Tiểu Lý cười ngồi vào vị trí của mình, đặt ly cà phê lên bàn, móc điện thoại ra đắc ý mở khung chat với Bối Bối, gõ chữ: ‘Hôm nay uống Americano, có chuyện hay.’
Bối Bối trả lời: ‘Chuyện gì hay, đáng trình bày không?’
Tiểu Lý cười càng nhiều, tiếp tục gõ: ‘Sáng sớm không thấy sếp ở văn phòng, gọi điện hỏi thì nói có chuyện, lại hỏi khi nào về thì nói chưa biết.’
“Aiya!” Tiểu Lý khoan khoái thở phào một hơi, cầm chắc ly cà phê ngon lành nhấp một ngụm, cảm khái từ đáy lòng: ‘Làm việc dưới trướng của sếp, còn có ngày gặp được chuyện tốt thế này.’
Sếp không có ở đây lại càng tiện bắt cá.
Bắt cá, chín bỏ làm mười chính là được nghỉ ngày đi làm.
Nghỉ phép được trả lương!
Muốn bao nhiêu năm nay, cuối cùng Tiểu Lý cũng đã được ngày này.
‘Sếp của các anh lạnh lùng quá mà, chắc chắn hôm nay về với vợ rồi! Em thấy căn bản anh ấy không nỡ đâu!’ Bối Bối nhiều chuyện với Tiểu Lý, phụ họa thêm một cái icon ‘Ôi, đàn ông.’
Tiểu Lý cầm điện thoại, nhàn nhã trả lời: ‘Bây giờ sắp 11 giờ rồi, anh đoán chắc là sếp sẽ kéo dài tới buổi chiều…’
‘Cộc cộc’ hai tiếng, tiếng đốt ngón tay gõ lên bàn vang lên trong veo làm bể giấc mộng của anh.
‘Việc hay’ của Tiểu Lý còn ở trên miệng, anh giật mình nhíu mày trợn mắt nhìn thấy Khương Viễn Mộ đã quay lại, có chút ngỡ ngàng trong nháy mắt.
“Cuộc họp đầu tiên là với phòng tài vụ?”
Mặt Khương Viễn Mộ không chút cảm xúc nhưng Ttiểu Lý lại cảm thấy sắc mặt anh hơi u ám.
“À…dạ.” Tiểu Lý vội vàng cất điện thoại, để ly cà phê sang một bên, đứng dậy ôm lấy máy tính: “Giờ em đi thông báo.”
‘Việc hay’ biến thành việc dở.
Buổi trưa kéo tới buổi chiều, Khương Viễn Mộ xưng xị mặt, cơm không ăn, nước không uống, cố hoàn thành công việc bị trì hoãn buổi sáng, Tiểu Lý cảm thấy, ‘bắt cá’ buổi sáng này thà không có còn hơn.
Anh nhìn ra được Khương Viễn Mộ có gì không ổn, nhưng anh không dám nhìn nhiều hơn, càng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cẩn thận làm cho tốt việc của mình, sợ gặp phải chuyện.
Cảm giác của Tiểu Lý là đúng.
Khương Viễn Mộ cũng cảm thấy hôm nay mình quay lại công ty cũng không ổn.
Việc công việc tư, trước giờ Khương Viễn Mộ đều rất phân minh, nhưng hôm nay… đột nhiên có chút khiên cưỡng…. là Mạc Lâm nói cô muốn có một đứa con… ban đầu, dường như Khương Viễn Mộ bối rối, giống như bị bệnh vậy, bối rối vô cùng.
Cho dù là anh làm việc gì, đọc văn bản gì, nghe báo cáo gì, trong đầu anh chỉ vang lên tiếng nói chuyện cực kỳ bình tĩnh của Mạc Lâm.
“Em, muốn có một đứa con.”
Câu nói ‘Muốn một đứa con’ này làm đầu anh đau như búa bổ!
Khương Viễn Mộ kiên trì được tới buổi chiều, xử lý xong những việc tương đối gấp, cuối cùng rót một ly nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại.
Sau đó…
Anh lại lôi thỏa thuận ly hôn ra một lần nữa.
Giấy trắng mực đen, vết tích của Mạc Lâm giống như mới hôm qua, ký tên rõ ràng trên đó, cũng giống như bộ dạng lạnh lùng hờ hững sáng hôm nay cô ngồi trước mặt anh.
Khương Viễn Mộ lại lặng im nhìn cái tên này một lần nữa, nhìn một hồi, cuối cùng anh cầm lấy cây bút trên bàn.
Trong đầu, ngoại trừ ‘muốn một đứa con’ của Mạc Lâm, chỉ còn lại ngón tay lý trí của bản thân anh….
Yêu cầu của cô quả thực anh không cách nào hoàn thành được. Trong mối quan hệ của hai bên nảy sinh ra một điều khoản không thể thỏa hiệp, thì mối quan hệ này nên kết thúc rồi.
Đành dừng ở đây vậy.
Cũng giống như một thương vụ, dễ hợp dễ tan.
Ngòi bút đang ở trên tay Khương Viễn Mộ, đặt xuống, mực đen hiện lên một vết chấm, nhưng đầu bút lại ngưng ngay ở điểm đó.
‘Cạch’ một tiếng, cửa văn phòng Khương Viễn Mộ bị đẩy ra.
Khương Viễn Mộ nhướng mày nhìn người bước vào – Kỷ Minh.
Cũng như Mạc Lâm, là đối tác của anh cũng là bạn học, vị bạn học này tốt nghiệp đã nhiều năm rồi nhưng vẫn thích mặc bộ đồ thể theo, đội mũ lưỡi trai, cả ngày ngáp liên hồi giống như ngủ chưa tỉnh vậy.
Kỷ Minh đụng phải ánh mắt Khương Viễn Mộ, bước chân vốn dĩ muốn bước vào văn phòng khẽ dừng lại, sau đó lại lùi về sau một bước, rồi lại gõ cửa lại, lúc này mới bước vào.
“Phải gõ cửa, tôi quên mất, lại quên mất, đừng có dữ như vậy, tôi sợ lắm.”
Khương Viễn Mộ không nhìn nữa, cũng không hề trách anh.
Vào văn phòng Khương Viễn Mộ phải gõ cửa, đây là quy định, bình thường Khương Viễn Mộ cũng không thích cái thói tùy tiện của Kỷ Minh, nhưng hôm nay thì khác.
Không biết vì sao, cái người xâm nhập vào phòng này lại vô tình khiến Khương Viễn Mộ thở phào một hơi.
Thế là đầu bút rời khỏi mặt giấy, chấm đen hiện rõ trên giấy nhưng cuối cùng vẫn không phải mẫu chữ ký của anh.
Khương Viễn Mộ không chút tiếng động gấp bản thỏa thuận lại.
Kỷ Minh ngáp một cái, ngồi xuống sofa trong phòng làm việc của Khương Viễn Mộ, cả người dặt dẹo vùi vào ghế, móc điện thoại ra vừa nhanh chóng gõ chữ trả lời tin nhắn, vừa trò chuyện câu được câu không với Khương Viễn Mộ:
“Sao thế? Sao vừa đi công tác về mà ly hôn rồi? Nhanh như vậy…” Anh lười biếng nhưng vẫn rất tập trung, nói chuyện nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tốc độ nhắn tin với người khác: “Cậu ngoại tình à? Bị phát hiện rồi?”
Cái quan điểm này khiến Khương Viễn Mộ ngay cả bác bỏ cũng lười.
Anh chỉ uống ngụm nước lạnh, để cho hình ảnh Mạc Lâm trong đầu tạm thời biến mất, lúc này mới hỏi tới công việc: “Kết quả của cậu thế nào rồi? Người ta ký tên chưa?”
“Ba người, hai người ký rồi, còn một bình luận viên game, chưa gặp được, có điều…” Kỷ Minh quơ quơ điện thoại của mình: “Hẹn được rồi.”
Trong hộp thoại Wechat, đối phương gửi qua icon ‘Ok’.
“Anh ta mới dọn về từ thành phố C.” Kỷ Minh liếc nhìn Khương Viễn Mộ, “Bình luận viên game này còn quen cậu cơ.”
Câu này khiến Khương Viễn Mộ có chút bất ngờ.
“Bình luận viên game?”
“Ừ.”
Kỷ Minh lục tài liệu trong điện thoại, gửi qua cho Khương Viễn Mộ.
Khương viễn Mộ nhìn lướt qua.
“Hà Dã? Có thấy trong hồ sơ kế hoạch, là người có tiềm năng tốt nhất trong những người muốn ký hợp tác lần này.” Khương Viễn Mộ đặt điện thoại xuống, “Ngoài cái đó ra, tôi chẳng có ấn tượng gì với anh ta.”
Kỷ Minh bỉu môi: “Anh ta nói từng gặp cậu trong nhóm bạn bè. Tối nay cùng tôi đi gặp anh ta đi, anh ta chủ động nhắc tới cậu, chắc chắn là có nguyên nhân, cậu đi thì đàm phán điều kiện cũng dễ hơn chút.”
“Không đi.” Khương Viễn Mộ đáp rất nhanh gọn, “Đàm phán là việc của cậu.”
Kỷ Minh thầm lầm bầm: “Người có tiềm năng tốt rất khó đàm phán… cứ hẹn ở quán bar mới mở gần công ty đi. Đi đi.”
Khương Viễn Mộ thờ ơ, thậm chí còn bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn, bộ dạng sắp rời đi.
Kỷ Minh vẫn làm ổ trên sofa nhìn anh: “Về nhà? Không phải cậu ly hôn rồi sao? Vẫn còn nhà à?”
Bàn tay đang cầm chặt bút khẽ cứng đờ.
Khóe môi Khương Viễn Mộ khẽ mím chặt, hồi ức trong đầu lướt nhanh qua như slide PPT – chiếc thùng giấy xếp gọn gàng trong hành lang, cửa lớn dán chữ Phúc đóng chặt, gương mặt bình tĩnh của Mạc Lâm, còn câu nói cứ lặp đi lặp lại kia…
Muốn! một! đứa! con!
Trong văn phòng, hơi thở của Khương Viễn Mộ như nghẹn lại đứt quãng.
Kỷ Minh cũng nín thở, bình tĩnh quan sát vẻ mặt Khương Viễn Mộ.
Qua một lúc, Khương Viễn Mộ lại tiếp tục dọn dẹp: “Không đi.”
“Vậy cậu về đâu? Căn nhà mua ngày trước? Bụi chắc cũng dày một lớp rồi nhỉ? Để không lâu như vậy, không có hơi người. Đi với tôi đi.”
“Không đi.”
“Có ai mới ly hôn mà ở một mình đâu chứ, nhà không to sao? Phòng không lạnh ư?”
‘Cộp.’ Khương Viễn Mộ đặt mạnh ly xuống bàn, âm thanh nghe nặng nề, làm Kỷ Minh trên sofa giật nảy mình một cái, ngồi ngay ngắn thẳng thớm lại.
Anh sờ sờ mũi: “Cậu không đánh tôi đó chứ…”
Khương Viễn Mộ chỉ âm trầm nhìn anh, nói từng chữ một: “Không, đi.”
Ánh đèn quán bar lờ mờ, sắc đỏ cùng sắc xanh đan xen nhau chiếu trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Khương Viễn Mộ, khiến cho nữ phục vụ đem menu tới phải ngẩn người trong nháy mắt.
“Đưa anh đưa anh.” Kỷ Minh ngồi ở bên cạnh nhanh tay lấy menu, tới buổi tối rõ ràng thần sắc của anh khá lên rất hiều, “Tâm tình anh ấy không tốt, để anh gọi món.”
Tới 10 giờ đêm, phong cách của quán thay đổi, khách hàng tới dùng món đã ra về gần hết, người ở lại đều là tới uống rượu ăn chơi, trước sân khấu để ra một khoảng trống, biến thành quầy bar chỉ để uống rượu.
Trong nhóm khách khàng hầu như chỉ đến ăn chơi nhảy múa, chỉ có một mình Khương Viễn Mộ ngồi trên sofa như một cục tạ không mấy ăn nhập với không gian.
Sau khi đến chỗ này, Khương Viễn Mộ nhắm chặt mắt, dò xét kỹ nội tâm của mình, anh cũng không biết vì sao anh lại tới nơi này.
Từ hôm qua… không, bắt đầu từ sáng nay, anh giống như một chương trình bị nhiễm virus vậy.
Tư duy và hành động đều hỗn loạn có chút không ổn.
Câu nói nào của Kỷ Minh lại thuyết phục được anh?
Là nhà to sao? Là phòng lạnh sao?
Rốt cuộc là cái gì! Khiến cho anh đột nhiên vào 10 giờ đêm lại xuất hiện ở nơi này!?
Khương Viễn Mộ xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy hai bên trán đau nhức giật giật.”
“Aiz, tới rồi.” Kỷ Mình vẫy vẫy tay về phía cửa.
Khương Viễn Mộ ngước mắt, nhìn thấy ‘mục tiêu’ mặc một chiếc áo khoác đen – Hà Dã, bình luận viên game rất có tiếng, kỹ thuật của anh ta có lẽ không phải giỏi nhất trong tất cả bình luận viên nhưng nhờ giọng nói tốt và tính cách điềm tĩnh thu hút được rất nhiều fan.
Anh ta là người quan trọng nhất trong ba đối tác công ty muốn hợp tác lần này.
Hà Dã vừa tới vẫn còn mang trên người hơi lạnh của bên ngoài, hơi thở anh hơi nặng nề, vẫn chưa ngồi xuống Kỷ Minh đã bắt đầu cười nói ấm áp: “Trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng cũng gặp được anh Dã trong truyền thuyết rồi.”
Anh gọi một tiếng ‘anh’ rốt cuộc không phải vì tuổi tác của Hà Dã, mà là vì fan của Hà Dã đều gọi anh như vậy.
“Chào anh.” Hà Dã chào hỏi Kỷ Minh trước, rồi mới nhìn Khương Viễn Mộ, anh dường như hơi kinh ngạc một chút.
“À, giới thiệu một chút, đây là giám đốc của công ty tôi, Khương tổng, nghe nói đi gặp anh, Khương tổng liền cùng tôi tới đây.”
Khương Viễn Mộ lịch sự gật đầu: “Khương Viễn Mộ.”
“Chào anh.” Hà Dã cũng lịch sự chào hỏi lại.
“Trước đây không phải anh Dã từng gặp Khương tổng chúng tôi qua bạn bè sao?” Kỷ Minh ở trong hoàn cảnh này như cá gặp nước, tinh thần phơi phới, tuyệt không để không khí có chút lạnh lẽo nào, “Là nhóm bạn phải không? Nói không chừng anh với công ty của chúng tôi sớm đã có duyên rồi.”
“Ờ.. trước đây có một người bạn.” Giọng Hà Dã khàn khàn, có từ tính đặc biệt, mặc dù trong hoàn cảnh ồn ào náo động này vẫn khiến người ta nghe rất rõ, thanh âm ấm áp như gió xuân, “tham gia hôn lễ của Khương tổng.”
Gió xuân thổi qua.
Kỷ Minh khuấy động không khí đột nhiên bị đơ.
Kỷ Minh mấp máy môi, không khỏi quay sang quan sát sắc mặt Khương Viễn Mộ.
Khương Viễn Mộ rốt cuộc vẫn là Khương Viễn Mộ, thần sắc anh không có chút thay đổi, chỉ gật gật đầu: “Chuyện của mấy năm trước, vinh hạnh anh vẫn còn nhớ.”
“Ừm…” Câu này không biết làm Hà Dã nhớ tới chyện gì, anh cũng im lặng một lúc, sau đó cũng gật gật đầu, “Nhớ chứ, cũng rất trùng hợp.”
Đêm đã khuya, bầu không khí của quán bar ngày càng sôi động, chỉ trừ bàn của ba người họ.
Kỷ Minh liền cười haha mấy tiếng cứu vãn tình huống.
“Aiz, đừng câu nệ thế nữa, chúng ta hẹn ở đây rồi, nào nào nào, uống chút đi!” Kỷ Minh thành thục rót rượu cho hai người, “Chúng ta cũng náo nhiệt một chút cho giống thanh niên bên kia nào! Thoải mái lên!”
Ánh mắt Kỷ Minh quét một lượt trong quán, vừa nhìn đã thấy bàn náo nhiệt nhất.
Chiếc bàn đó ở gần góc quán, cách quầy bar uống rượu gần nhất, giờ này phút này ở chiếc bàn đó đang có một cô gái tóc lượn sóng đứng dậy, nhận lấy máy bắn tiền phục vụ đưa tới, cười to nói:
“Hôm nay chủ đề của chúng ta chính là! Mở hết lòng! Chơi hết mình!”
Cô không ngừng giương ‘tiền’ bắn vào không trung.
Những tờ tiền giả bay đầy trời lại tạo ra vẻ đẹp lả lướt ăn chơi sa đọa.
Kỷ Minh vốn đang cười, nhưng dần dần nụ cười của anh tắt dần rồi sau đó biền thành nỗi kinh hoảng.
Mà giờ phút này, hai người ngồi cùng bàn với anh đã theo hướng tay anh chỉ, nhìn thấy cái bàn náo nhiệt nhất kia.
Sau đó, ánh mắt hai người cũng dính chặt trên chiếc bàn đó.
Chỉ là ánh mắt Hà Dã dính chặt trên gương mặt cô gái sexy tóc xoăn – Trình Lộ Lộ.
Mà ánh mắt Khương Viễn Mộ lại dán vào sau gáy người bên cạnh Trình Lộ Lộ, Mạc Lâm.
Tại sao lại là sau gáy?
Bởi vì Mạc Lâm không ngồi đối diện với anh, lưng cô xoay về phía Khương Viễn Mộ, bên cạnh cô là một thanh niên.
Cậu thanh niên cao hơn Mạc Lâm nửa cái đầu, trong không khí ồn ào, anh dán vào bên tai Mạc Lâm không biết đang nói gì với cô…
Khóe môi cậu thanh niên khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh, giống như… đang mưu đồ gì đó.
‘Ong’ một tiếng, Khương Viễn Mộ chỉ cảm thấy sự ầm ĩ và ánh đèn rực rỡ lúc này đang dừng lại…
Đầu anh, cuối cùng đau như búa bổ…