-- Hai thằng kia hiện tại phỏng chừng ngay cả lòng muốn chết cũng có.
Mộ Hàn quay đầu trông về phía Phi Tiên Sơn, âm thầm mỉm cười.
Nếu không phải hai vị chấp sự Vạn Tượng Cốc kia ám gian lận, Mộ Hàn tự nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện. Hiện tại Mộ Hàn đã đem hơn năm nghìn bảy trăm Thái Tố Tiên Khí trong Vạn Tượng Cốc một lưới bắt hết, mà bị Thiên Anh Chiến Khí tổn hại phỏng chừng cũng có một ngàn kiện, mấy cái tổn thất này, tất cả đều tính ở trên người hai người kia.
Mộ Hàn cũng không sợ bọn họ chạy đi tìm trưởng lão cáo trạng, việc hôm nay hoàn toàn không có chứng cứ điều tra.
Không cáo trạng, bọn họ còn có khả năng lừa dối quá quan, nhưng cáo trạng mà nói, chuyện tình bọn họ gian lận sẽ lòi ra, lại không thể từ trong tâm cung của mình tìm được vật phẩm biến mất, kết cục của bọn họ phỏng chừng sẽ rất thảm, nói không chừng còn sẽ có người hoài nghi bọn họ vừa ăn cướp vừa la làng.
Chẳng qua rất nhanh, Mộ Hàn liền không có tâm tư lại đi cân nhắc hai vị chấp sự Vạn Tượng Cốc kia.
Gần vạn đạo Anh lôi mặc dù nhân anh đan lực lượng tiêu hao mà bình tĩnh một trận tử, nhưng sau khi tâm thần lực không sai biệt lắm bị tiêu hao không còn, chúng nó lại hiển lộ ra dấu hiệu rục rịch.
Không thể lại trì hoãn !
Trong lòng Mộ Hàn như hỏa thiêu, cũng không phản hồi Thiên Trúc Sơn, mà là bay thẳng đến Bão Phác Sơn cách đó không xa, chạy như bay mà đi.
Trước khi rời đi Thiên Trúc Sơn, Mộ Hàn đã cùng Tiêu Tố Ảnh nói qua, cũng không cần lo lắng nàng không thấy mình trở về sẽ lo lắng lung tung.
Bão Phác Sơn, cũng như Phi Tiên Sơn, ở vào khu vực trung tâm Côn Lôn tiên phủ.
Ngọn sơn phong này, là nơi tu sĩ tiên phủ chuyên môn dùng để bế quan tu luyện. Ở trong ngọn núi, có đại lượng thạch động chuyên môn kiến tạo, một khi bế hạp, tâm thần khó có thể xuyên thấu đi vào, cũng khó có thể kéo dài đi ra ngoài, có thể ngăn cách ngoại giới hết thảy quấy nhiễu, dùng để bế quan, không nơi nào thích hợp bằng.
Trong quá trình Thiên anh bốn biến, rất có thể sẽ xuất hiện động tĩnh lớn, hơn nữa căn cứ kinh nghiệm vài lần trước, sau khi thiên anh lột xác thành công, tu vi của Mộ Hàn cũng sẽ tùy theo tăng vọt. Ở trong thời gian cực ngắn, tu vi liền liên tục đột phá vài trọng, bị người biết đến mà nói, quá mức kinh thế hãi tục.
Tại Bão Phác Sơn bế quan tu luyện, đúng là một loại thủ đoạn che dấu vô cùng tốt.
Một năm rưỡi sau trở ra, tuy rằng tu vi đồng dạng đề thăng, nhưng người ngoài cũng không biết thời gian tu vi Mộ Hàn đề thăng cụ thể, tuy cũng sẽ vì đó khiếp sợ, nhưng tương đối mà nói, sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hơn mười dặm khoảng cách giây lát tức qua, không tới một hồi, Mộ Hàn đã xuất hiện ở dưới Bão Phác Sơn
Bão Phác Sơn này cùng ngọn núi khác bất đồng, cả sơn thể đều bị mây mù nồng đậm bốc lên kịch liệt bao trùm, nhìn không ra tình huống cụ thể trong núi, chỉ có chỗ chính đông chân núi, mây mù có chút loãng, mơ hồ có thể chứng kiến một chút cỏ cây trên Bão Phác Sơn. Mà ở chỗ mây mù loãng này, đứng lặng một tòa tiểu điện.
Trong điện ngồi xếp bằng một lão giả thân hình gầy, bộ mặt vàng vọt.
- Cũng là Thần Hải Cảnh. . .
Cảm ứng được từ trong thân thể nhỏ gầy kia để lộ ra hơi thở khủng bố, Mộ Hàn liền biết được tình huống.
Ở trong Côn Lôn tiên phủ, tu sĩ có thể trở thành chư sơn trưởng lão cùng chấp sự, cơ bản đều là Thần Hải Cảnh cường giả, tu vi người trước mắt này chỉ sợ cùng bọn người Tang Bá, Bàng Chiêu ngang hàng, hơn nữa lại bị phân công tọa trấn ở Bão Phác Sơn cái trọng địa tu luyện này, tất là tiên phủ trưởng lão không thể nghi ngờ.
- Đệ tử Mộ Hàn ra mắt trưởng lão.
Mộ Hàn khom người, không quản trưởng lão tiên phủ đối với mình có cái nhìn như thế nào, Mộ Hàn đầu tiên phải đảm bảo mình không mất lễ, như vậy mới có thể làm cho người ta không thể chỉ trích.
- Mộ Hàn?
Lão giả gầy yếu kia chậm rãi mở to mắt, chẳng những trên mặt không có biểu tình, trong con ngươi cũng không có hiển lộ ra thần sắc gì, tựa như người máy không có cảm tình. Lúc hai ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt Mộ Hàn, bàn tay như kê trảo của lão giả gầy nếu kia cũng chậm rãi duỗi qua tới Mộ Hàn.
Mộ Hàn thấy thế sửng sốt, chợt liền hiểu được, đưa thân phận ngọc bài của mình ra.
- Nhập Bão Phác Sơn một lần, trăm vạn công huân.
Khi nói chuyện, lão giả đã xem thân phận ngọc bài của Mộ Hàn, ấn nhập Công Huân Thạch của mình, khi lời nói của hắn hạ xuống, một nghìn vạn công huân còn lại kia của Mộ Hàn đã biến thành chín trăm vạn, mà khối ngọc bài kia cũng cơ hồ đồng thời bị lão giả lấy ra, bàn tay nhẹ nâng, liền bay tới trước mặt Mộ Hàn.
Mộ Hàn đem ngọc bài tiếp được, mí mắt của vị Bão Phác trưởng lão này cũng buông thõng xuống.
Thấy hắn không có nói gì, Mộ Hàn cũng không quấy rầy, sau khi khom người thi lễ liền hướng cửa điện phủ chạy như bay mà đi. Vừa ra điện phủ, mây mù liền biến mất, tầm mắt của Mộ Hàn trở nên vô cùng rõ ràng, cỏ cây sinh cơ bừng bừng lập tức ấn nhập trong mắt. Mộ Hàn giương mắt nhìn lại, một con đường rộng mấy thước tà tà về phía trên kéo dài, trên đường lót thạch điêu màu trắng, nhìn qua tựa như ngọc đái tuyết trắng, một vòng lại một vòng quấn quanh Bão Phác Sơn.
Nghe nói, trên Bão Phác Sơn này không thể ngự không chạy băng băng, chỉ có thể theo sơn đạo kia tiếp tục.
Mộ Hàn cũng không có hứng thú nghiệm chứng thuyêt pháp này thực giả, thân ảnh vừa động, liền bước lên sơn đạo giống như bạch ngọc kia, giống như tia chớp chạy về phía trước.
Trên sườn sơn đạo, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chút thạch động.
Từng cái thạch động cũng cùng địa hình chung quanh hoàn mỹ kết hợp chung một chỗ, nhìn qua tựa như một chỉnh thể kết hợp cực kỳ tự nhiên, có thể tưởng tượng, lúc trước Côn Lôn tiên phủ kiến tạo mấy cái thạch động này tất nhiên tiêu phí vô số tâm tư. Các cửa động hoặc đóng hoặc mở, đóng cửa liền ý nghĩa bên trong có tu sĩ tiên phủ đang tu luyện.
Một vòng, một vòng, lại một vòng. . .
Mộ Hàn theo sơn đạo trên Bão Phác Sơn, xoay quanh mà lên.
Trên núi này tựa hồ nơi chốn tràn ngập một cỗ cảm giác áp bách rất nặng, càng hướng lên trên, áp lực càng mạnh.
Bất tri bất giác, mây mù đã biến mất không ngờ lại hiển lộ ra, ở chung quanh giữa núi rừng lượn lờ, làm tầm mắt Mộ Hàn trở nên từ từ mơ hồ. Y theo lẽ thường, lúc xuất hiện loại tình huống này, sẽ phải dừng lại, ở ven đường tìm cái địa phương thích hợp bắt đầu bế quan tu luyện.
Nhưng Mộ Hàn cũng không có ý định dừng lại cước bộ.
Hắn đã sớm thông qua Thiên Trúc Sơn Tàng Thư Các, đại khái hiểu biết tình trạng của Bão Phác Sơn này, càng là hướng lên trên, áp lực càng lớn, nhưng Mộ Hàn từng ở trong Chân Võ Thánh Sơn Thiên Xu Phong cảm thụ qua loại linh khí kỳ dị này, càng là nồng đậm, tu vi đột phá tự nhiên sẽ trở nên càng thêm thoải mái.
Mặc dù Mộ Hàn ở trong tâm cung chuẩn bị hơn hai vạn Linh Võ Tiên Nguyên cùng hơn năm nghìn Thái Tố Tiên Khí, nhưng nhu cầu đối với loại linh khí này, lại vẫn là càng nhiều càng tốt.
Oanh!
Ý niệm trong lúc đó, Mộ Hàn đã cực lực vận hành Thái Hư Động Thần Quyết, Tử Hư Thần Cung kịch liệt chấn động lên. Sau một lúc lâu, mặc dù bốn phía vẫn là mây mù mờ ảo, nhưng thị giác mơ hồ kia của Mộ Hàn cũng trở nên thanh minh lên, cảm giác áp bách cuồn cuộn mà đến kia cũng giống như giảm bớt không ít.
Tay áo kích khởi tiếng xé gió liên tục không ngừng, thân như Mộ Hàn lưu tinh, lấy một loại tốc độ cân đối, không nhanh không chậm ở trên sơn đạo chạy băng băng.
Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, Mộ Hàn đã vòng quanh sơn thể tiến lên hơn mười dặm, đã đến vị trí sườn núi Bão Phác Sơn. Tới khu vực này rồi, thạch động trở nên thưa thớt rất nhiều, mà thạch động bế hạp thì càng thưa thớt, trong mười cái, có người bế quan tu luyện phỏng chừng chỉ một cái.