- Chiến thư?
Qua Thiện có chút hoài nghi liệu chính mình có đúng là nghe lầm không .
Đợi đến khi nhìn thấy trang giấy bay tới trước mặt mình, hắn mới hiểu được là Mộ Hàn thật sự giở trò, nhất thời liền sằng sặc cười lớn:
- Ngươi lại muốn khiêu chiến ta? Ngươi có biết ta là tu vi gì không? Linh Trì Ngũ Trọng Thiên! Ngươi chỉ là một tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên mà dám khiêu chiến ta?
Mạc Phong cũng là có hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không có cảm giác là Mộ Hàn không biết lượng sức. Buổi chiều hôm nay hắn vừa mới chiến thắng Mặc Vũ Khanh, đích xác có tư cách khiêu chiến Qua Thiện.
Dựa theo quy củ của Chân Vũ Thánh Sơn. Khi cảnh giới chênh lệch vượt qua Nhất Trọng thì tu sĩ cảnh giới cao không thể là người khiêu chiến với ai có cảnh giới thấp hơn, nhưng trái lại thì vẫn có thể được.
- Qua sư huynh, hắn chính là La Thành.
Mạc Phong ho khan hai tiếng rồi nhắc nhở. Nghe nói như thế, tiếng cười của Qua Thiện bất chợt dừng lại, rõ ràng có hơi bất ngờ. Mà Mạc Phong tiếp theo lại nhắc nhở thêm
- Liền tại không lâu trước đây, hắn vừa mới chiến thắng Mặc Vũ Khanh khiêu chiến hắn.
- Mặc Vũ Khanh bại trước hắn? Nói đùa cái gì vậy!
Qua Thiện xoẹt một tiếng, giọng mỉa mai liếc mắt nhìn Mộ Hàn. Thế nhưng khi đảo mắt nhìn thấy Mạc Phong tịnh không giống như đang nói đùa thì hắn không khỏi sững sờ mà hỏi
- Ngươi không có gạt ta, Mặc Vũ Khanh thật sự bại?
Mạc Phong cười khổ nói:
- Là thật sự, hiện tại cơ hồ truyền khắp Bắc Đẩu Thất Phong!
- Điều này sao có thể?
Hai đạo ánh mắt của Qua Thiện đổi tới đổi lui giữa Mộ Hàn và Mạc Phong, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù hắn còn chưa từng giao đấu với Mặc Vũ Khanh, nhưng đối với thực lực của nàng lại có hơi hiểu rõ. Hắn có một vị bằng hữu từng luận bàn với Mặc Vũ Khanh, kết quả với tu vi Linh Trì Ngũ Trọng Thiên mà thảm bại trong tay đối phương.
Hiện nay lại nghe nói Mặc Vũ Khanh có được thực lực như thế bị Mộ Hàn Linh Trì Nhất Trọng Thiên đánh bại. Có thể nào sự kinh ngạc là không sao diễn tả nổi?
Mộ Hàn nét mặt hân hoan tươi cười nói:
- Qua Thiện sư huynh, chiến thư đã đưa đến, ngươi là muốn tiếp nhận, hay chuẩn bị đưa ta một vạn Công Huân?
- Nghĩ muốn một vạn Công Huân, cũng không có cửa nhé.
Qua Thiện hít một hơi thật dài, cầm lấy lá thư khiêu chiến trôi nổi trước người, nhanh chóng liếc mắt xem qua
- Buổi sáng ngày mai. Trên Võ Phong Thai, không gặp không về. La Thành, ta cũng muốn nhìn ngươi có thủ đoạn gì mà có thể đánh bại Mặc Vũ Khanh? Hừ, Mặc Vũ Khanh có bại thì ta cũng không bị thua.
- Chỉ mong Qua Thiện sư huynh có thể lấy được hai vạn Công Huân từ chỗ của ta .
Mộ Hàn ha ha cười một tiếng, liền vẫy tay với Mạc Phong. Hắn xoay người cứ thế mà đi về phía trước
- Mạc sư huynh. Chúng ta tiếp tục đi thôi. Kế tiếp, Lữ Vân Phi!
- Lữ sư huynh?
Mạc Phong và Qua Thiện cũng có hơi ngây người.
Hắn đã hạ thư khiêu chiến với Qua sư huynh không đủ, lại còn muốn khiêu chiến Lữ sư huynh? Mạc Phong trong chớp mắt đoán được ý đồ của Mộ Hàn, không khỏi khẽ hít vào một hơi rồi vội vàng đi theo.
- Đáng hận! Không ngờ khinh thị ta như thế!
Qua Thiện cũng nghĩ tới mục đích Mộ Hàn đi tìm Lữ Vân Phi, tức thời lửa giận bốc lên trong lồng ngực, hung hăng vò thư khiêu chiến trong tay thành một cục . . .
Lại là gần nửa khắc chung sau. Mộ Hàn và Mạc Phong xuất hiện ở trước mặt một người Hồng Bào nam nhân vóc dáng cường tráng .
Người này chính là Lữ Vân Phi.
- Thư khiêu chiến cho ta?
Tiếp nhận trang giấy Mộ Hàn đưa tới , sắc mặt Lữ Vân Phi cứng lại
Hắn khác với Qua Thiện. Hơn nửa tháng trước khi Yến Tuấn và Mộ Hàn luận bàn thì hắn từng đứng quan sát ở bên dưới Võ Phong Thai . Cho nên cơ hồ là Mộ Hàn vừa xuất hiện, hắn liền đã nhận ra được ngay Mộ Hàn. Hơn nữa đã sớm biết được kết quả giao đấu giữa Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh, giờ phút này thấy Mộ Hàn khiêu chiến chính mình thì hắn không dám có chút xíu sơ ý.
Hơn nữa, Lữ Vân Phi cũng có chút không giống với đám Bạch Bằng, Nhiễm Thiên Tín bọn họ.
Hắn cũng là cao thủ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, Bạch Bằng kia có thể chịu thua, hắn lại không thể. Đường đường tu sĩ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, khi tiếp nhận chiến thư của tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên nếu mà lập tức chịu thua, thì loại hành vi bất chiến mà bại này của hắn, chỉ sợ lập tức sẽ trở thành trò cười cho cả Chân Vũ Thánh Sơn.
- La Thành, buổi sáng ngày mai ta tất đến!
Lữ Vân Phi hít một hơi thật dài, nghiêm túc thu nhận chiến thư mà nói nghiêm trang.
- Hảo, chờ mong đánh một trận cùng Lữ sư huynh.
Mộ Hàn cười dài nói tiếp
- Mạc sư huynh, người thứ ba, Si Tùng. . .
. . .
- Người thứ tư, Thượng Quan Dục Ảnh!
- Người thứ năm, Miêu Hải Minh!
- Người thứ sáu. . .
. . .
Xương Tường, Trác Thịnh Chi, Khấu Hân. . . Hơn nữa phía trước Qua Thiện, Lữ Vân Phi, Si Tùng, Thượng Quan Dục Ảnh và Miêu Hải Minh năm người, đó chính là tám người .
Bên trong một tòa điện phủ, Lâm Ngọc Bạch thần sắc cực kỳ tối sầm.
Tin tức từng đạo từ bên ngoài truyền đến. Hắn hoàn toàn thật không ngờ, La Thành lại là có chủ ý như vậy. Lại liên tiếp không ngừng hạ chiến thư nhằm vào cao thủ cảnh giới Linh Trì trên Thiên Tuyền Phong .
Cho tới bây giờ, số tu sĩ mà hắn khiêu chiến đã đạt tới tám người, tất cả đều là tu sĩ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên.
Trên Chân Vũ Thánh Sơn, tu sĩ cảnh giới Linh Trì mặc dù số lượng không ít, nhưng có thể đạt tới cấp trên Linh Trì Ngũ Trọng Thiên lại cũng không nhiều. Khi phân tán đến Bắc Đẩu Thất Phong, trong đó thuộc về Thiên Tuyền Phong liền càng ít hơn. Hiện tại tính cho đầy đủ, số người tiếp nhận thư khiêu chiến lại chiếm cứ không sai biệt lắm độ ba thành đệ tử Thiên Tuyền Phong có tu vi từ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên trở lên.
Lâm Ngọc Bạch đã hiểu, đây là La Thành phản kích đối với chính mình.
Đường đường đệ tử đứng đầu Thiên Tuyền Phong ở trong Bắc Đẩu Thất Phong, chèn ép một tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên không được, lại còn bị hắn tìm tới cửa. Điều này làm cho Lâm Ngọc Bạch càng thêm giận dữ không thể át. Có điều là, hắn cũng biết rõ hành động của La Thành hoàn toàn phù hợp với quy củ của Chân Vũ Thánh Sơn. Hắn có muốn ngăn cản đều không ngăn cản được.
Trừ phi, hắn ra lệnh cho toàn bộ cao thủ Thiên Tuyền Phong từ chối không tiếp nhận chiến thư của La Thành.
Nhưng nói như vậy thì điều đầu tiên là mặt mũi cả Thiên Tuyền Phong đều bị mất sạch. Những đệ tử Thiên Tuyền Phong bọn họ mà đi ra ngoài, trước mặt đồng môn cũng không ngẩng đầu lên nổi.
- Tên hỗn đản này, chẳng lẽ muốn một lưới bắt hết toàn bộ đệ tử Linh Trì Ngũ Trọng Thiên của Thiên Tuyền Phong chúng ta! Hắn không sợ sẽ không chịu nổi sao!
Lâm Ngọc Bạch nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, lúc này hắn đã là phẫn nộ quá mức, gương mặt khôi ngô tuấn tú có hơi méo mó, thần sắc trở nên có chút hung ác.
- Người thứ chín, Ngu Nhân Kính!
- Người thứ mười, Hạ Trần!
- Người thứ mười một . . .
. . .
Tin tức vẫn còn đang không ngừng truyền đến, Lâm Ngọc Bạch giống như một con sói đực bị chọc giận, bóng dáng đi tới đi lui bên trong điện phủ. Từ trong cổ họng thỉnh thoảng truyền đến những tiếng gầm nhẹ mơ hồ không rõ, nóng nảy như cuồng. Hành động này của La Thành thật sự là quá mức ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho hắn muốn phát điên phát cuồng.
Câu Na chính là đứng ở xa xa, không dám tới gần Lâm Ngọc Bạch trong cơn nổi giận.
Qua rất lâu, Câu Na rốt cục khe khẽ thở dài một hơi:
- Sư huynh, La Thành đã rời khỏi Thiên Tuyền Phong. Tổng cộng hắn phát ra mười sáu lá thư khiêu chiến. Trong số đệ tử Thiên Tuyền Phong bị khiêu chiến có mười người là Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, sáu người là Linh Trì Lục Trọng Thiên. Thời gian luận bàn, toàn bộ chắc chắn. . . Ngày mai!
Nói ra vài chữ cuối cùng kia thì, Câu Na không nhịn được giơ tay che cái miệng nhỏ nhắn, đúng là dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm.
- Ngươi nói cái gì? Thời gian đều xác định vào ngày mai?
Lâm Ngọc Bạch đột nhiên như một trận gió xuất hiện ở đối diện Câu Na , hung tợn bật thốt lên. Thấy dáng dấp như hung thần ác sát kia của Lâm Ngọc Bạch, Câu Na giật mình một cái, theo bản năng gật đầu làm cho Lâm Ngọc Bạch cũng càng thêm nổi giận điên cuồng:
- Càn rỡ! Càn rỡ! La Thành này thực sự càn rỡ vô biên! Lại dám trong vòng một ngày, liên tục khiêu chiến mười sáu đệ tử Linh Trì Ngũ Trọng Thiên và Linh Trì Lục Trọng Thiên của Thiên Tuyền Phong chúng ta .
- Ta muốn xem, ngày mai hắn làm thế nào để xong việc!