Lúc Khúc Dĩ Phồn đến KTV Sao Trời, vừa khéo nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi trên tay cầm hoa, quà tặng và nhiều thứ khác nữa, nhanh chóng dừng xe, hỏi rõ ràng vị trí ghế lô của Ôn Phi, đi lên lầu ba.
Triệu Nguy mất gần một tiếng để chuẩn bị tốt hoa tươi cùng quà tặng, còn một cái hộp nhỏ bên trong đều là đủ loại chocolate, một bó hoa mười chín bông hồng giấu sau lưng, hầu như tất cả người mới của câu lạc bộ đều biết cậu ta thích Ôn Phi.
Vài anh em đều ủng hộ cậu ta nên cậu ta mới dám gọi điện đến radio thổ lộ, sau đó nghe ý kiến của người dẫn chương trình, mua quà tặng đến đây.
Ôn Phi nhìn mấy người trên ghế lô đột nhiên bước ra ngoài nhưng cô chỉ cảm thấy bọn họ cùng nhau đi vệ sinh thôi, đèn trong ghế lô đột nhiên bật sáng, bật sáng tất cả nên có chút chói mắt. Ôn Phi đưa tay ra che mắt lại, một đoàn người bắt đầu ầm ĩ, cô đưa mắt nhìn về phía đoàn người ngoài kia.
Chỉ thấy mặt Triệu Nguy hồng hồng bước về phía cô, trái tim Ôn Phi đột nhiên nhảy lên, mí mắt cùng khóe miệng có chút run rẩy, cô chỉ thấy Triệu Nguy đang cầm bó hoa đi về phía cô trong sự thúc giục của đám người.
"Đàn chị..." Cậu ta mới vừa mở miệng thì một nam sinh khác vỗ đầu cậu ta: "Sao gọi là đàn chị chứ, ngu ngốc!"
Triệu Nguy hiểu rõ gật gật, cười ha hả: "Vậy... Ôn Phi, anh, anh thích em, làm bạn gái anh đi!"
Ôn Phi mở to hai mắt, cằm rớt đến tận đất, Lạc Mai bên cạnh thì vẻ mặt như xem chuyện vui, khoanh hai tay trước ngực, Ôn Phi quay đầu lại hỏi: "Chị có biết?"
Lạc Mai nhún vai: "Em chơi bóng rổ cậu ấy đều chạy đến bên cạnh bưng trà, rót nước, ân cần chăm sóc em, là người có thể nhìn thấy được."
"Chỉ là em thấy học kỳ này em chỉ chơi bóng có hai lần! Em nghĩ đó là trùng hợp!" Đáy lòng Ôn Phi như có vạn con cừu chạy qua vậy, rối bời cả lên.
Triệu Nguy còn đang mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô, Ôn Phi thật sự không khỏi có chút kinh ngạc, hoảng sợ cũng không kém nhiều lắm, đang êm đẹp đột nhiên bị tỏ tình trước mặt thế này, chuyện này từ nhỏ đến lớn đều chưa gặp qua duy chỉ có một lần lúc học trung học được Lương Kỳ tỏ tình.
Ôn Phi vẫn nhớ rõ, lúc ấy cô nói với Lương Kỳ là: Chúng ta chỉ là bạn bè!
Bây giờ, nhìn về phía Triệu Nguy, cô với cậu ta cũng chỉ dừng ở mức quen biết, biết tên cậu ta mà thôi, còn với Lương Kỳ mà nói, người này quả thực có thể không, từ chối... Hẳn cũng không khó đâu.
Ôn Phi mở miệng thở dốc, ho khan một tiếng, một đám người ồn ào hô to: "Ở bên nhau! Ở bên nhau!"
Khúc Dĩ Phồn đến lầu ba thật ra không tìm thấy khu ghế lô đó, bên trong đều giống nhau cả nhìn như mê cung vậy, vẫn là con người một khi trong lòng đang buồn bực, khó chịu thì không dễ dàng tìm thấy mục tiêu. Lý do mà anh đến trước mặt Ôn Phi trước khi cô kịp phản ứng là bởi vì một tràn "Ở bên nhau" kéo anh đến đây.
Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy người đứng đầy trước cửa không thể chen vào, người bán hàng đứng ngay bên cạnh che miệng cười, anh thở dài vỗ vỗ vai người đứng ngoài cùng, nói: "Làm phiền cho qua một chút."
Câu lạc bộ patin trên cơ bản đều đã đổi người mới, anh cũng không quen biết, tiếng reo hò phía sau bắt đầu dừng lại vì Khúc Dĩ Phồn tiến vào, tiếng hoan hô đằng trước cũng dần dừng lại, nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn cao một mét chín đứng trong đám người cao một mét tám, vỗ vỗ bả vai đối phương nói: "Làm phiền một chút."
Cuối cùng, Khúc Dĩ Phồn cũng có thể đi đến chỗ Triệu Nguy đứng, hai người Lạc Mai và Tần Phong trong tư thế xem diễn trò, đổi thành tư thế xem diễn kịch.
Ôn Phi thấy Khúc Dĩ Phồn, trong lòng không biết là vui vẻ hay là phiền lòng, cuối cùng lại nghĩ có phải Khúc Dĩ Phồn hiểu lầm cô cùng Triệu Nguy có quan hệ gì đó hay không? Căng thẳng, khẩn trương nói ra: "Em cùng em ấy không có quan hệ gì hết, em không biết chuyện này đâu."
Khúc Dĩ Phồn nâng mi, đối với việc Ôn Phi chủ động mở miệng thừa nhận sai lầm rất hưởng thụ nha, vươn ngón trỏ của tay phải ra, ngoắt một cái nói: "Về nhà."
Ôn Phi "A" một tiếng, cầm túi, áo khoác mặc vào, sau khi trang bị đầy đủ cho mình thành một quả cầu trước mắt bao người như con chim nhỏ nép vào người, nắm lấy vạt áo của Khúc Dĩ Phồn cúi đầu ra khỏi ghế lô.