Trong phạm vi Bắc Đẩu Thất Phong, từng đạo bóng dáng hối hả xuyên qua không gian trên trời cao.
Bóng dáng Mộ Hàn vừa ra khỏi Khai Dương Phong, liền bị không ít người có lòng phát hiện. Vì vậy, tin tức này bắt đầu nhanh chóng truyền bá lan ra tại mỗi Phong .
- La Thành đã ra?
Giữa Ngọc Hành Phong, một người thiếu nữ áo đen đột nhiên bắt đầu lẩm bẩm nói thầm khe khẽ. Xem ra nàng chỉ là đến hai mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thướt tha. Nhưng trên gương mặt kia lại giống như bao phủ một tầng Hàn Băng ngàn năm, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức khiến người khác chớ có đến gần.
- Là lúc đi hạ chiến thư .
Nhẹ vỗ về loan đao xanh biếc trong tay , nữ nhân này khẽ nhếch khóe môi thành một nụ cười lạnh mà khe khẽ tự nhủ
- Nhiều ngày bất động, đúng thật là có hơi thấy ngứa tay ngứa chân . Nhưng mà, Lâm Ngọc Bạch, ngươi muốn lợi dụng ta phế bỏ Mộ Hàn chính là phép tính nhầm số. Ta khiêu chiến La Thành, đâu phải là động tâm vì món Đạo Khí siêu phẩm kia của ngươi.
- Đạo Khí siêu phẩm? Hừ, nếu như ta muốn thì Thánh Phẩm Đạo Khí cũng khỏi phải bàn!
- La Thành, hy vọng dự cảm của ta không sai.Ngươi thực sự đáng giá Mặc Vũ Khanh ta ra tay đánh một trận. . .
Còn chưa dứt lời, Mặc Vũ Khanh liền đã phóng thân lên đứng giữa trời cao, giống như một vệt ánh sáng lung linh đen tuyền rồi bắn nhanh đi như tia chớp về hướng xa xa. Trong khoảnh khắc, nàng liền hóa thành điểm đen biến mất tại phía chân trời.
. . .
- La Thành đang đi về hướng bên này !
- Ngươi không nhìn lầm chứ? Thật sự là La Thành ở Khai Dương Phong?
- Tên nhóc kia cuối cùng đến đây đi, nhiệm vụ của ta thiết lập thời hạn nửa tháng, cho dù hắn có luyện chế xong Đạo Khí cao phẩm của ta hay không thì đều coi như nhiệm vụ thất bại. Phải trả cho ta mấy vạn Công Huân, ha ha. . .
Đối với tu sĩ võ đạo mà nói. Ngự Không phi hành thì tốc độ vĩnh viễn không theo kịp tốc độ tâm thần . Mộ Hàn vẫn còn chưa hề xuất hiện, nhưng tin tức hắn rời khỏi Khai Dương Phong đã lan truyền ầm ĩ xôn xao ở bên trong điện Võ Huân này. Mọi người sôi nổi bàn luận ồn ào, ai nấy đều ưỡn thân vươn cổ, hướng ra ngoài điện mà thăm dò nhìn quanh.
Thậm chí ngay cả những đệ tử Nội Sơn lúc trước chuẩn bị rời đi thì bây giờ cũng dừng bước chân lại, chờ đợi trong điện.
- Vèo! Vèo! Vèo. . .
Từng đạo bóng dáng đã chạy như bay mà đến, rồi tiến vào điện Võ Huân. Bọn họ đều là đệ tử Nội Sơn sau khi nhận được tin tức đã lập tức chạy từ mỗi Phong phụ cận tới xem náo nhiệt .
Không được bao lâu. Số tu sĩ hội tụ đến trong điện đã vượt quá một ngàn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trong làn sóng âm thanh liên tiếp, rốt cục có một bóng đen từ phía chân trời xa xa phóng đến như bay. Đó là một nam nhân trẻ tuổi thân hình dong dỏng cao, nhưng diện mạo lại phi thường bình thường. Ở trên khuôn mặt bình thường kia không thấy được bất cứ đặc sắc gì, ném vào đám đông người sẽ rất khó phân biệt ra.
- Đến đây đi! La Thành đến đây đi!
Tiếng kêu la liên tiếp vang lên, vô số ánh mắt đều nhìn ngó lại.
Mộ Hàn tay áo phần phật. Thân như chiếc lá chấp chới nhẹ nhàng hạ xuống ở ngoài điện. Liếc mắt nhìn vào tới bên trong điện. Mộ Hàn liền có hơi bất ngờ. Không nghĩ tới bên trong điện Võ Huân lại bày ra trận thế lớn như vậy. Nhưng Mộ Hàn trong chớp mắt đã thoải mái, đại bộ phận người ở đây hẳn đều là nhận được tin tức nên cố ý chạy tới xem náo nhiệt.
Trong lòng cười một tiếng, Mộ Hàn liền bước đi vào.
Thời gian cách hai mươi ngày qua, lại lần nữa đi ở bên trong điện phủ rộng rãi này, ánh mắt của mọi người nhìn Mộ Hàn đã có thay đổi lớn. Từ sự kinh ngạc, tò mò ban đầu thì hiện nay đã có không ít hóa thành sự trào phúng và mỉa mai. Bởi trong mắt bọn họ, Mộ Hàn rõ ràng chính là kẻ vác đá ghè chân mình, không đáng thông cảm.
Đối với vẻ mặt của mọi người chung quanh , Mộ Hàn làm như không thấy. Hắn không thèm để ý.
Trong chuyện lần này, đích xác sẽ có ảnh hưởng danh tiếng và kiếm Công Huân của hắn. Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, chỉ cần lại luyện chế ra vài món Đạo Khí siêu phẩm, danh tiếng sẽ được hưởng, Công Huân rồi cũng nhiều hơn.
- La Thành, ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Bỗng dưng, một âm thanh hung tợn vang lên, lại có một nam nhân trẻ tuổi gầy còm ngăn cản đường đi của Mộ Hàn, sắc mặt thật vô cùng khó coi, phảng phất như thể Mộ Hàn thiếu hắn mấy trăm vạn Công Huân.
Mộ Hàn khẽ ngước mắt lên:
- Ngươi là ai?
- Ta tên là Chương Giới!
Nam nhân kia trầm giọng nói.
- Chương Giới?
Mộ Hàn nhìn nam nhân có được tu vi Linh Trì Tam Trọng này, hắn hơi nhíu mày rồi lập tức lạnh nhạt cười nói.
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là người tuyên bố nhiệm vụ số chín trăm năm mươi mốt. Đạo Khí kia của ngươi ta vẫn còn chưa kịp luyện chế, cứ ở lại đây, ta sẽ trả lại nguyên liệu hoàn hảo không tổn hao gì, đồng thời cũng cho ngươi bảy vạn Công Huân.
- Vậy là tốt rồi.
Chương Giới hừ lạnh một tiếng.
Mộ Hàn không lại để ý thêm tới hắn, một lần nữa tìm được Niếp Hàn Trung giải quyết công việc giao nhận nhiệm vụ ở trong điện Võ Huân này. Hắn đẩy lệnh bài của mình tới.
- La Thành sư đệ, sớm đã bảo ngươi không nên tiếp nhận nhiều nhiệm vụ như vậy?
Niếp Hàn Trung lắc đầu, có chút đồng tình tiếp nhận lệnh bài của Mộ Hàn. Đối với những nhiệm vụ mà Mộ Hàn nhận này thì hắn phi thường quen thuộc. Tổng cộng ba mươi nhiệm vụ có thời hạn nên sau khi thất bại thì Mộ Hàn lần này còn phải bỏ ra mười sáu vạn Công Huân.
-Thật xấu hổ quá, khiến cho sư huynh chê cười.
Mộ Hàn cười ha hả mở miệng nói, nhưng trên mặt không có chút xíu vẻ ngượng ngùng xấu hổ nào. Lập tức, ý nghĩ của Mộ Hàn khẽ động, liền lấy ra tất cả bốn mươi mốt cái hộp gỗ , chất đống ở trước bàn. Nhìn thấy quang cảnh này, tiếng ồn ào chung quanh càng thêm vang dội, những tiếng cười mang theo ý trào phúng không dứt bên tai.
Niếp Hàn Trung nhanh chóng mở ra một cái hộp, một vầng sáng đen bùng nổ lan ra từ trong hộp .
- Nhiệm vụ số mười tám , Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị xong, nhưng mà vượt qua kỳ hạn nửa tháng, chỉ có thể coi là . . . Thất bại, khấu trừ hai ngàn Công Huân.
Chỉ hơi dò xét, Niếp Hàn Trung đã không thể tránh được mà liếc mắt nhìn Mộ Hàn, sau đó tuyên bố kết quả. Đồng thời tay phải bắt đầu phác họa trên cột Công Huân.
- Chữa trị tốt Đạo Khí, mà ngược lại còn phải bị khấu trừ hai ngàn Công Huân.Cái này thật sự là bi kịch lớn lao!
Mọi người chung quanh mặc dù yên tĩnh trở lại, nhưng vẻ chê cười trên mặt lại trở nên đậm đặc hơn.
- Nhiệm vụ số mười chín, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị.Thành công, sẽ được thù lao hai ngàn Công Huân.
- Nhiệm vụ số sáu mươi , Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị xong. Coi như thất bại, khấu trừ một ngàn năm trăm Công Huân.
- Nhiệm vụ số một trăm lẻ hai, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị. . .
Hộp gỗ liên tiếp mở ra, những vầng ánh sáng lấp lánh rực rỡ liên tiếp tỏa ra, âm thanh của Niếp Hàn Trung thỉnh thoảng vang lên.
- Nhiệm vụ số bốn trăm năm mươi, Đạo Khí cao phẩm chưa từng luyện chế, nguyên liệu hoàn hảo không tổn hao gì. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ bẩy vạn Công Huân. . .
Niếp Hàn Trung lôi đến một cái hộp gỗ mở ra, rồi đóng chặt. Sau đó đặt nó sang phía bên phải, bên kia đã chất đầy những nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng bởi vì chưa kịp trả lại nên thành nhiệm vụ thất bại.
- Bẩy vạn Công Huân, thật sự là trúng lớn!
Nam nhân có tên là Chương Giới kia đắc ý cười ha ha. Thế này tự nhiện được tới bẩy vạn Công Huân cũng đủ cho hắn đi mua một kiện Đạo Khí cao phẩm không tồi. Hơn nữa còn có nguyên liệu Luyện khí hoàn hảo không tổn hao gì. Nếu như bán đi, có thể thu lại được không ít Công Huân.
- La Thành sư đệ, thật sự là rất cảm tạ ngươi .
Chương Giới cười híp mắt nhìn Mộ Hàn, trên mặt chẳng những không có lòng biết ơn, ngược lại tràn đầy hài hước.
Chung quanh không ít người nhìn về phía Chương Giới, trong ánh mắt đều lộ ra sự ghen tị. Chuyện tốt như vậy không phải thường có, không nghĩ tới lại khiến cho gia hỏa Thiên Quyền Phong này đụng phải.
Mộ Hàn chỉ là có hơi nhướn mày một cái, cũng không để ý tới đệ tử Thiên Quyền Phong đang đắc ý vênh váo này.
Thấy cung cách của Chương Giới, Niếp Hàn Trung cũng không vui cau mày. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi mở ra một cái hộp gỗ khác. Một vầng ánh sáng xanh lam lấp lánh lập tức đã đập vào mắt:
- Nhiệm vụ số năm trăm ba mươi ba, Đạo Khí cao phẩm luyện chế thành công. . . Hơ. . . Đây là siêu. . . Đạo Khí siêu phẩm. . .