- Sư phụ, 'Linh Vũ Pháp Giới' ở đâu?
- 'Linh Vũ Pháp Giới' liền ở trong không trung Chân Vũ Thánh Sơn.
Vào lúc sáng sớm, trên đỉnh Khai Dương Phong, Dịch Chân Nhân mỉm cười rồi phóng lên cao giống như tên rời cung. Mộ Hàn cũng giống như viên đạn pháo bay ra khỏi nòng, theo sát ở phía sau Dịch Chân Nhân mà thẳng hướng trời cao.
Hai bóng người một trước một sau, nhanh như điện chớp, nhanh như sao băng.
Bên tai chỉ có tiếng gió gào thét. Cũng không lâu lắm, Mộ Hàn cụp mắt mà nhìn, Bắc Đẩu Thất Phong ở phía dưới phảng phất đều hóa thành những quả núi nhỏ rất không ra gì.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, hai người thật giống đã đến chỗ cao nhất trong hư không. Trên đỉnh đầu, màn trời giống như bức vòm vô biên vô hạn phủ xuống tứ phương. Mà ở dưới thân, chính là chỉ thấy hoàn toàn trắng xoá. Những chỗ thị lực có thể nhìn tới hoàn toàn chỉ thấy mây mù dày đặc lộ ra, nhìn thoáng qua trông giống như những cơn sóng ngập trời đang bắt đầu khởi động bốc lên.
- Chính là chỗ này .
Thân hình Dịch Chân Nhân bỗng nhiên dừng lại, hai tay khẽ rung, tay áo phất ra. Màn sương trắng phía trước dường như đã bị ép buộc liền vội vàng quay cuồng dạt sang hai bên .
Ngay lập tức sau đó, một mặt tấm bia ngọc to lớn hiện ra ở cái đó vài trăm thước.
Mộ Hàn chăm chú nhìn kĩ, lại thấy tấm bia ngọc kia rộng hơn mười thước, cao mấy chục thước. Trông nó sáng bóng long lanh rực rỡ, lộ ra màu xanh lam sáng bóng hoa mắt. Bên trong tấm bia ngọc thật giống như in dấu những đường hoa văn vô cùng vô tận, chi chít chằng chịt quấn chung một chỗ với nhau rồi tổ hợp thành bốn chữ to Linh Vũ Pháp Giới như rồng bay phượng múa.
- Vèo! Vèo!
Mộ Hàn và Dịch Chân Nhân cơ hồ đồng thời hành động, bay xuống phía trước tấm bia ngọc xanh lam kia.
- 'Linh Vũ Pháp Giới' này đã có lịch sử vô số năm. Khi Chân Vũ Thánh Sơn chúng ta mới thành lập thì hai bốn vị pháp sư và hơn mười vị siêu phẩm Đạo Văn Sư của 'Côn Lôn Tiên Phủ' tốn hao thời gian mấy trăm năm mới luyện chế thành.
Dịch Chân Nhân có chút cảm khái nói tường tận về tấm bia ngọc.
Mộ Hàn yên lặng gật đầu.Loại không gian độc lập, đối với Đạo Văn Sư lợi hại mà nói, bắt tay vào luyện chế cũng không khó khăn, nhưng đặc biệt rườm rà. Nó không chỉ có cần nhiều người tương trợ, mà càng phải tốn hao năm tháng dài dằng dặc. Mấy trăm năm thậm chí là mấy ngàn năm đều có thể, tuyệt không phải một sớm một chiều có khả năng hoàn thành.
Cực Chân Giới Vực của Vô Cực Thiên Tông là như vậy, Linh Vũ Pháp Giới của Chân Vũ Thánh Sơn này cũng là như thế.
- Mở ra!
Lập tức, Dịch Chân Nhân mở miệng chợt quát, âm thanh như sấm sét Lôi Đình. Những đám mây mù bốn phía phảng phất như gặp phải công kích lớn lao, chúng càng quay cuồng hơn kích động không thôi. Mà trong nháy mắt âm thanh này phát ra, Dịch Chân Nhân đã bổ song chưởng ra ngoài, hai đạo chưởng ảnh cực lớn khắc ở trên bia ngọc ,tiếp theo chìm vào trong đó.
Cũng không lâu lắm. Liền nghe ầm một tiếng chấn động vang dội, tấm bia ngọc kia lại bị tách ra từ đỉnh chóp.
Một vết nứt hình tam giác càng lúc càng lớn, trong lúc nó tách dần đã để lộ ra chính là một mảnh hư không xanh lam, xem ra tựa như một dòng nước suối đang xao động .
- Đi thôi!
Dịch Chân Nhân cũng không trì hoãn, ôm lấy bả vai Mộ Hàn mà nhảy vào trong vết nứt kia.
Trong nháy mắt sau đó, một cái thông đạo rộng rãi xanh lam đã lọt vào tầm mắt của Mộ Hàn, mờ mờ ảo ảo. Không biết nó thông suốt tới đâu, nhưng trong chớp mắt liền có một cỗ khí tức dìu dịu thổi quét mà đến từ chung quanh . Tựa như giữa mùa hè đột nhiên được ngâm vào trong nước mát khiến cho ai nấy đều thấy khắp cả người khoan khoái, vui vẻ thoải mái.
Chỉ tiếc loại cảm giác này tịnh không kéo dài được bao lâu, Mộ Hàn liền cảm giác có một cỗ lực chống đối hào hùng từ phía trước tuôn ra mà đến.
Nó còn chưa đích thực đụng chạm đến thân thể, từ dưới đáy lòng Mộ Hàn liền nổi lên một loại cảm giác khó có thể chống lại. So với lực chống đối kia, Mộ Hàn có cảm giác tựa hồ lực lượng của bản thân có vẻ cực kỳ nhỏ bé, chỉ như một mảnh lá cây trong cơn lốc, một chiếc thuyền con trong sóng biển, chỉ sau một khắc là sẽ bị đẩy ra khỏi thông đạo.
Mộ Hàn biết, dưới tác động của sức đẩy kia, coi như chính mình vận dụng Lôi Thần Hộ Thuẫn cũng vô dụng.
Cũng may chỉ sau một cái chớp mắt, chân nguyên của Dịch Chân Nhân tựa như cơn sóng lớn lúc vỡ đê trút xuống từ trong lòng bàn tay, bao bọc Mộ Hàn thật chắc chắn kín mít.
Có Dịch Chân Nhân hỗ trợ, Mộ Hàn biết vậy nên toàn thân đã dễ dàng hơn.
- Vèo!
Hai đạo thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, hối hả xuyên qua không gian.
Phảng phất loáng một cái như trong chớp mắt, lại giống như đã qua mấy giờ. Mộ Hàn đột nhiên cảm giác được có hơi không thích hợp lắm. Cánh tay của Dịch Chân Nhân đang ôm lấy bả vai hắn lại có hơi rung động. Theo bản năng hắn đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy Dịch Chân Nhân đã là sắc mặt hơi tái đi, trên trán mồ hôi hột chảy ròng ròng ra.
Nhìn dáng vẻ của lão, rõ ràng là chân nguyên không sai biệt lắm đã bị tiêu hao sạch sẽ.
- Sư phụ. . .
Mộ Hàn lấy làm kinh hãi.
- Đừng lo lắng, vi sư còn có thể chịu đựng được.
Dịch Chân Nhân quát khẽ lên tiếng, nhưng trong lòng là âm thầm cười khổ. Đây là lần đầu tiên lão mang theo tu sĩ cảnh giới Linh Trì đi tới Linh Vũ Pháp Giới. Mặc dù biết lối thông không gian này có chỗ lợi hại, nhưng lại vẫn có hơi coi thường. Lão hoàn toàn không nghĩ tới, chân nguyên của chính mình lại tiêu hao đến mức nhanh chóng như thế.
Sớm biết như thế, nên tìm Sơn Chủ mượn Thủy Vân Tráo kia dùng một lát.
Có Thủy Vân Tráo trong tay, ít nhất có khả năng chống đỡ làm giảm bớt lực cản do lối thông không gian này sinh ra đi gần một nửa. Nói vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ có điều là việc đã đến nước này, hối hận cũng là vô dụng. Hiện tại đã sắp không chống đỡ nổi, xem ra chỉ có thể thiêu đốt một bộ phận linh hồn của chính mình để vượt qua cửa ải khó .
Dịch Chân Nhân kiên quyết hạ quyết tâm, đang muốn hành động thì lối thông không gian trước mắt đột nhiên biến mất. Một mảnh hư không xanh lam rộng lớn rơi vào trong tầm mắt .
- Đến rồi!
Dịch Chân Nhân như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức cũng là thân hình run lên, lại suýt nữa bị ngã xuống đất. Mộ Hàn vội vàng đỡ lấy, có hơi lo lắng mà nói:
- Sư phụ, người mau mau nghỉ ngơi một chút.
- Cũng nên nghỉ ngơi một hồi .
Dịch Chân Nhân cũng không giả bộ, trực tiếp liền đặt hai chân ở bên cạnh Mộ Hàn. Trong khoảnh khắc rời khỏi lối thông không gian, chân nguyên trong cơ thể lão đã là hoàn toàn khô cạn.
Mộ Hàn cảm ứng chỉ chốc lát, thấy Dịch Chân Nhân chỉ là chân nguyên bị kiệt sức thì lúc này mới yên lòng, rồi đảo mắt chung quanh.
Lúc này, Mộ Hàn mới phát hiện chính mình đang đứng trên một khối Phương Thai ( đài vuông) mỗi chiều dài rộng đến trăm mét. Phương Thai này đúng là xanh lam Như Ngọc, bên trong khắc ấn vô số Đạo Văn huyền ảo. Chúng cũng đồng dạng ngưng tụ thành bốn chữ to Linh Vũ Pháp Giới. Ở bên ngoài Phương Thai, chính là một mảnh hư không xanh lam, trên không thấy đỉnh, dưới không thấy đáy, bốn phía cũng không thấy được giới hạn. Những chỗ thị lực có thể nhìn tới thì trừ hắn và Dịch Chân Nhân ra, cũng không còn thấy một nửa bóng người.
Phương Thai này liền trôi nổi lẻ loi giữa hư không như vậy, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
- Nơi này và bên ngoài tựa hồ cũng không có gì không giống?
Chỉ chốc lát sau đó, trong lòng Mộ Hàn liền không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc. Linh khí thiên địa chỗ này đích xác phi thường đậm đặc, xa vượt xa tầng sáu Chân Vũ Các. Nhưng trừ cái đó ra, thì không còn có gì khác thường nữa. Tuân theo ý niệm, tâm thần Mộ Hàn đã khuếch trương lan ra về khắp tứ phía. Nhưng vừa mới đến bên rìa Phương Thai liền không thể không dừng lại. Nơi đó phảng phất có một tầng chướng ngại vật vô hình thật dầy , khiến cho tâm thần hắn khó có thể lan tràn đi ra ngoài.
Nếu như Mộ Hàn vận dụng lực của Thiên Anh , tâm thần hẳn là có thể mạnh mẽ xuyên thấu qua tầng chướng ngại vật vô hình kia. Nhưng mà nhìn thoáng qua Dịch Chân Nhân ở bên cạnh, Mộ Hàn vẫn đành ghìm xuống ý nghĩ như vậy. Linh Vũ Pháp Giới này, tất cả đều thập phần xa lạ, nếu mà kích động gây ra điều gì đó mà chưa biết hậu quả, vậy thì cũng không ổn .
Sau đó, Mộ Hàn liền ngồi xếp bằng bên cạnh Dịch Chân Nhân, lẳng lặng chờ đợi lão khôi phục.