Trần Phàm sau khi quan sát quá trình trị liệu liền hài lòng rời khỏi, hắn sau khi đi cũng cẩn thận căn dặn Lữ Bố chú ý nơi này, không cho phép ai làm phiền Thủy Liên Hoa, đồng thời dặn người của hắn phối hợp thật tốt với nàng.
Đêm đã về khuya, lúc này sắc trời có vẻ se se lạnh.
"Oh! Giờ này mà Thu Nguyệt vẫn còn tu luyện sao?".
Trên đường trở về phòng mình phải đi ngang qua phòng của Trần Thu Nguyệt, hắn vậy mà thấy cô nàng này vẫn còn đang mải mê luyện kiếm, vì quá chuyên tâm nên còn chưa biết có người tới đây, thêm nữa bây giờ bây giờ Trần Phàm là thực lực trình độ nào, nếu hắn không lên tiếng khẳng định Trần Thu Nguyệt không thể phát giác được.
Nàng luyện tập rất chăm chỉ, thậm chí mồ hôi thấm ướt y phục vẫn không hề để ý, bộ pháp uyển chuyển linh hoạt, trường kiếm trong tay vung lên hạ xuống, quét ngang lướt dọc, lấy nàng làm trung tâm trong đêm tối thi thoảng lại lóe ra từng đạo kiếm quang sắc bén.
"E hèm".
"Sư huynh!".
Thấy có người tới, Trần Thu Nguyệt lúc này mới dừng tay, nhìn thấy Trần Phàm nàng lúc đầu là hơi hơi giật mình, ngay sau đó liền lập tức trở nên vui vẻ.
"Khuya như vậy rồi muội vẫn còn luyện kiếm sao?".
Trần Phàm ân cần hỏi.
"Tu hành một đường như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối, muội chỉ muốn mình trở nên nhanh chóng mạnh mẽ mà thôi".
Trần Thu Nguyệt mỉm cười nói, từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay khẽ thấm đi lớp mồ hôi đang rịn ra trên mặt, vài lọn tóc dính trên má khiến cho gương mặt nàng trông lại càng thêm phần vũ mị.
Nàng lúc này mặc một bộ xiêm y màu xanh lục, có lẽ là do mồ hôi, cũng có thể là do sương đêm đọng lại, chúng phản chiếu ánh trăng khiến cho khuôn mặt nàng đã sáng lại càng trở nên lung linh đẹp đẽ, quần áo bởi vì bị thấm ướt mà dính sát vào cơ thể, ẩn ẩn lộ ra từng khoảng da thịt bên trong, quyến rũ tới mê người.
Trần Phàm lúc này mới bắt đầu để ý đến, ánh mắt bất giác từ trên thân Trần Thu Nguyệt đảo qua, khẽ nhíu mày lại là e hèm một tiếng rồi quay đi chỗ khác, nhưng mà trong nội tâm thì có vẻ không được yên ổn.
Phải biết bây giờ vong ngã chủng đã tiến hóa thành vong ngã châu rồi nha, hắn mặc dù vẫn có thể bảo trì được tỉnh táo trước mặt người đẹp, nhưng đã không phải giống như trước lạnh lùng vô cảm nữa, nếu như nói giờ phút này không có ham muốn với Trần Thu Nguyệt thì chính là nói dối, thứ nhất là nàng rất đẹp, mà điều quan trọng nhất là Trần Phàm biết nữ nhân này cũng có tình cảm với hắn.
"Khụ khụ...ta đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?".
Khẽ tự nhủ một câu, Trần Phàm tâm thần khẽ động, tức thì vong ngã châu trong đầu khẽ vận chuyển một vòng, toàn bộ ý niệm "không đứng đắn" cũng theo đó tan thành mây khói.
Đây chính là điểm khác biệt giữa hạt giống và viên châu, trước đây nếu là vong ngã chủng chỉ có thể bị động cắn nuốt cảm xúc, khiến hắn trở thành một con người vô cảm lạnh lùng, mà nay vong ngã châu lại có thể đứng ở thể chủ động, chưởng khống hết thảy cảm xúc, để hắn trở thành một con người tùy tâm sở dục.
Chân chính là tùy tâm sở dục!
"A!".
Dường như cũng nhận ra trạng thái hiện tại của mình, Trần Thu Nguyệt ngại ngùng ôm lấy người, kéo lại áo đỏ mặt nói:
"Vậy muội về phòng đây".
"Chờ một chút, muội vừa mới tu luyện xong ngồi lại đây cho ráo mồ hôi cái đã, nhiệt độ chênh lệch quá nhanh sẽ rất dễ dẫn tới bị cảm đấy".
Trần Phàm tùy tiện nói một câu, đoạn tìm một cái ghế gần đó ngồi xuống, đưa tay vẫy vẫy lấy Trần Thu Nguyệt, đây đơn giản chỉ là cái cớ mà thôi, đã trở thành tu sĩ như nàng với hắn làm sao lại có thể dễ bị cảm cho được.
Ấy vậy nhưng Trần Thu Nguyệt vẫn là nhẹ ừm một tiếng, cũng không phản đối liền đi tới ngồi gần bên cạnh Trần Phàm, trùng hợp là ở đây lại có một chiếc ghế băng dài, được làm bằng gỗ mộc, hai người chính là vừa vặn cùng ngồi trên đó, phía sau lưng thình lình mọc mấy gốc cây dài, gió thổi cành lá lao xao, kết hợp với ánh trăng bàng bạc chiếu xuống khiến cho khung cảnh nhiều thêm mấy phần thơ mộng.
Hai người cứ im lặng ngồi như vậy đến khoảng năm phút vẫn chưa ai mở lời.
"Trăng đêm nay đẹp nhỉ?".
Trần Phàm nhìn trăng bâng quơ nói, mặc dù giống như nói một mình nhưng ở đây chỉ có hắn với Trần Thu Nguyệt, hiển nhiên cũng là nói cho nàng nghe, đánh nhau hắn có thể rất mạnh, ngộ tính cũng là cực cao, duy chỉ có về khoản tán gái thì hắn thừa nhận mình quá kém.
"Ừm".
Trần Thu Nguyệt cũng thuận theo hướng nhìn của Trần Phàm khẽ gật đầu.
"Gió đêm nay cũng thật là mát".
"Ừm".
"Trăng thanh gió mát ngắm trăng quả nhiên là thích hợp, muội thấy phải không?".
"Ừm".
...
Trần Phàm cứ như vậy tìm hết câu này đến câu khác, hết trăng tới sao, hết sao chuyển sang mây gió, rồi thì hoa cỏ chim muông đủ loại...bất quá không một câu nào ra hồn, mà Trần Thu Nguyệt nghe hắn nói câu nào cũng chỉ biết ừ câu ấy, hiện tại có lẽ kẻ ngốc cũng biết khung cảnh đêm nay nói lên điều gì rồi, nàng tự nhiên rất rõ ràng, nhưng chính vì vậy mới càng thêm bối rối không biết phải nói gì cho phải, trong lòng càng là như có con nai chạy loạn.
"À đúng rồi, kiếm pháp mà muội dùng khi nãy tên là gì vậy?".
Cuối cùng cũng tìm ra được một đề tài để nói, Trần Phàm liền chớp lấy mà hỏi.
"A! Là Hoa Họa Kiếm Phổ, chính là một bộ kiếm pháp Huyền cấp Đàm sư tỷ tặng cho muội trong buổi đầu tiên gia nhập hội".
Trần Thu Nguyệt cũng là hào hứng nói, giống như vừa tìm được một thứ có thể phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
"Huynh cảm thấy kiếm pháp này thế nào?".
"Không tệ, Hoa Họa Kiếm Phổ thực sự rất phù hợp với muội, vừa rồi xem muội luyện kiếm ta mơ hồ cảm thấy ý cảnh của bốn mùa xuân hạ thu đông, giao thoa tương hợp, xem ra Đàm sư tỷ rất yêu quý muội đó, vừa mới vào hội đã truyền thụ cho một bộ công pháp tốt như vậy".
"Thực ra muội cảm thấy Bàn Ti Nhu Linh Ấn của sư huynh đưa cho lại càng tốt hơn".
Trần Thu Nguyệt thấy Trần Phàm nói như vậy, còn tưởng là hắn đang ám chỉ nàng có mới nới cũ, lúc này liền vội vàng phân bua.
"Ha ha...xem muội kìa, ta không phải là có ý đó".
Trần Phàm bật cười nói.
Sau đó thì bầu không khí đã thoải mái hơn nhiều, Trần Phàm chỉ điểm cho nàng một số tâm đắc trong tu luyện, hai người cứ thế vui vẻ hàn huyên...
Gào!
Đột nhiên trong không gian truyền đến một tiếng gầm đinh tai nhức óc, thanh âm quá lớn lại bất ngờ khiến cho Trần Thu Nguyệt giật mình, theo phản xạ liền vội vàng ôm chầm lấy hắn.
"Không sao, chắc là có con yêu thú nào ở gần đây đi săn thôi, sư muội đừng sợ, có ta ở đây rồi".
Trần Phàm làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội thế này, lập tức mà nhẹ nhàng quàng tay lên người nàng vỗ về an ủi, không cần biết nàng đây là vô tình hay cố ý, hắn chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được rồi.
Hai phút...ba phút...năm phút trôi qua.
"Sư huynh, có...có thể bỏ muội ra được rồi!".
Trần Thu Nguyệt thỏ thẻ nói, mặc dù đây cũng không phải là lần thứ nhất tiếp xúc gần gũi với Trần Phàm, nhưng cảm giác lúc nào cũng giống như lần đầu tiên hồi hộp như vậy, tim đập như trống, khuôn mặt chẳng biết tự khi nào đã trở nên đỏ bừng một mảnh.
"Chờ chút đi, ta cảm thấy yêu thú vẫn chưa đi xa đâu".
Trần Phàm đằng hắng một tiếng, cố gắng nuốt ngụm nước bọt, hắn lúc này cũng là miệng đắng lưỡi khô rồi, chỉ cảm giác có một luồng tà hỏa đang từ phía dưới dâng lên, mặc dù hắn hoàn toàn có thể dùng vong ngã châu áp chế cỗ dục vọng này, nhưng vấn đề là...tại sao lại phải đi áp chế đây?
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trừ phi giờ phút này hắn đầu óc bị lừa đá mới đi thôn phệ cỗ cảm xúc này.
"Ừm".
Trần Thu Nguyệt nhu thuận gật đầu, cũng không phản đối để cho vòng tay đối phương ôm lấy thân thể mình chặt hơn, cả người mềm nhũn dựa sát vào trong lòng của hắn, bé bỏng mà tin cậy.
Trần Phàm hô hấp có chút nặng nề, dù cách một lớp vải mỏng hắn cũng có thể cảm nhận đến một sự mềm mại khôn tả, cùng với mùi hương trên cơ thể nữ nhân truyền đến, bàn tay không tự chủ được bắt đầu loạn động, từ ở nguyên tại vị trí cũ bắt đầu di chuyển tới những nơi khác khám phá, chậm rãi và hết sức nhẹ nhàng.
Dường như cũng nhận thấy điều này, Trần Thu Nguyệt cả người nhè nhẹ run lên, mặc dù trước đó đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng đến giờ phút này trong lòng vẫn không khỏi khẩn trương vạn phần, rồi đột nhiên như là có ma xui quỷ khiến, nàng bỗng nhoài người lên ghé sát tai Trần Phàm, giọng điệu yếu ớt hổn hển:
"Phàm ca ca..."
"Nguyệt nhi, chúng ta vào trong đi".
Trần Phàm lúc này cũng không muốn quản cái gì quân quân tử tử nữa, câu nói của đối phương giống như vừa châm ngòi thuốc nổ, tà hỏa hiện tại đã là bùng lên dữ dội, tức thì dùng lực đem cả người nàng bế xốc lên, hướng về căn phòng trước mặt gấp gáp chạy đến, một cước đạp tung cánh cửa, nhưng hắn cũng chưa phải là mất đi lý trí, một vòng chân khí từ trên lưng tỏa ra đem hai cánh cửa phía sau kia hoàn toàn đóng chặt, tóm lại là làm gì thì làm ít nhất cũng phải đóng cửa trước a!
Trong căn phòng nhỏ, giờ phút này, Trần Thu Nguyệt ánh mắt say mê nhìn lấy Trần Phàm, sắc mặt đã đỏ lựng như táo chín, có chút dại khờ pha lẫn ngại ngùng e thẹn, khiến cho người ta nhìn thấy mà yêu, bất cứ nam nhân nào cũng khó mà kiềm lòng nổi, và khi khuôn mặt anh tuấn kia tiến gần đến nàng cũng nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt.
Như chờ đợi, như đón nhận!