Vũ Toái Hư Không

Chương 258: Xuất Vân Hải thành



- Ba!

A La tiện tay nắm lên một vũng bùn lớn nhét vào miệng của Trầm Côn, sau đó nàng vọt nhanh ra khỏi huyệt động. Nàng đứng yên ở đó cảm nhận tiếng trái tim của mình đang đập ngày càng nhanh.

Lòng của nàng rất rối loạn.

Một người cả đời tự say tự tỉnh, một thanh kiếm, một bầu rượu tiêu sái không màng trần thế Lý Trích Tiên. Người khác là khuôn mặt luôn nở nụ cười gian, hai tay thường dấu vào trong tay áo, luôn trằn trọc suy nghĩ từ một ít tiền làm sao kiếm được mười vạn lượng bạc trắng: tục nhân Trầm côn, Thoạt nhìn vào đó người ta có thể dễ dàng lựa chọn nhưng với A La thì lại rất khó.

Lý Trích Tiên ?

Trầm Côn?

Hít…

- Nàng thật sự không thể quên được cái tên Lý Trích Tiên kia sao?

Trầm Côn nhổ bùn đất trong miệng ra, cười híp mắt đi tới. Nghe được bước chân của hắn,

A La không khỏi khẩn trương, hô to:

-Không được nói chuyện với ta.

Đi chung nhiều với nhau, nàng hiểu rất rõ bản tính của Trầm Côn. Tên tặc hòa thượng này có lòng tham làm cho người khác phải giận sôi lên, hắn nhìn trúng đồ vật nào tuyệt đối sẽ không buông tha. Nếu để cho hắn nói tiếp thì nói không chừng chính là dây dưa cả đời.

- Được rồi ta sẽ không nói nhưng mà nàng định né tránh chuyện này đến bao giờ?

Trầm Côn đặt tay lên bả vai A La, kéo nàng lại, đem nụ cười đầy bối rối của nàng hướng về mình.

- La Khiết tiểu tỷ, nàng có thể trách một lần, hai lần, hay ba lần, bốn lần đây? Không cho ta một câu trả lời chắc chắn sao!?

-Ngươi muốn một câu trả lời chắc chắn phải không?

A La nhắm mắt lại, trong lòng rối bời hô to:

-Ta cho ngươi biết …

Nhưng mà trời không cho người toại nguyện, A La còn chưa nói hết, chợt nghe trên mặt nước truyền đến từng đợt nổ vang, cả vùng đất khẽ run, hồ nước cũng tạo nên hàng ngàn đợt sóng xô.

-Đã xảy ra chuyện gì rồi?

A La biến sắc, nắm lấy tay của Trầm Côn lặn nửa cái đầu xuống mặt nước nửa đầu còn lại thì lặng lẽ nhìn ....Dưới bóng đêm, cả cái hồ lớn đã bị một đội trọng giáp kỵ binh vây quanh. Bọn họ mặc giáp màu vàng, trên mũ giáp vẽ cái mặt trời. Ngoài ra còn có thêm một đội bộ binh phối hợp hành động. bọn họ mặc bộ chiến bào đỏ thắm, trên đai lưng có một hộp nhỏ của cơ quan sư, trung tâm binh đoàn là cơ giới chiến xa. Trên chiến xa là một đại kỳ màu đỏ khắc bốn chữ thật to: "Hoàng kim Công Thâu"!

- Bộ binh là "Hoàng kim công binh" hẳn là Công Thâu gia phái tới đuổi bắt chúng ta mà những kỵ binh này…

A La chau mày nói :

- Không tốt. Những kỵ binh này là từ Cứu Thế Sơn « Hoàng Kim phong kỵ ». « Hoàng Kim phong kỵ » không dễ dàng xuất động, mà xuất động nhất định là liên quan đến chuyện trọng yếu của Tam gia Hoàng kim. Hơn nữa Hoàng kim phong kỵ xuất hiên thì một trong tam đại chiến tướng Hoàng kim sẽ xuất hiên.

Nhìn trận pháp của Hoàng Kim phong kỵ, A La nở nụ cười khổ:

- Đúng vậy, Hoàng Kim phong kỵ binh rất mạnh. Họ được trang bị giác thiết trường cung. Vậy nhất định là đệ tam phong kỵ bản bộ, Lệ Thiên cũng tự mình đến rồi

- Ngươi nói đến quái vật kia?

Trầm Côn chỉ vào đầu lĩnh của đám kỵ binh hỏi.

Người này căn bản không có hình dáng của nhân loại, vóc dáng cao hơn ba thước. Hắn đứng trên mặt đất mà cao lớn hơn rất nhiều so với kỵ binh tinh nhuệ bên cạnh đang ngồi trên lưng ngựa. Mà thân hình của hắn tương đối gầy yếu, tứ chi so với trẻ con còn nhỏ bé và thô một chút, thân hình người này chỉ cần dùng một cánh tay là có thể ôm một vòng.

Trầm Côn đột nhiên cảm giác được hắn không giống con người mà tựa như một con mãng xà đang đứng lên, mềm mại theo gió lắc lư nhưng lúc nào cũng đều có thể bộc phát ra một một kích sắc bén!

- Đúng vậy, hắn chính là một trong tam đại chiến tướng Quỷ mãng Lệ Thiên

A La thanh âm có chút khổ sở:

- Lệ Thiên là xuất thân từ một trong tam gia Hoàng Kim - Lệ gia. Đừng xem thường hắn chỉ là Tử nguyên vũ tông hạ giai, bởi hắn đã hoàn thành lần vũ tông luân hồi đầu tiên, Tử nguyên hạ giai đã qua vũ tông luân hồi…Nhớ đến năm đó trên chiến trường Vân Mông, hắn và Ca Thư Ứng Long liều mạng ba mươi chiêu. Mặc dù hắn rơi vào hạ phong nhưng tuyệt đối không có chiến bại

Chỉ kém một chút với tứ đại truyền thuyết mà thôi?

Trầm Côn biết thêm một chút đối với thực lực kinh khủng của Hoàng kim Huyết tộc, mới chỉ có một Lệ Thiên thực lực đã có thể gần bằng truyền thuyết mà chiến tướng như Lệ Thiên thì hoàng kim Huyết tộc còn có ba người. Hơn nữa bọn họ còn có hai đại thánh nhân, so sánh với Lệ Thiên còn mạnh hơn rất nhiều…

- Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp

…."

Bỗng nhiên bên hồ truyền đến một thanh âm quen thuộc, Công Thâu Lâm từ Công Thâu gia đi tới cạnh Hoàng Kim công binh, cười hì hì chào hỏi:

- Lệ thúc thúc, Nhị bá của cháu đã bị người ta giết chết, Lâm Lâm tạm thời tiếp quản quân đội của Công Thâu gia.

-Ta biết rồi.

Thanh âm của Lệ Thiên cùng thân thể giống nhau, đều rất mềm mại thậm chí có chút ẻo lả.

- Lâm tiểu thư, ta vừa mới nhận được tin tức, liền phái người tới giúp các ngươi đuổi bắt hung thủ.

- Đa tạ Lệ thúc thúc giúp đỡ…

Công Thâu Lâm vui sướng quay một vòng rồi vẩy ra cho Lệ Thiên một cái hôn gió:

- Đại Địa Chiến thần Thiên Lý Nhãn đã phát hiện hung thủ ở gần đây. Lệ thúc thúc, thúc phải nhanh một chút báo thù cho Nhị bá bá cháu ah!

- Không thành vấn đề gì. Phiền Lâm tiểu thư phát động Đại Địa chiến thần đem Xuất Vân Tây thành cho vây lại, những chuyện còn lại giao cho ta là được rồi!

Đang khi nói chuyện, Công Thâu gia cùng Hoàng Kim công binh đã vây quanh cả vùng hồ tạo nên một búc tường dài đến mười dặm , kiên cố đến nỗi không một ngón gió nào có thể lọt qua.

Mà Hoàng Kim Phong Kỵ được lệnh của Lệ Thiên chia làm hai bộ phận, một bộ phận xông vào thành thị, một bộ phận khác thì giúp Công Thâu gia chế tạo một chiếc lưới lớn để tiện cho việc kéo lưới truy bắt. Nhìn độ rộng của lưới, đừng nói là mấy người Trầm Côn cho dù đến mấy con tôm nhỏ cũng muốn bị bọn họ móc từ trong hồ cho ra ngoài.

Xuất Vân Hải thành nằm ở Đông Hải chi tân của Cửu Châu đại lục. Phía đông giáp biển cả, ba phía khác giáp bình nguyên. Thành thị thì phân làm tứ đại thành thị. Theo lời của Lệ Thiên thì Xuất Vân tây thành chính là phía tây của Xuất Vân Hải thành!

- Ta đang tự hỏi tại sao Lệ Thiên lại ở chỗ này? Hóa ra là vì chúng ta đang ở Xuất Vân Hải thành.

Lặng lẽ lẻn xuống dưới hồ, A La cười khổ một tiếng:

- Xuất Vân Hải thành là một thành thị lớn của Hoàng Kim huyết tộc, nó nằm ở Đông Phương, là nơi đóng quân của trọng binh. Trầm Côn, chúng ta rơi ở chỗ này không những gặp phải Công Thâu gia đuổi giết mà còn phải đối phó với Lệ Thiên, phải đối phó với Đoạt Nhất Lâu cùng với một cao thủ Hoàng Kim khác … Uy, ngươi có nghe ta nói gì không đấy?

Trầm Côn đang nằm dưới nước nửa thước nheo cặp mắt nhỏ nhìn phía đông:

-Ai? Nàng nói gì sao?

- Trời ạ, ngươi đang nghĩ gì vậy ?

A La vội la lên.

- Ta đang nhìn chỗ đó!

Trầm Côn chỉ bờ bên kia của hồ lớn, xa xa phía đông hiện ra một thành thị như mờ như ảo, hắn cười híp cặp mắt nhỏ đến không mở ra được:

- Mỹ nữ, nơi đó có phải là Xuất Vân Đông thành, không phải là chỗ của Đoạt Nhất lâu sao?

Hắn cười càng vui vẻ hơn:

- Linh hồn Mặc Anh chắc cũng ở nơi này....

- Này bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nảy lòng tham muốn chiếm linh hồn của Cơ Quan Hoàng !?

A La hung hăng vỗ cái đầu trọc của Trầm Côn.

- Lệ Thiên có thú binh Xà Tộc có thể từ mùi truy tung nhóm chúng ta, người hãy mau nghĩ biện pháp chạy trốn đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đang nói, trong nước bỗng truyền đến thanh âm "tọp, tọp", Hoàng Kim Phong kỵ đã đem mấy túi lớn ném vào trong nước, bên trong liền chui ra mấy ngàn thủy xà. Những con thủy xà này, ở trong nước sẽ nhanh chóng tìm tòi, mất mười giây chúng đã đi đến gần chỗ Trầm Côn.

- Đi mau, đến trên bờ đi!

A La vội vàng kéo Trầm Côn cùng Long Thanh Sơn.

- Chờ một chút a! A Phúc còn chưa trở lại!

- Tên mập mạp chết tiệt kia vận khí tốt, còn gặp nguy hiểm gì sao?

... Nói cũng đúng!

Ba người đi lên bờ tai một làng chài nhỏ, vừa lúc ven đường có một đội xe ngựa chở hàng đi qua. Lập tức Trầm Côn dùng " Ngự thú tâm kinh" cùng mấy thớt ngựa chào hỏi một tiếng. Mấy thớt ngựa phối hợp ngừng lại một chút mà Trầm Côn bọn họ nhân cơ hội chui vào bên trong rương hàng.

Bọn họ vừa đi vào thì Hoàng Kim Phong kỵ đã nhanh chóng chạy tới. Lệ Thiên mệnh lệnh cho bọn chúng lục soát từng nhà, nhưng mà lúc thi hành mệnh lệnh bọn chúng lại không xem người dân bình thường vào đâu. Chúng trực tiếp đạp cửa đi vào, phá hủy đồ đạc, những người dân chài hơi có bất mãn liền vung đao tại chỗ giết chết.

- Hô, may mắn có đoàn xe chở hàng này…

Mới từ trong nước đi ra ngoài, cả người Trầm Côn đều ẩm ướt ,hắn tiện tay nắm chiếc áo choàng lau người.

- Di, cái áo choàng này…

Hắn chợt nhận ra trên áo choàng đính một miếng sắt, lật ra nhìn. Đây là một cổ chiến bào, đặt ở phòng đấu giá cũng là vật đồ cổ trân quý rồi.

- Toa diệp giáp?

Lý Mục ở trong linh hồn giật mình, nói ra tên của chiến bào:

- Quái lạ. Đây là chiến bào được Triệu quân dưới tướng ta chế tạo, lão đại thử mở ngực trái của tấm giáp nhìn một chút, phía trên hẳn là có viết tên của chủ nhân.

Trầm Côn mở ra tấm giáp nhìn. Quả nhiên có viết một loạt chữ: Đại Triệu ngự thú cấm vệ quân, tả phong tướng Triệu Đồng

-Là chiến giáp của Triệu Đồng ư?

Lý Mục hơi ngẩn ra, Triệu Đồng là một trong những chiến tướng dưới trướng của hắn trước đây. Đã cách đây nghìn năm, khôi giáp của Triệu Đồng sao lại xuất hiện ở trên một chiếc xe trở hàng tầm thường như vây?

- Còn có cái này!

Trầm Côn mở tất cả hàng hóa ở trong xe ra. Tất cả đều là khôi giáp cùng binh khí của binh lính Triệu quốc ngày trước. Ngay cả cái chiến kỳ thú tượng mà Lý Mục ngày xưa đã dùng qua cũng có hơn bảy cái. Hơn nữa toàn bộ đều là hàng thật giá thật đồ cổ, chính Lý Mục đã dùng qua. Một đội xe ngựa này chừng hơn bốn mươi cỗ xe. Nếu tất cả đều chứa binh khí khôi giáp như vậy thì quả thực là có thể xây dựng một chi binh đoàn thú tôn thực sự rồi.

- Dừng lại

Đang muốn nghiên cứu kỹ lưỡng những khôi giáp này, phía ngoài truyền đến tiếng quát của hoàng kim phong kỵ. Trầm Côn vội vàng nín thở.

- Kêu ngươi đứng lại, ngươi không nghe thấy sao?

Xe ngựa cũng không định dừng lại, nghe thanh âm dường như chủ xe đang lật tìm chứng minh thân phận nhưng hoàng kim phong kỵ mới vừa giết người đốt nhà của cả một làng chài, thú tính bột phát, chúng vừa nhìn đến xe ngựa không có kịp thời dừng lại liền

- Phốc! Phốc!.

Mấy tiếng đao kiếm chém đứt da người vang lên, sau đó chỉ nghe thấy kinh hãi rống to:

- Làm gì! Các ngươi có biết vừa giết là những người nào không?

- Quản khỉ gió chúng mày là ai? Lệ tướng quân đã có lệnh lúc soát tất cả những vật khả nghi. Lập tức đem xe của các ngươi mở ra!

Vừa nói, đã nghe thấy phía trước truyền đến đám kỵ binh đạp cửa xông vào, rất nhanh liền đến buồng xe của Trầm Côn đang ẩn thân.

- Mỹ nữ chuẩn bị liều mạng

Trầm Côn cắn chặt răng, để cho bất sắc biến thành một thanh khảm đao sắc bén. Mà trong tay của A La đã nắm chặt bảo kiếm, chậm rãi rút ra nửa đoạn..

- Oanh!

Cửa xe rốt cục bị đá văng ra, hơn ba mươi kỵ sĩ lực lưỡng lộ đầu ra. Hắn thấy được Trầm Côn, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, quát to:

- Hung….

Một câu nói còn chưa nói hết, đầu của hắn đã bay lên. Lưỡi dao lượn vòng từ trên cổ của hắn xẹt qua, phi trở lại trong tay của một thanh niên lạnh lùng trước đoàn xe

- Ngươi dám giết hoàng kim phong kỵ?

- Ta giết chính là đám tạp chủng không biết mở mắt các ngươi!

Thiếu niên lạnh lùng nói:

- Mở ra mắt chó của các ngươi ra, thấy rõ đoàn xe của ai chưa?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv