Mùi rượu trên người của Khúc Dĩ Phồn còn rất nồng, hai tay anh dùng sức chống đỡ bản thân, thoải mái xoay người đứng bên cạnh giường, sau đó đưa tay nắm lấy mũi của Ôn Phi, dùng một giọng điệu cưng chiều mà anh còn không thể nhận ra nói: "Đi, từ từ đứng lên đi... Quả nhiên vẫn là dựa vào anh bằng không với cái thân thể này làm sao mà em có thể an toàn sống đến bây giờ chứ?... Chậm một chút, đầu ngẩng lên, anh giữ mũi cho em, không cần đưa tay lên, đừng lộn xộn! Mang giày đi theo anh."
Hai tay Ôn Phi không biết để đâu xấu hổ ngẩng đầu dùng ngón chân sờ soạng tìm vị trí giày của mình, mang giày ngẩng đầu đi về phía trước, cô ngẩng đầu như vậy vừa khéo có thể thấy được sườn mặt của Khúc Dĩ Phồn, nhìn thấy mặt anh từ bên dưới.
Ôn Phi không nói rõ được tâm trạng cô như thế nào, cô hôn trộm Khúc Dĩ Phồn bị phát hiện chỉ là Khúc Dĩ Phồn cũng không có làm như những gì cô tưởng tượng lúc trước, mà không ngờ anh lại hôn ngược lại cô, còn không phải hôn như bình thường mà hôn sâu hơn một chút.
Khúc Dĩ Phồn đưa Ôn Phi tới nhà vệ sinh, lấy tay thấm một chút nước lau sạch mặt cho cô, bởi vì vừa nãy nằm nên máu mũi của cô chảy một đường đến tai. Nước có chút lạnh, Ôn Phi liền run lên, Khúc Dĩ Phồn bây giờ mới nhìn cô một cái, ánh mắt thư thái chắc là mới tỉnh rượu: "Em muốn nói gì?"
Ôn Phi không nói lời nào, cô không biết Khúc Dĩ Phồn nói lời này là chỉ việc gì, là việc cô hôn anh sao? Hay là việc cô chảy máu mũi?
Thấy Ôn Phi không nói gì, Khúc Dĩ Phồn buông lỏng tay đang nắm mũi của Ôn Phi ra, lấy tay cô để cô tự nắm lấy sau đó rời khỏi phòng tắm, đóng cửa lại trong phút chốc lại nói: "Tắm rửa rồi ngủ đi."
Ôn Phi nắm chặt mũi rồi nhìn bản thân mình trong gương, trên mặt đỏ hồng có chút mất tự nhiên, còn có thêm chút nước, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, trái tim cô mạnh mẽ nhảy lên tựa như một ban nhạc, mà tay trống đã điên rồi. Ôn Phi buông lỏng tay ra, tùy ý để máu trên hai lỗ mũi cô chảy xuống, cùng với khuôn mặt đỏ bừng này, nhìn thế nào cũng thấy quái dị, Ôn Phi dùng ngón tay gõ gõ mặt kính, mang theo một chút tiết tấu.
"Khúc Dĩ Phồn... Anh có ý gì đây?" Ôn Phi gãi gãi đầu, mím môi, lau máu mũi đã không còn chảy nữa, cô nghĩ hoài cũng không hiểu được, cũng không biết chia sẻ với ai cho tới bây giờ, chuyện này vẫn là một bí mật nhỏ của Ôn Phi mà lại đột nhiên bị phát hiện như vậy, cô rất khẩn trương, thẹn thùng còn có sợ hãi nữa.
Ôn Phi nghĩ, lúc che giấu thì sợ Khúc Dĩ Phồn phát hiện, lúc phát hiện lại sợ Khúc Dĩ Phồn tỏ ra lạnh nhạt với cô.
Khúc Dĩ Phồn về phòng, sau khi bình tĩnh thì đóng cửa lại, khóa chặt, dán người lên cánh cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, xác định Ôn Phi đã cách anh khá xa thì mới cầm chặt điện thoại chui vào trong chăn.
Chăn rất dày nên che kín đến thiếu oxy, Khúc Dĩ Phồn cảm thấy có chút không thở được nhưng cũng không chui ra khỏi chăn, cái chăn được dựng lên như một túp lều nhỏ, cái vị thiên tài nào đó trốn trong chăn cầm di động ngẩn người.
Khúc Dĩ Phồn mở danh bạ điện thoại ra, tìm kiếm trong một trăm số điện thoại, anh có rất nhiều người bạn có thể nói chuyện vài câu nhưng đến nay chưa từng liên hệ qua, hơn nữa thổ lộ tâm sự cũng chỉ có mình Hồ Khải.
Khúc Dĩ Phồn cứ loay hoay mãi không biết có nên gọi cho Hồ Khải hay không, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Hồ Khải, nói không chừng đối phương chắc đang bất tỉnh nhân sự luôn rồi, gọi điện qua cũng không được nhận. Chỉ là Khúc Dĩ Phồn cảm thấy, ở trên phương diện này, chỉ dựa vào mình anh thì không thể nào giải quyết được, nếu nghĩ không ra thì tối nay cũng không ngủ được.
Cùng với bản thân mình không ngủ được không bằng đánh thức Hồ Khải luôn.
Khúc Dĩ Phồn nhấn số Hồ Khải, vang lên vài tiếng đã được nhận, giọng nói Hồ Khải có thể coi như là bình thường, đoán chừng buổi tối cũng không uống nhiều, phải bảo trì hình tượng trước Vương Á mà.
"Hồ Khải... Có một số chuyện rất khó mở miệng nhưng mà... Tôi rất hoang mang."
"Nói tôi nghe chút."
"Ôn Phi hôn tôi."