Rất nhanh, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, hiện tại là bầu không khí của thành Vân Long vào đầu buổi tối.
Ánh trăng dịu nhẹ, ban đêm ở đây cũng nhộn nhịp không kém ban ngày là mấy, dân chúng bắt đầu giăng đèn kết hoa, giữa không trung, ngọn ngọn đèn lồng trôi nổi, lớn nhỏ đủ loại, chỉ một thoáng mà đường phố đã tràn ngập ánh đèn lồng rực rỡ. Bên bờ hồ cành liễu đong đưa, nước mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thi thoảng lại có mấy chiếc hoa thuyền xuôi theo dòng trôi nhẹ, chở đi từ xa mà đến khách nhân, người ở bên trong, có thì uống rượu ngâm thơ, có thì thưởng hoa thưởng trà, tựa như nhàn vân dã hạc (chỉ sự tự tại, không ham danh lợi). Mà xa xa, còn có những thân hình nóng bỏng, mặt hoa da phấn, chiếc khăn lụa hồng đưa ra không ngừng vẫy vẫy mời chào, buông lời ong bướm...Tất cả tạo nên cảnh tượng vừa thanh tịnh mà lại hỗn tạp xô bồ.
Nhưng mà, trong thành Vân Long còn có một điểm nhấn khiến cho người ta không thể nào quên, nhất là với những đôi nam nữ đương tuổi thanh xuân, họ thường tìm đến đây vì một mục đích đơn giản mà không kém phần phức tạp, đó chính là hẹn hò.
Bởi thế cho nên, người dân trong thành đã gọi địa điểm đó bằng một cái tên đầy mỹ cảm - Uyên Ương Kiều.
Là một cây cầu cổ kính hình vòm cung, tựa như một dải cầu vồng, đạm mạc mà trang nhã, cổ kính mà hoa lệ, cả thân hình như con giao long uốn cong bắc ngang qua mặt hồ bàng bạc, cầu có diện tích rộng chừng 30m, dài hơn 300m, ánh trăng soi chiếu cộng với ánh đèn lồng hội tụ khiến cho cây cầu đã thơ trông lại càng thêm như mộng.
Kiều duyên dưới ánh nguyệt tình,
Uyên ương e ấp tựa mình hòa nhau.
Mà lúc này đây thân ảnh của Lâm Phi Yến đang đứng lặng yên ở đó, lưng tựa thành cầu, hai tay ôm lấy bờ vai, bàn tay xoa lấy tựa như đang lạnh, ánh mắt cô đơn nhìn về một nơi, mái tóc ôn hương khẽ bay về một hướng, như chờ như mong, phía trên Uyên Ương Kiều hiện tại cũng có vài cặp đôi đang gần nhau thủ thỉ, ý mặn tình nồng, duy chỉ có mình nàng là bơ vơ lạnh lẽo...
"Yến tỷ, chờ đệ lâu chưa?".
Trần Phàm lúc này cũng đã tới điểm hẹn, số là Lâm Phi Yến ngày hôm đó hẹn hắn tới Uyên Ương Kiều, với ký ức của tiền thân, hắn tất nhiên không còn xa lạ gì với ba chữ này, có ai sinh sống ở thành Vân Long mà lại không biết, nghe cô nàng này nói là hắn đã hiểu ngay, trong lòng chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng, đến thì vẫn phải đến, nhưng không biết đến lúc gặp lại phải nói cái gì đây.
Lâm Phi Yến hơi giật mình quay lại, thấy Trần Phàm đã đứng cạnh mình tự bao giờ, vẫn là thân ảnh ấy, khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt hòa ái, nhưng nàng có chăm chú nhìn ra sao cũng không tìm ra được một tia tình cảm nào ở trong mắt hắn cả.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi Yến đáy lòng cũng không khỏi tuôn ra một tiếng thở dài, nhưng thâm tâm cũng không có chút gì oán trách, sắc mặt thoáng đượm buồn, nàng nói:
"Trần Phàm, hôm nay hẹn đệ ra đây, ta chỉ là muốn nói lời tạm biệt, ngày mai là đệ đã phải đi rồi, không biết...khi nào mới có thể lặp lại"
"Cám ơn tỷ! Có duyên nhất định sẽ còn".
"Đệ...không có gì muốn nói với ta sao?".
Lâm Phi Yến ngước đôi mắt long lanh hỏi.
"Ta..."
Trần Phàm có chút khó xử, nói thật là ở kiếp trước hắn cũng chưa từng yêu đương lần nào, nói đúng ra là chẳng có ai yêu, mà đến kiếp này không chỉ có một mỹ nhân vì hắn rung động, nhưng trong lòng lại không sinh ra được chút tình cảm nào, haiz! âu cũng là một loại bi ai.
Nhưng mà Trần Phàm biết đây chỉ là vấn đề hiện tại, vốn dĩ đây không phải bản tính thật sự của hắn, sau này khi vong ngã chủng tiến hóa, hắn nhất định sẽ không còn lãnh cảm như bây giờ.
Nhưng ít nhất cái vấn đề hiện tại này lại đang làm khó hắn.
"Ta biết, đệ chính là nhân trung chi long, còn ta chỉ là một nữ tử tư chất tầm thường, đệ không cần phải cảm thấy khó xử gì đâu".
"Yến tỷ hiểu lầm rồi, trong mắt ta tư chất không quan trọng, cho dù là Cửu Thiên Thần Nữ nếu có lòng dạ bất chính thì ta cũng chỉ coi như rác rưởi mà thôi, chỉ là..."
"Ta hiểu chứ, cảm ơn đệ đã nói với ta những lời như vậy, ta tin tưởng đệ".
Lâm Phi Yến giơ tay ngăn lại, sau đó lại nói, ánh mắt mang theo chút cầu khẩn:
"Ta có thể xin đệ một chuyện được không?".
"Yến tỷ cứ nói, làm được đệ nhất định sẽ làm".
"Có thể...đừng gọi ta là Yến tỷ?".
Trần Phàm trầm ngâm trong thoáng chốc, hơi suy nghĩ mấy giây, một lát sau hắn mới khẽ mỉm cười, nói:
"Vậy gọi là...Yến nhi?".
Lâm Phi Yến bất chợt sững người, sắc mặt si ngốc, nàng vốn chỉ là ôm hy vọng mong manh mà thôi, không có bao nhiêu vọng tưởng Trần Phàm sẽ đồng ý, giờ phút này nghe người nam nhân trước mặt gọi mình thân mật như vậy, đáy lòng Lâm Phi Yến không khỏi dâng lên một cỗ xúc động đến ngọt ngào, so với bất cứ thứ gì đều vô cùng ngọt ngào!
Rồi đột nhiên, nàng cả người dướn về phía trước, hai chân kiễng lên, cánh tay choàng tới...
Cái này?
Trần Phàm chỉ cảm thấy môi mình được lấp đầy bởi một đóa anh đào chín mọng, tỏa ra hơi thở như lan, dịu dàng thanh khiết, hắn cũng không có ngăn cản, bàn tay khẽ đặt lên eo nàng.
Chỉ là nếu có người nhìn vào được trong thức hải của hắn sẽ thấy vong ngã chủng lóe lên một cái rồi xoay tít, toàn bộ cảm xúc sinh ra lập tức bị cắn nuốt hoàn toàn, để tâm tư Trần Phàm toàn bộ lại bình ổn trở xuống.
Hai người cứ như thế khoảng thời gian một chén trà.
Lát sau, Lâm Phi Yến chủ động rời ra đôi môi của mình, khuôn mặt ửng đỏ, trái tim vẫn chưa nguôi thình thịch, nàng nghiêng đầu dựa khẽ lên lồng ngực Trần Phàm, cất giọng thủ thỉ:
"Trần lang! Cảm ơn chàng, thực sự đêm nay ta rất vui, rất mãn nguyện, cho dù sau này vĩnh viễn không gặp lại được chàng nữa ta cũng mãn nguyện!".
Trần Phàm không nói gì, cánh tay vẫn đang ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Lâm Phi Yến, ánh mắt nhìn về xa xăm, sau một lát hắn mới bắt đầu lên tiếng:
"Chờ ta, bây giờ ta chưa thể giải thích rõ ràng cho nàng hiểu được, nhưng hãy cho ta thời gian, ta sẽ còn quay lại, đến lúc đó..."
Nói đến đây Trần Phàm đột nhiên mỉm cười:
"Hy vọng nàng chưa phải là hoa đã có chủ".
Lâm Phi Yến trong lòng xúc động khôn tả, cặp mắt lúc này đã ngân ngấn lệ doanh, tựa như thủy tinh, ngước lên đôi mắt long lanh ấy nàng không thể tin được mà hỏi:
"Chàng...chàng vừa nói gì cơ?".
"Hoa đã có chủ".
"Không, từ đầu tiên ấy".
"À...Chờ ta".
Lâm Phi Yến không nói gì nữa, chỉ cảm thấy như đây là một trận giấc mơ, nếu là mơ, xin hãy cho ta được mơ như thế cả đời.
Hai hàng nước mắt đã lăn dài xuống má, nhưng là những giọt nước mắt của hạnh phúc, tuy không biết Trần Phàm còn giấu mình điều gì nhưng đối với nàng hai chữ "chờ ta" vậy là quá đủ.
23 tuổi mới bắt đầu biết yêu, hóa ra đây chính là mối tình đầu mà người ta thường nói tới sao?
Mối tình đầu, có thể nó không phải là mối tình đẹp nhất, nhưng chắc chắn đó là mối tình quý giá nhất!
"Ta nhất định...nhất định sẽ chờ chàng, nhưng mà, mới vừa rồi có một câu mà chàng nói sai đấy".
"Ta...vốn dĩ đã là hoa đã có chủ".
Trần Phàm nghe vậy cũng không khỏi cảm thấy ấm áp, giờ phút này đột nhiên có một loại mong muốn mình chưa từng tu luyện Vũ Trụ Vong Ngã.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, có được thì phải có mất, nếu như không có vong ngã chủng thì chắc bản thân hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
"À phải, ta cũng muốn hỏi nàng một câu?".
"Chàng nói đi".
"Nàng thích ta từ khi nào vậy?".
Lâm Phi Yến có chút ngạc nhiên, nghĩ không ra Trần Phàm lại hỏi mình câu ấy, sau giây lát nàng lắc đầu mỉm cười, nói:
"Ta cũng không biết, có thể là vừa gặp đã yêu, có thể sau lần đó trong tâm trí cứ luôn nghĩ về chàng, tóm lại hết thảy đều do duyên phận, ta chỉ biết là ta yêu chàng!".
"Cám ơn nàng, Yến nhi!".
Trần Phàm giờ phút này cũng chỉ đành phải nói như vậy, bởi vì hiện tại trong tim hắn không có chút cảm xúc nào cả, nếu như nói ta cũng yêu nàng vậy đó chính là một lời nói dối, cho nên hắn chỉ có thể nhủ thầm trong lòng mình rằng: "Coi như ta nợ nàng một tiếng nói yêu thương".