiều thứ phải lo."
"Được."
Một lát sau, tôi thấy cha tôi đỡ mẹ kế của tôi đi ra, như một người xa lạ lướt qua mẹ tôi.
Mẹ tôi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng ông ta, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không gọi người lại.
Không quan tâm, không hỏi han, giống như tôi chưa từng tồn tại.
Tâm của bà ấy cũng đã chết rồi.
Cuối cùng, mẹ tôi cũng quyết định rời đi.
"Sau khi trở về, chuyện này cũng không cần nói ra nữa, cũng chẳng có gì hay ho. Hôm nào tới chỗ cơ quan bảo hiểm bên kia xem Vân Vân đã đóng bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn hay chưa."
Lúc này, bà ấy dừng lại cước bộ, đột nhiên quay đầu nhìn về phương hướng của tôi.
"Sao thế?"
"Không có gì, đi thôi, có thể là em cảm giác sai rồi."
Qua thật lâu sau, Hứa Hủ mới tới tìm tôi.
"Tôi nghĩ ít nhất thì cô nên gặp lại mẹ mình."
Tôi lắc đầu: "Không quan trọng, tôi còn sống hay không thật ra với họ mà nói, vốn không có quan trọng đến thế."
Hứa Hủ an ủi tôi: "Bản thân sống vui vẻ là quan trọng nhất, trước kia tôi cũng là đứa trẻ không ai cần, cũng may mà có người núi Kim Sơn thu lưu tôi."
Tôi xì cười ra tiếng: "Nơi này đúng là chỗ bảo tồn thiên nhiên mà."
Hứa Hủ cũng cười: "Đúng thế."
"Phải rồi Hứa Hủ, cô có hứng thú gia nhập vào bầy sói không?"
"Hả???"
19.
Tôi không để Hứa Hủ đưa tôi lên núi nữa.
Hôm nay vốn cô ấy đã có hẹn, lại bởi vì chuyện của tôi mà đã trì hoãn lâu rồi.
Cô ấy là một cô gái nhỏ nhiệt tình lại thiện lương.
Về phần làm lính gác nhân loại kia, cô ấy đồng ý rất sảng khoái.
Dưới chân núi, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra cảnh sao trời rộng lớn ở nơi cánh đồng hoang vu này lại lấp lánh xinh đẹp như vậy.
Món quà Lang Vương tặng tôi còn nhiều hơn như vậy nữa.
Hắn tặng tôi một phần tình cảm tha thiết chân thành tới trọn đời về sau.
Còn có cả cái ngọn núi Kim Sơn này nữa.
"Ta đã đồng ý với nàng, nàng có thể mãi mãi là chính mình, nếu thật sự rời đi, vậy cũng là sự lựa chọn của nàng ấy."
Tôi nghe được đó.
Đây chính là sự lựa chọn của tôi.
Gần phòng tân hôn của tôi có ánh sáng hắt ra.
Tôi nhỏ nhẹ bước tới gần.
Ở trước động có đốt một cây đuốc.
Hắn đang ở bên trong.
Một tay chống cằm, một tay nắm đũa.
Cũng không nắm, hắn đang học dùng đũa, nhưng luôn không thể gắp được thịt lên.
Thịt rớt xuống, hắn lại gắp lên, lại rớt, lại gắp.
Làm đi làm lại không biết mệt.
Hắn cũng chăm thật đó.
"Chó lớn."
Hắn rất nhanh quay đầu lại.
Con ngươi trong suốt.
Trong mắt có ánh sáng.
Từ đó, ánh mắt của tôi rốt cuộc cũng không thể rời khỏi bóng dáng của hắn nữa.
Bất luận hắn là sói hay là phu quân của tôi đi nữa.