Có việc trợ lý lại không hỏi ý kiến của Đại Đế mà là hỏi Lộc Động Đình, đây chính là đại tối kỵ, dù cho có chuyện gì hay ở đâu Đại Đế cũng là cấp trên trực tiếp của hắn.
Trợ lý của Đại Đế lại không hỏi ý kiến của Đại Đế mà hỏi ý kiến của Lộc Động Đình, khác gì trước mặt lãnh đạo lại xin chỉ đạo của người ngoài để làm việc.
Việc này nói nhỏ một chút chính là không biết điều không tin tưởng lãnh đạo, nói lớn một chút chính là cấu kết người ngoài, coi khinh lãnh đạo.
Cũng may Đại Đế trong lòng rộng lượng, nếu đổi một người khác, không nói đâu xa nếu đổi lại là Lộc Động Đình liền đem trợ lý ném ra ngoài không gian, chứ không có kiên nhẫn dạy dỗ như Đại Đế.
Vừa nãy Lộc Động Đình đối với trợ lý của Đại Đế dò hỏi ý kiến anh mắt làm như không thấy cũng là vì nguyên nhân này.
Đầu tiên chính là phép đối nhân xử thế, Lộc Động Đình đã ở trước mặt Đại Đế làm cho trợ lý của Đại Đế ngồi xuống bàn ăn một lần, cũng coi như là dạy dỗ một lần.
Như vậy với tư cách là chủ nhà, Lộc Động Đình có thể yêu cầu trợ lý của Đại Đế nhập gia tùy tục một lần, nhưng cũng chỉ đến như thế.
Lúc sau việc dạy dỗ trợ lý của Đại Đế làm việc như thế nào thì là việc của Đại Đế.
Bởi vậy cho dù là việc trợ lý của Đại Đế không ngồi ăn uống như bình thường mà chủ động đứng dậy phục vụ, hay việc hỏi ý kiến Lộc Động Đình về việc có rót rượu cho Nguyễn Linh Trúc hay không, Lộc Động Đình cũng không hề ý kiến.
Đây là tôn trọng Đại Đế, cũng là Lộc Động Đình chướng mắt trợ lý của Đại Đế, hắn mặc dù mới chỉ là lần đầu làm “lãnh đạo” thủ hạ cũng chỉ có một là Sindragosa.
Nhưng đối với thủ hạ yêu cầu thì Lộc Động Đình cũng là ánh mắt rất cao, hắn cảm thấy trợ lý của Đại Đế thực lực lại thấp lại không có đầu óc cũng không có ánh mắt.
Như Sindragosa từ nãy đến giờ cũng chỉ an tĩnh ngồi nhấm nháp thịt viên, không uống rượu cũng không cần thái độ hèn mọn như vậy.
Hơn nữa Lộc Động Đình chắc chắn cho dù có chuyện gì thì Sindragosa cũng là có thể tự mình giải quyết, nếu không giải quyết cũng là trước tiên hỏi ý kiến chính mình mà không phải là hỏi ý kiến người khác như vậy.
Lộc Động Đình là khá vừa ý với Sindragosa, biết tự mình động não lại biết tự mình quyết định muốn làm và nên làm gì, lại cũng đủ ngoan ngoãn nghe lời.
Mặc dù là thủ hạ nhưng cũng có thể coi như người nhà, chẳng phải là rụt rè khúm núm.
Hơn nữa cũng thích ăn và có thể ăn, Lộc Động Đình từ nhỏ đến lớn chính là thích những người có thể ăn nhiều, bởi vì như bố mẹ hắn thường nói phải ăn mới có sức khỏe để làm việc, phải ăn mới có thân thể khỏe mạnh.
Mặc dù biết Sindragosa không cần phải ăn để có thể khỏe mạnh hanh để làm việc, nhưng Lộc Động Đình dù sao cũng chính là thích người có thể ăn nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Càng là từ nãy đến giờ trợ lý của Đại Đế lại không hề động đũa đến miếng thịt viên mà Lộc Động Đình gắp cho từ nãy giờ.
Tuy rằng cũng không phải là trợ lý của Đại Đế không muốn ăn, nhưng Lộc Động Đình chính là không thoải mái.
Hắn gắp đồ ăn cho lại không ăn, không khác gì khinh thường hắn, lại nói thêm nữa Lộc Động Đình cũng coi như là đầu bếp.
Lại có đầu bếp nào thấy đồ ăn của mình không được người khác ăn mà có thể vui vẻ, lại là Lộc Động Đình cực kỳ tự tin cho món ăn của mình, hắn chắc chắn không ai có thể cưỡng lại đồ ăn của mình làm.
Trợ lý của Đại Đế lại không hề đụng đến đồ ăn, chẳng khác gì vả mặt Lộc Động Đình.
Đừng nói là bây giờ Lộc Động Đình vừa mới đạt được thực lực cường đại, coi như là nhà giàu mới nổi, trong lòng đều có chút bành trướng.
Cho dù là trước đây, Lộc Động Đình cũng chính là cũng là không thích người khác có ý kiến với đồ ăn của chính mình làm.
Hắn trước nay, chẳng những tự tin lại càng là tự phụ, nhất là đối với đồ ăn, hắn chẳng những là học được tay nghề gia truyền của mẹ hắn, lại càng là có chính mình đủ loại hiểu biết cùng sáng tạo.
Đối với đồ ăn Lộc Động Đình trước nay là nghiêm túc nhất đối đãi, nhất tôn trọng và không lãng phí.
+++++++++++++++++
Nguyễn Linh Trúc được rót đầy rượu trong ly, giơ ly rượu lên cao nói:
“Cha...!
Anh Đình...! Chúng ta cụng ly.. nãy giờ toàn hai người cụng ly uống, không cho em tham gia.
Lần này anh em ta phải cùng nhau cạn ly...
Một ... hai ... ba ... Zô o ô ô”
Đại khái là Nguyễn Linh Trúc trước giờ có lẽ cũng chưa nhâu bao giờ, lần này là lần đầu uống rượu, vừa cảm thấy thú vị lại vừa cảm thấy mới lạ, bởi vậy biểu hiện cũng là tương đương thú vị.
Lộc Động Đình cùng Đại Đế nhìn như vậy Nguyễn Linh Trúc, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng lại không thể nề hà mà cùng với Nguyễn Linh Trúc cụng ly, sau đó uống cạn.
— QUẢNG CÁO —
Nguyễn Linh Trúc lúc này thêm một ly rượu xuống bụng thì đã gần như lung lay sắp đổ, nhưng vẫn chống tay hỏi Đại Đế:
“Cha, tên của cha là gì thế, hồi nãy con muốn hỏi mà anh Đình không cho.”
Đại Đế khá ngạc nhiên, khi nãy lúc giới thiệu tên mình, Đại Đế mặc dù cũng biết là tên mình sẽ bị che giấu nhưng bởi vì không nghe ai hỏi lại cho nên Đại Đế nghĩ rằng ai cũng nghe rõ tên của Đại Đế.
Nhưng Đại Đế không ngờ là Nguyễn Linh Trúc lại không nghe rõ tên của mình, bởi vậy quay sang nhìn Lộc Động Đình ý hỏi.
Lộc Động Đình cười nói:
“Riêng Trúc không nghe được thôi, vì thực lực còn thấp.”
Đại Đế lúc này mới biết tiếng che dấu cũng chỉ che dấu được một số người, cũng không phải là ai cũng có thể bị tiếng che giấu làm cho không nghe được tên của chính mình như vậy.
Trong lòng lại âm thầm may mắn, trước đây chính mình tự giới thiệu tên thật cũng không có vài lần, may mắn là cũng không có ai đủ thực lực để nghe rõ.
Còn khi được ghi âm ghi hình lại dễ dàng sử dụng âm thanh khác che giấu tên thật, nhưng ở nơi khác Đại Đế có thể sợ hãi tên thật bị lộ gây ảnh hưởng đến chính mình, ở đây Đại Đế lại không ngại.
Dù sao Lộc Động Đình hay Sindragosa cũng có thể nhẹ nhàng đem chính mình và trợ lý giải quyết, Đại Đế cũng không ngại lộ ra tên thật, vả lại dù sao tên thật của Đại Đế cũng đã lộ ra từ khi bước vào sân tự giới thiệu rồi.
Đại Đế đưa quay sang nói với trợ lý:
“Tắt máy đi”.
Sau đó quay sang định nói cho Nguyễn Linh Trúc tên thật của chính mình, thì thấy Nguyễn Linh Trúc đã say nằm gục xuống bàn.
Đại Đế cười cười nhìn Lộc Độn Đình, bên kia Lộc Động Đình cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Kệ đi, tự mình muốn nghe lại không chịu đựng được thì kệ đi, lần sau muốn biết tự mình hỏi.
Chúng ta tiếp tục.”
Đại Đế biết Lộc Động Đình không để ý chuyện Đại Đế mặc dù tự giới thiệu tên thật nhưng lại cố tình che giấu, cho nên cười nói:
“Thật ra cũng không có cái gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là lúc đầu là một trò đùa, sau đó là thành như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Cậu hẳn là cũng biết ta xuất thân từ bên an ninh quốc gia của Thỏ nâu, trong đó có một đàn anh thích đùa.
Mỗi lần ta tự giới thiệu tên của mình, anh ấy đều sẽ sử dụng một thiết bị âm thanh nhỏ, nhưng tạo ra tiếng bíp chói tai làm mọi người không thể nghe được tên tôi.
Cho đến khi ta chuyển sang làm chính trị, anh ấy cũng vẫn giữ thói quen trêu đùa này, có một lần khi ta bắt đầu phát biểu với những người ủng hộ, anh ấy cũng sử dụng thiết bị này.
Thật lạ là những người này bởi vì không nghe rõ tên ta lại gọi ta bằng biệt danh là Đại Đế.
Vậy là ban tư vấn của ta quyết định mỗi lần ta giới thiệu tên sẽ sử dụng thiết bị này để làm người khác không rõ tên ta để bảo trì thần bí, cùng với đó biệt danh Đại Đế lại khá phù hợp với vị trí ta muốn hướng tới.
Hơn nữa họ còn tạo tin đồn về việc khi ta sinh ra thì có dị tượng, hương thơm nồng nặc, ráng màu lóe sáng, tường vân hiện lên, sét đánh hỏng nóc bệnh viện và cha ta nói “con ta ***** có đại đế chi tư”.
Thật ra đúng là có hương thơm nồng nặc và ràng màu lóe sáng thật, nhưng là bởi vì sét đánh lên nóc nhà của bệnh viện làm cho nóc nhà bị hỏng một góc.
Điện trong bênh viện lại bị chập cháy, làm cháy một ít dây điện và máy móc, trong phòng sinh lúc đó vì chập điện nên đèn cháy thui, đen tối, lại vì chập điện cho nên gây ra cháy cho nên ánh lửa lập lòe như ráng màu vậy.
Hương thơm càng là mùi khét của khói, tường vân cũng chính là khói thêm ánh lửa cháy và tia lửa điện lập lòe chiếu vào càng cho nên khói giống như tường vân.
Chẳng hiểu sao, từ trong miệng các loại nhân chứng lại thành hương thơm nồng nặc, ráng màu lóe sáng, tường vân hiện lên.
Cha ta mặc dù là tinh thông tướng thuật bởi ngài Lên Nin nhưng chắc chắn không có nói được “ngô nhi có đại đế chi tư đâu”.
Ban đầu ta cũng là bất đắc dĩ, bọn họ cho rằng vận động tranh cử như là trò đùa, thật cho rằng không ai đọc sách của Thần Đông hay sao, cha ta nếu là suốt ngày kêu “ngô nhi ***** có đại đế chi tư”, ta đã sớm bị Diệp Phàm đem chém.
Nhưng mà thật không ngờ, sau đó quả thực là thành công đến không ngờ, không ai muốn biết tên thật của ta mà họ chỉ biết đến ta với cái tên Đại Đế, hơn nữa ta cũng là thành công đăng cơ trị vì nước Thỏ nâu
Cuối cùng là như đến hiện tại luôn.”
Lộc Động Đình nghe vậy cũng tấm tắc bảo lạ, thật không ngờ Đại Đế lại có pha vận động tranh cử như vậy.
Nếu không thấy thành công liền đều nghĩ là trò đùa, nhưng nhìn như trò đùa lại đúng là thành công đến không ngờ được.