Lúc bốn cô gái đi ra, Khúc Dĩ Phồn và những người khác đã chờ ở bên ngoài, Ôn Phi chỉ liếc mắt nhìn về phía Khúc Dĩ Phồn một cái rồi nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, hơi cúi thấp đầu xuống không nói gì, gương mặt ửng đỏ lên như không thể đỏ hơn được nữa.
Đinh Kỳ đứng bên cạnh cô, thấy dáng vẻ đó của cô hơi kỳ lạ, bèn nhìn qua phía Khúc Dĩ Phồn, sau đó cô ấy cũng cúi đầu cái rụp thật mạnh, cảm thấy có một dòng nhiệt trong mũi đang quấy phá, cuối cùng cô ấy không bị chảy máu mũi nhưng cô ấy cam đoan hôm nay không dám nhìn thêm cái nào.
Khúc Dĩ Phồn hay vận động, cơ bắp nên có trên người cũng đã hình thành lên đường nét, dáng vẻ nhất định, làn da màu kiều mạch, chiều cao hơn mét tám, cậu ngồi trên ghế duỗi thẳng hai đôi chân nhỏ dài ra, sáu múi bụng như ẩn như hiện, cậu hơi cúi đầu xuống nghịch điện thoại, quần bơi bó sát trên người, dậy thì thật thành công.
Ôn Phi là người có vóc dáng cao nhất đám con gái, đồ bơi che gần hết người, áo T-shirt tay lỡ, vạt áo rộng rãi, nhưng đôi chân dài trắng như tuyết không giấu đi được, đi chân trần ra so với không mặc gì còn có một chút khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Vu Tuệ Tuệ đứng im một chỗ như bông hoa lạnh lùng kiêu ngạo, vẻ mặt hững hờ, Khúc Dĩ Phồn nghe thấy tiếng có người đến thì ngẩng đầu lên nhìn Vu Tuệ Tuệ một cái trước, sau đó ánh mắt rơi lên người Ôn Phi, mở miệng: “Đi thôi.”
Ôn Phi là nữ, đương nhiên cô nhận ra có chỗ nào đó không đúng, thầm nghĩ trong lòng có lẽ là trùng hợp, bốn cô gái đi theo phía sau, nơi Khúc Dĩ Phồn dẫn họ đi không phải chỗ mà tất cả mọi người đều xuống như đổ sủi cảo, mà là một căn phòng riêng, bể bơi bên trong to như bể bơi thi đấu vậy, cũng chỉ có rải rác mấy người.
Hồ Khải đi tới cạnh Ôn Phi nói với cô: “Đây là phòng vip, mấy người bên ngoài chỉ muốn nghịch nước bình thường thôi, trong này thì có thể thi đấu, anh thường xuyên đến đây với Khúc Dĩ Phồn.”
Lúc này Ôn Phi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, cô nhận ra Hồ Khải không hề thấp hơn Khúc Dĩ Phồn, lông mày rậm, mắt to, ngoại hình không tệ, cô cũng nhận ra người này, hắn hay chơi bóng rổ với Khúc Dĩ Phồn, cô ồ một tiếng, lại hỏi: “Vậy anh có thể bơi giỏi bằng Khúc Dĩ Phồn không?”
Nhất thời Hồ Khải nói lắp: “Nói, nói, nói gì thế, sao, sao anh lại không bằng cậu ta được, cậu ta chỉ giỏi bóng rổ chút thôi, còn bơi lội thì không phải đối thủ của anh.”
Ôn Phi nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của Hồ Khải, phì một tiếng bật cười, nói: “Được đó, vậy để em xem hai người đấu với nhau, nếu anh thắng được anh ấy thì lát nữa xuống em mời anh ăn kem.”
Hồ Khải không cười nữa: “Em nói đó.”
Ôn Phi gật đầu: “Em nói mà, nhưng nếu anh thua, còn thua vô cùng thê thảm, để an ủi anh thì em vẫn có thể mời anh ăn kem.”
Hồ Khải xoay tay, kéo giãn chân, gọi Khúc Dĩ Phồn đang đứng bên cạnh bể bơi kiểm tra nhiệt độ: “Dĩ Phồn, qua đây thi một trận.”
Khúc Dĩ Phồn quay đầu lại thấy Hồ Khải đứng cạnh Ôn Phi, Ôn Phi khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu, Khúc Dĩ Phồn mỉm cười khinh thường: “Cậu thắng “Hạt Vừng” trước rồi thi với thôi.”
“Hạt Vừng” chính là Kim Tiết Cao, bởi vì hoa vừng nở lên cao dần.
Nhất thời Hồ Khải đứng thẳng người lên, chỉ vào hai người con trai: “Hai cậu có ý gì vậy, con gái còn ở đây, có cho tôi chút mặt mũi gì không hả!”
Ôn Phi bật cười khanh khách, vươn tay vỗ vai an ủi Hồ Khải, vẻ mặt vô cùng đồng tình: “Thôi bỏ đi, em nợ anh một bát kem nhé.”
Ý đó chính là chưa thi đấu gì đã thua thê thảm rồi, Ôn Phi đi tới chỗ Đinh Kỳ, Đinh Kỳ đang ngồi cạnh bể bơi, ngâm hai chân dưới nước, Vu Tuệ Tuệ và Tiêu Nhã Đình ngồi với nhau, cô cũng ngồi xuống cạnh đó, hỏi: “Chị không thân với hai chị bên cạnh sao?”
Đinh Kỳ nhìn hai người kia một cái: “Không thân, Vu Tuệ Tuệ là nữ thần, Tiêu Nhã Đình là đầy tớ của nữ thần, còn chị ở trước mặt hai người họ thì y như không khí. Sau này Vu Tuệ Tuệ muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, Tiêu Nhã Đình thì chắc chắn chẳng đỗ đại học, còn chị cũng chẳng đỗ được Lam Tường hay Tân Đông Phương.”