Mộ Hàn cũng chợt dừng lại, nhíu mày.
Lúc này, lại có ba tên nam nhân trẻ tuổi bước nhanh đã đi tới phía hắn, thần sắc trên mặt có vẻ có hơi quái dị. Nhưng mà Mộ Hàn có khả năng kết luận, ba người kia đều là nhằm chính mình mà đến. Nhìn quần áo của bọn họ, đều ứng với đệ tử Thiên Quyền Phong. Hơn nữa, bọn họ cũng đều có tu vi Linh Trì Nhị Trọng Thiên .
- Ngươi chính là La Thành?
Lập tức ngay sau đó, ba người đã dừng lại đối diện Mộ Hàn. Một người nam nhân mặt ngựa trong đó không có bất cứ quanh co lòng vòng gì, trực tiếp liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Mộ Hàn gật đầu nói:
- Chính là ta, các ngươi. . .
- Ngươi là La Thành thì tốt rồi.
Không đợi Mộ Hàn nói xong, nam nhân mặt ngựa kia liền khoát khoát tay, cắt đứt lời của Mộ Hàn, tiện đà tức thì lấy ra từ trong lòng ngực một tờ giấy, khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không hàm chứa đầy ý tứ
- La Thành, tên ta là Yến Tuấn, đệ tử Thiên Quyền Phong. Đây là thư khiêu chiến của ta, xin nhận lấy đi!
- Ta tên là Bạch Bằng, đệ tử Thiên Quyền Phong, đây cũng là thư khiêu chiến của ta!
- La Thành, còn ta là Nhiễm Thiên Tín. . .
Nam nhân mặt ngựa tên là Yến Tuấn kia vừa dứt lời, thì hai tên nam nhân trẻ tuổi ở bên cạnh cũng lần lượt mở miệng. Họ đều lạnh lùng liếc xéo nhìn Mộ Hàn, dáng dấp điệu bộ kiêu ngạo ngút trời. Trong tay bọn họ cũng như Yến Tuấn đều cầm một trang giấy, trên mặt mơ hồ có thể thấy những chữ viết bằng mực đen.
Thư khiêu chiến?
Mộ Hàn ngẩn người
- Có ý tứ gì đây?
Yến Tuấn nói hơi có chút mỉa mai:
- Ý tứ chính là chúng ta muốn luận bàn với ngươi một chút. Nghe nói thực lực của ngươi rất mạnh, hy vọng ngươi sẽ không khiến cho chúng ta thất vọng.
- Luận bàn, không có hứng thú.
Quả nhiên là có ý định xấu. Người tốt thì đã không đến, chỉ sợ luận bàn là giả, mượn cơ hội giáo huấn chính mình mới là thật. Trong lòng Mộ Hàn cười lạnh. Đối với chuyện như vậy, hắn đích xác không có hứng thú gì mà để ý tới. Huống chi ba người Yến Tuấn, Bạch Bằng và Nhiễm Thiên Tín này tuy có tu vi Linh Trì Nhị Trọng Thiên, nhưng đối diện thực lực của hắn mà nói thì có phần hơi quá yếu . Điều này làm cho Mộ Hàn càng không cảm thấy có chút hứng thú gì nên hắn chỉ lắc đầu. Mộ Hàn liền tiếp tục lại bước đi tiếp, muốn đi vòng qua người bọn họ.
- Chậm đã.
Yến Tuấn bước sang chắn đường ngăn cản Mộ Hàn, cười híp mắt nói
- La Thành sư đệ, cái này đâu phải là một câu 'Không có hứng thú' liền có thể cự tuyệt được. Ba người chúng ta đưa thư khiêu chiến, nếu như ngươi không dám tiếp nhận thì cũng có thể. Nhưng trước tiên trả cho chúng ta mỗi người một vạn Công Huân rồi hãy nói sau.
Mộ Hàn lập tức vui vẻ, không giận ngược lại cười:
- Ta không tiếp thư khiêu chiến của các ngươi thì phải cho mỗi người trong các ngươi một vạn Công Huân? Ba vị. Các ngươi không điên chứ?
- La Thành sư đệ vừa mới trở thành đệ tử Nội Sơn, xem ra có hơi không hiểu quy củ cho lắm.
Yến Tuấn kia vẫn là dáng vẻ cười híp mắt , ánh mắt lại nhìn về phía Ân Vận đi sau Mộ Hàn
- Ân sư tỷ, ngươi không đính giới thiệu một chút với La Thành sư đệ chứ?
Ân Vận gương mặt lạnh giá, trong mũi hừ lạnh một tiếng, cũng là đi nhanh vài bước tới bên cạnh Mộ Hàn rồi hạ giọng nói:
- La Thành sư đệ. Chân Vũ Thánh Sơn phi thường khích lệ luận bàn giữa các đồng môn Nội Sơn. Các đệ tử có đại cảnh giới ngang nhau đều có thể khiêu chiến lẫn nhau . Tu vi so sánh không vượt qua Nhất Trọng , nếu mà đối phương phát thư khiêu chiến đến thì nhất định phải đón nhận. Nếu mà không tiếp nhận thì nhất định phải khấu trừ một vạn Công Huân. Nhưng mà nếu đã tiếp nhận thư khiêu chiến, mặc dù luận bàn thất bại thì cũng có thể thu được một vạn Công Huân bồi thường từ chỗ đối phương. Nếu mà thắng lợi thì có thể nhận được hai vạn Công Huân từ trong tay đối phương.
- Lại còn có quy củ như vậy?
Mộ Hàn cảm thấy ngạc nhiên.
- Nếu mà sau khi cự tuyệt, đối phương tiếp tục càng không ngừng phát thư khiêu chiến thì sao, Công Huân chẳng phải là sẽ nhanh chóng bị khấu trừ sạch sẽ?
Ân Vận lắc đầu nói:
- Cái kia cũng sẽ không xảy ra. Sau khi bị cự tuyệt thì trong vòng một năm, đối phương lại không thể phát ra thư khiêu chiến nhằm vào cùng một người.
Có một nội quy như vậy, thật sự cũng không dành một kẽ hở cho người ta chui qua. Mộ Hàn nhẹ nhàng gật đầu, chợt lại do dự hỏi:
- Ân sư tỷ, nếu như đệ tử tu vi cao hơn lại phát phát thư khiêu chiến nhằm vào đệ tử tu vi yếu ớt. Hơn nữa tu vi cảnh giới của đôi bên mà vượt qua Nhất Trọng, thì sẽ nên làm như thế nào?
Ân Vận đáp:
- Nếu như tiếp nhận thư khiêu chiến thì tất cả như trước; còn nếu cự tuyệt thì cũng không cần khấu trừ Công Huân.
- Nói như vậy, ta ngoại trừ việc tiếp nhận thư khiêu chiến hay cho bọn hắn ba vạn Công Huân , thì không còn loại lựa chọn thứ ba ?
Mộ Hàn bất giác nhíu mày.
- Đúng là như vậy.
Ân Vận khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh như băng lập tức nhìn về phía ba người đối diện
- Yến Tuấn, Bạch Bằng, Nhiễm Thiên Tín. . . Nói đi, là ai cử các ngươi tới?
Ba người nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, ngấm ngầm trao đổi ánh mắt.
- Ân sư tỷ nói lời này có chút kỳ quái .
Bỗng nhiên, Yến Tuấn mở miệng ha hả mà cười nói
- Nghe nói La Thành sư đệ có thủ đoạn chữa trị Đạo Khí phi thường thành thạo, nói vậy thực lực cũng phi thường khá. Đúng lúc La Thành sư đệ sau khi hoàn thành nhiệm vụ có đột phá đến cảnh giới Linh Trì. Cho nên thấy vậy mà ta vui mừng, muốn luận bàn một chút cùng hắn. Chuyện này ở trong Chân Vũ Thánh Sơn chúng ta không phải rất bình thường sao?
Ân Vận cũng là không có để ý tới lời giải thích của Yến Tuấn , mắt nhung không hề chớp nhìn chăm chú hắn:
- Là ai cử các ngươi tới? Là Cảnh Hào, hay Lâm Ngọc Bạch?
- Cảnh Hào? Lâm Ngọc Bạch?
Mộ Hàn bừng tỉnh, lúc vừa rồi khi đến Thiên Xu Phong thì hắn từng nghe Ân Vận nhắc tới. Cảnh Hào này là đệ tử đứng đầu Thiên Quyền Phong, hắn có giao tình vô cùng tốt cùng đệ tử đứng đầu Thiên Tuyền Phong Lâm Ngọc Bạch . Lâm Ngọc Bạch kia sau khi biết được tin tức chính mình bình yên vô sự thì nhất định sẽ không chịu để yên. Đích xác là hắn có khả năng nhờ Cảnh Hào tìm người ra tay hộ.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Ân Vận chỉ đích danh tên của hai người kia, sắc mặt của ba người trở nên có hơi không được tự nhiên.
- Ân sư tỷ, ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Yến Tuấn trầm giọng nói.
- Thật sao? Yến sư đệ, Bạch sư đệ, Nhiễm sư đệ, nếu như ba ngươi các ngươi thích luận bàn như vậy , vậy thì vừa lúc. Ngày mai các ngươi có lẽ có thể nhận được không ít thư khiêu chiến .
Ân Vận lạnh nhạt cười một tiếng, trong lời nói lộ ra một sự uy hiếp. Bởi với uy vọng và nhân duyên của bọn họ trong số đệ tử Khai Dương Phong, muốn tìm vài người để phát thư khiêu chiến cho Yến Tuấn bọn họ , lại là điều cực kì dễ dàng.
Ba người vừa nghe lời này, sắc mặt càng là khó coi.
- A? Chúng ta đây cầu còn không được.
Yến Tuấn gượng gạo cười một tiếng, nhưng ngay sau đó liền chuyển ánh mắt sang hướng Mộ Hàn, cắn răng trầm giọng nói
- La Thành sư đệ, hiện tại có khả năng nói cho ta biết lựa chọn của ngươi . Thư khiêu chiến này thì ngươi nhận hay không nhận?
So sánh với cung cách lấn lướt người khác từng li từng tí lúc nãy, trong giọng nói của Yến Tuấn đã lộ ra có ý hơi hơi chột dạ.
- Vất vả cực nhọc mới kiếm được ba vạn Công Huân, liền không công tặng người khác như vậy thì thật sự là không cam lòng.
Mộ Hàn thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười nói
- Xem ra, thư khiêu chiến của các ngươi, ta chỉ có thể tiếp nhận.
- La Thành sư đệ, ngươi. . .
Trên gương mặt Ân Vận hiện lên một vẻ lo lắng vẻ, không nhịn được quay sang Mộ Hàn mà đưa mắt ra hiệu một cái, hy vọng hắn có thể cự tuyệt ba lá thư khiêu chiến này. Dù sao đối phương có chuẩn bị mà đến, hơn nữa tu vi đều cao hơn Nhất Trọng so với hắn. Nếu mà giao đấu, phần thắng của hắn phi thường xa vời. Nếu mà đối phương xuống hơi nặng tay, hắn muốn khôi phục có thể sẽ không hề dễ dàng như vậy . Cùng đám này tranh giành một hơi, chẳng thà lui lại nhường một bước, cùng lắm thì tổn thất ba vạn Công Huân cũng được.
Bỏ qua hiện tại, hắn có khả năng lập tức phản hồi về Khai Dương Phong, đến bên trong điện Huyền Dương của Phong Chủ Dịch Chân Nhân để tránh một thời gian. Đến lúc đó, ai dám đuổi theo vào điện Huyền Dương để phát thư khiêu chiến cho hắn? Nếu như ở một thời gian dài trong điện Huyền Dương mà tiềm tu, tất cả mưu đồ của Lâm Ngọc Bạch nhằm vào hắn đều sẽ tan biến.