Vũ Toái Hư Không

Chương 240: Trung Nghĩa Thiên Thu (3)



- Ta đang hỏi ngươi, vì sao không đáp!
Trầm Côn đang mơ giấc mơ đẹp, điều này làm cho cặp mắt Lục bào thần tướng trợn ngược lên, lưỡi dao đẩy mạnh.
- Ngươi định làm gì vậy, định đả thương đại ca của ta?
Trầm Ưng cười lạnh một tiếng, giơ hai tay lên bắt đại đao của lục bào thần tướng. Nhưng mà lục bào thần tướng dù sao cũng chỉ là linh hồn không phải thực thể, bàn tay cùng lưỡi dao xuyên qua mà tới, ai cũng không thể chạm vào được.
Chỉ thấy sau đó xuyên qua cánh tay Trầm Ưng, lưỡi dao theo cổ Trầm côn vạch tới.
Tuy rằng lần này đồng dạng không có thương hại đến Trầm Côn, nhưng cũng làm cho hắn giật mình, mạnh mẽ tỉnh táo lại.
Mẹ nó chứ!
Không nghĩ tới lục bào thần tướng này lại phi thường dũng mãnh, bần tăng thiếu chút nữa quên, người này tính tình cũng rất thối a!
- Ai da, lão huynh ngươi vừa rồi hỏi cái gì, hắc hắc hắc, tiểu đệ nhất thời không để ý, không nghe ra cái gì!
Trầm Côn ngượng ngùng cười.
- Trầm lão gia tử, người có nghe rõ không?
- Ngươi, ngươi là…
Vừa rồi chỉ thoáng nhìn, Trầm Niệm Tổ còn không nhận ra thân phận lục bào thần tướng, lúc này nhìn kỹ một hồi, hắn giật mình ý thức được, xem cách ăn mặc của lục bào thần tướng này, dung mạo, khí khái, không phải là vị trong truyền thuyết kia sao…
- Rầm!
Trầm Niệm Tổ quỳ xuống, bởi vì giống như Trầm Côn, Quan mõ người của ngàn năm, không phải thần thì là đế, không đế thì là thần, đã phục vụ trải qua mấy đời đế vương thịnh trị, trong lòng dân chúng Cửu Châu hắn đã là tồn tại giống như thần minh rồi. Trầm Niệm Tổ không thể không lấy sự tôn sùng nhất để tham kiến người này.
- Mau mau đứng lên!
Hoàn toàn bất đồng với vẻ lãnh ngạo khi đối mặt cùng Trầm Côn, lục bào thần tướng này vội vàng nâng lão nhân, tuy rằng hắn là linh hồn không có khả năng nâng người sống lên được, nhưng chỉ một động tác này, cũng đã làm cho Trầm Niệm Tổ thụ sủng nhược kinh, hốt hoảng đứng lên.
- Quan lão gia, Trầm Niệm Tổ ta không đảm đương nổi ngài nâng mà,mời ngài ngồi, mời ngài ngồi!
Trầm Niệm Tổ cung kính mời Lục bào thần tướng ngồi xuống, thành kính hỏi han:
- Ngài mới vừa nói, là Thiên Môn thần hỏa làm cho ngài tỉnh lại…
- Đúng vậy!
Lục bào thần tướng trầm giọng nói:
- Ngày xưa mỗ gia thi phân lưỡng địa, hồn ly thể, vốn là đi Đông Ngô lấy tánh mạng cừu nhân kia, lại phi thăng Thiên Môn, nhưng trên đường phi thăng Thiên Môn, thần hồn mỗ gia mê loạn, chẳng biết làm sao lại chui tọt vào thanh long đao kia, đến nay đã ngủ say ngàn năm…
Giữa lúc đó thần sắc hắn có chút nghi hoặc:
- Mỗ gia tự nghĩ, mỗ gia gặp chuyện thế này cùng Thiên Môn nhất định có quan hệ, mỗ gia tỉnh lại, quả nhiên nhất định phải cần vật Thiên Môn kia, mới vừa rồi Mỗ gia bị Thiên Môn thần hỏa luyện, lại tỉnh lại sau ngàn năm ngủ say rồi…
- Thì ra là thế, thì ra là thế, chính là do Thiên môn chi hỏa do ta luyện!
Lo lắng trong lòng Trầm Niệm Tổ được giải trừ.
- Ta sống trên đời, có khả năng làm lão gia giác tỉnh, không – phụ a!
- Ách, Quan lão huynh…
Hai người đang nói náo nhiệt, Trầm Côn mặt dày bu lại.
- Người đừng để ý nhiều đến Trầm lão gia tử nha, nhìn ta. Hắc hắc hắc, ta là sư phụ Bất Sắc, tất cả mọi người là người một nhà…
Tiếp tục thử dò xét nói:
- Còn những người khác giờ ở đâu? Tam gia, vân ca, Tiểu Mã ca, Hoàng lão gia tử…
- Hừ!
Nặng nề hừ một tiếng, lục bào thần tướng hơi nhắm mắt phượng lại. Hắn quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết, nhìn ai không thuận mắt, một từ cũng không nói.
- Quan lão huynh…
Trầm Côn còn muốn tiếp tục ba hoa giao lưu tình cảm, lấy thông tin mấy linh hồn khác, ví dụ như tính tình khá hơn một chút Vân ca, bất quá lúc này lục bào thần tướng đã hướng về phía Trầm Niệm tổ chắp tay, trầm giọng nói:
- Trầm tiên sinh, luyện hỏa của ngươi có thể giúp mỗ gia giác tỉnh, vậy cũng có thể giúp người khác giác tỉnh.
- Cái này…lẽ ra đúng nên như vậy.
Trầm Niệm Tổ kinh ngạc nói:
- Lão gia ngài muốn…
- Mỗ gia tự nghĩ, mỗ gia sau khi chết hóa vào thành Thanh Long đao, đại ca, tam đệ Mỗ gia, dự đoán là trong Song Cổ Kiếm và Bát Xà Mâu.
Lục bào thần tướng vội vàng nói:
- Mỗ gia xin tiên sinh tìm hộ hai kiện binh khí này, giúp hai vị huynh đệ mỗ gia giác tỉnh, để cho ba huynh đệ Mỗ gia sum họp.
- Chuyện đơn giản, chuyện này đơn giản.
Trầm Côn lại tiến đến bên cạnh hai người.
- Nhưng mà tìm đưuọc người phải có manh mối chứ. Lão huynh, người biết hai kiện binh khí ở chỗ nào sao?
- Hừ!
Lục bào thần tướng vẫn hừ lạnh một tiếng, coi như không nhìn thấy Trầm Côn trong mắt.
Chờ Trầm Niệm Tổ hỏi vấn đề giống y như trước, hắn mới thở dài nói:
- Mỗ gia ngủ say đã ngàn năm, làm sao biết hai kiện binh khí ở chỗ nào, xin tiên sinh dụng tâm tìm kiếm.
- Ngươi không biết hai cái kia ở đâu không sao cả, chẳng phải có Vân ca ở đây sao?
Trầm Côn lại bu lại, cái mặt dày cười hắc hắc. Lần này Trầm Ưng cảm thấy hắn quá mất mặt, đem hắn kéo lại phía sau.
- Lão gia phân phó, ta không nên cự tuyệt, nhưng mà…
Trầm Niệm Tổ lắc lắc đầu.
- Lão gia có điều không biết, tuổi thọ của ta sắp mãn, không còn sống được bao lâu!
- Không sao!
Trầm Côn giãy dụa nhảy ra.
- Lão huynh, ta còn trẻ, ta sẽ tìm giúp ngươi.
Lần này, rốt cuộc con mắt Lục bào thần tướng cũng nhìn thoáng qua Trầm Côn, sau đó liền nhắm hai mắt lại…
Thế này xem như là ngầm đồng ý để bần tăng đi tìm sao?
Trầm Côn cười hắc hắc.
Lúc này, Thối Hỏa Đường không ngừng mở rộng, nước tràn vào, mắt thấy ngọn lửa trong nội đường sắp bị dập tắt.
Hồn hỏa yếu dần, linh hồn lục bào thần tướng cũng mờ đi vài phần.
- Trầm Côn, lúc này không phải lúc nói chuyện, ngươi mau tránh ra.
Trầm Niệm Tổ vội vàng chắp tay, đối với lục bào thần tướng nói:
- Lão gia, hồn hỏa cũng sắp hết, ta phải nhanh giúp Bất Sắc nhập vào cơ thể, vậy ngài…
Lục bào thần tướng hơi gật đầu, ngạo nghễ đứng ở phía sau Bất Sắc.
Mà Trầm Niệm Tổ ở trong đống hoang tàn tìm được Băng Phách Tuyết Liên bào tồn linh hồn Bất Sắc, lại tìm đưuọc Huyết Phách Thạch, hai loại chế tạo bảo vật dung hợp cùng một chỗ, dặt ở trên đỉnh đầu Bất Sắc.
- Hồn đâu mau trở về.
Trầm niệm Tổ hét lớn một tiếng, chỉ thấy hỏa hồn đang mở nhạt liền nổi bật, một con hầu tử mầu vàng từ trong Băng Phách Tuyết Liên phóng ra, chui vào bên trong thân hình sáng chói.
- A di đà phật!
Một tiếng phật hiệu dễ chịu, hai chân mập ngắn của Bất Sắc đạp một cái, nhảy lên, tạo thành chữ thập nói:
- Thiện tai, thiện tai, phật dạy rằng, có con khỉ như thần côn biến thành người, bất khả bất sắc.
Quả nhiên là Hầu Tử mập mạp một chút mầu cũng không có.
- Sư phụ!
Bất Sắc đắc ý rung đùi dến bên chân Trầm Côn, xoa xoa đỉnh đầu cao đến đàu gối Trầm Côn, cúi đầu nói:
- Đa tạ sư phụ ngàn dặm bôn ba, cứu sống Bất Sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Trước tiên đừng nói cái này!
Trầm Côn lo lắng nhìn lục bào thần tướng sắp biến mất.
- Vũ hồn của ngươi đã tỉnh rồi, ngươi có thể khống chế hắn chứ?
Bất Sắc quay đầu mắt nhìn thấy Vũ Hồn của mình, lông mày cụp xuống.
- Thí chủ, ân sư bần tăng hỏi ngươi đấy, ngươi đã tỉnh rồi, sau này có còn cam tâm làm Vũ Hồn của bần tăng không?
Đây là một vấn đề nghiêm trọng, lục bào thần tướng này khi còn sống danh chấn Cửu Châu, sau khi chết đi cũng không có thay đổi tính tình ngạo cốt, hắn có thể cam tâm làm Vũ Hồn của hầu tử sao?
Hơn nữa lấy hồn lực đủ để dung chuyển U Minh Hồn Phủ, bỏ rơi Bất Sắc mà đi, quả thật là quá dễ dàng.
Lục bào thần tướng từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nhìn thoáng qua Bất Sắc rồi hơi hơi gật đầu.
- Trời sinh thần vật. Mỗ gia liền tạm ở trong cơ thể ngươi!
Nói xong, hắn mang trường đao, lục bào chấm đất đi đến sau lưng Bất Sắc. Đông, một tay đem trường đao động trên mặt đất, một tay khẽ vuốt bộ râu đẹp, như thần giữ nhà đứng sau lưng Bất Sắc.
- Kể từ hôm nay, Mỗ gia là Vũ Hồn của ngươi, Trung Nghĩa Thiên Thu. ( Biên: Trung thành ngàn năm. Còn sau ngàn năm thì ta không biết )

Vũ Hồn: Trung Nghĩa Thiên Thu!
Thuộc về: cấp Vũ Thần.
Năng lực thứ nhất: đao trung chi hoàng, võ giả tiên thiên "Xuân Thu Đao Ý", danh đao thiên hạ hiếm có.
Năng lực thứ hai:
Năng lực 3:
Năng lực 4:
Biến hóa thứ nhất: thuộc tính ẩn tàng "Khuynh thế nhất đao".
Biến hóa thứ hai: Trung nghĩa thiên thu, võ giả cần phải lưu ý một chút, ngàn vạn lần không được làm chuyện khuất tất sau lưng, phản nghịch, mưu phản, bằng không nhất định nhắm trúng phẫn nộ Vũ Hồn, phản phệ chủ nhân.
Biến hóa thứ ba: Có thể tiến hóa.

Hồn hỏa rốt cục tắt, thân ảnh lục bào thần tướng cũng biến mất sau lưng Bất Sắc, cơ hồ là cùng một thời gian, Cổ Nguyệt Hà ở mặt sau bài đấu địa chủ viết thuộc tính của Vũ Hồn Trung Nghĩa Thiên Thu, tiếp đón Trầm Côn trong thế giới linh hồn.
- Lão huynh, ngươi không thành thật a.
Con mắt Trầm Côn trợn tròn trắng dã nói:
- Nhìn thuộc tính mà xem, thế nào lại khuyết nhiều thế?
- Cao nhân đều có chỗ bất đắc dĩ…
- Mau nói hết cho ta nghe.
- Được, được.
Cổ Nguyệt Hà cúi đầu khom lưng,
- Trầm lão đại, ngươi hẳn là minh bạch, Trung Nghĩa Thiên Thu là Vũ Hồn thần cấp, ta trước kia cũng không dám đối nghịch với tồn tại này. Làm sao ta có thể biết hết thuộc tính của hắn, vẫn chỉ là từ sách cổ suy đoán ra thôi.
- Coi như ngươi không thể nói ra toàn bộ, cái gì ngươi biết, phải nói ra rõ ràng.
Trầm Côn chỉ vào một dòng trên giấy.
- Ngươi xem xem, khuynh thế nhất đao…thế nào gọi là khuynh thế nhất đao?
- Hắc hắc, khuynh thế nhất đao ý tứ là, so với Trung Nghĩa Thiên Thu, đối với võ giả có giá trị nhỏ nhất, nhỏ nhất…
Cổ Nguyệt Hà khoa chân múa tay trong một khoảng cách nhỏ.
- Còn nữa, nó có xác suất rất nhỏ phát động ra khuynh thế nhất đao.
Nói như thế khác gì không, Trầm Côn trợn trừng mắt.
- Ta đang hỏi ngươi, khuynh thế nhất đao đến tột cùng có uy lực như thế nào?
- Uy lực à…
Cổ Nguyệt Hà cười hắc hắc.
- Cũng không tính là quá mạnh mẽ, chính là Bất Sắc một khi gặp vận khí tốt, sử xuất ra khuynh thế nhất đao với xác suất nhỏ nhất, như vậy hắn có thể…một đao này, chém chết hết thảy đối thủ trên nhân gian, vô luận đối thủ có cấp bậc gì, vô luận đối thủ nhiều ít bao nhiêu!
"…"
Trầm Côn nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyệt Hà thời gian rất lâu.
- Lão đại ta biểu đạt không rõ ràng lắm sao? Đừng đánh ta, đừng đánh ta!
Cổ Nguyệt hà chặn lại nói:
- Ý của ta là, khuynh thế nhất đao, chính là chỉ một đao, chỉ cần Bất Sắc có thể gặp phải xác suất vận khí tốt, mặc kệ đối thủ là một tên khất khái, hay là Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, hoặc là Hoàng Kim thánh nhân, chỉ cần đối thủ là một phàm nhân, Bất Sắc có thể một đao đem hắn xử lý...
- Không cần giải thích nữa, ta hiểu rồi!
Trầm Côn vô lực thở dài, con mụ nội nó, cuối cùng cũng biết uy lực cường đại của Vũ Thần cấp…
Bỗng nhiên trong lòng chợt động, Vũ Hồn Bất Sắc đã khủng bố như thế, vậy Vũ Hồn Yến Nan Quy thì sao đây?
Cái nam nhân cưỡi liệt mã hồng sắc kia, tuyệt đối so với Vũ Hồn Bất Sắc càng mạnh a!
- Lão đại, ngươi có phải hay không hâm mộ Bất Sắc?
Cổ Nguyệt Hà cười hì hì nhỏ giọng nói:
- Ngài làm sư phụ chỉ mấy cái Vũ Hồn cấp Võ Tôn, thế mà đồ đệ có Vũ Hồn thần cấp…
Trầm Côn nhếch mép cười.
Nói thực ra, hắn đố kỵ với Bất Sắc sắp nổi điên đến nơi rồi!
- Đừng hâm mộ quá.
Cổ Nguyệt hà cười xấu xa nói:
- Vũ Hồn Bất Sắc cường thịnh trở lại, hắn cũng không phải đồ đệ cùng binh khí của ngươi sao? Tay cầm Bất Sắc, cũng chẳng khác nào ngươi cầm Trung Nghĩa Thiên Thu?
- Là của ngươi, Vũ Hồn chung quy sẽ là của ngươi, chẳng qua chỉ thay đổi hình thức mà thôi…
- Mẹ nó chứ!
Cổ Nguyệt Hà nói hai - ba câu, nhất thời làm Trầm Côn hoa mắt chóng mặt, làm cho lòng đố kỵ nổi lên, suýt nữa quên, Bất Sắc đã thành bách binh chi vương, là bách binh chi vương, đến tột cùng là cái dạng gì đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv