Tốc độ của Bach Mã di chuyển ở trên băng nhanh như gió.
Ngay cả trong hoàn cảnh ác liệt này tốc độ của nó cũng không hề bị chậm lại. Bất quá khác với trước kia nó không hề thích phi hành trên bầu trờ, mà thích sử dụng bốn chân của mình để chạy đi trên mặt đất hơn.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh thi thoảng lại liếc qua trên mặt đất, những dấu chân lờ mờ mà mắt thường khó có thể phát hiện ra nhưng trong mắt Bạch Mã Lôi Điện và Hạ Nhất Minh lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Dọc theo lộ tuyến của dấu chân để lại, Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận rõ ràng được những biến hóa từ dấu chân này, hắn biết mình sắp đuổi kịp được đám linh thú đó.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không phải là thợ săn chuyên nghiệp, nhưng khi còn bé hắn từng theo các vị trưởng bối vào sau núi săn bắn, cho nên có được một ít kinh nghiệm về nhận biết dấu chân của dã thú. Cho nên khi hắn rất dễ dàng nhận ra dấu chân để lại cũng không chỉ có một con mà ít nhất phải hai đến ba con.
Hơn nữa những quái thú này có thể trọng rất lớn, trọng lượng không hề nhỏ, nếu không thì chúng nó cũng không thể để lại trên mặt đất những dấu chân lờ mờ như vậy.
Hai tai của Hạ Nhất Minh nhanh chóng rung lên với tần suất lớn, sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, hắn nhẹ giọng nói:
- Không tốt.
Giờ phút này hắn đã nghe được những tiếng kêu thảm thiết từ phía xa cùng với những tiếng rống giận dữ, dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết đám quái thú này đã bắt đầu tấn công loài người, hơn nữa còn bắt đầu tiến hành tàn phá.
Không đợi hắn phân phó, Bạch Mã Lôi Điện lập tức mở ra bốn vó nhanh chóng chạy về nơi phát ra tiếng kêu, thân hình của nó ở giữa không trung vẽ thành một đạo quang mang màu trắng như lưu tinh cản nguyệt lao đi.
Một khi Bạch Mã Lôi Điện chính thức phát huy tốc độ của mình thì ngoại trừ những tiếng gió thổi vù vào tai không ai còn có thể nghe thấy được âm thanh hỗn tạp nào khác nữa.
"Oanh oanh"
Bạch Mã Lôi Điện chợt ngừng lại, tuy nhiên quanh người nó vẫn liên tục vang lên những tiếng xé gió, hơn nữa còn trong nháy mắt truyền ra một khoảng không gian nhất định.
Nơi này là địa phương có nhân loại cư trú, dân cứ ở đây cũng không nhiều, chỉ khoảng ngàn người. Nhưng ở Bắc Cương này thì nơi đây được xem là nơi cư trú có lượng dân trung bình.
Mặc dù điều kiện cuộc sống ở đây có chút gian khổ, nhưng với nhân số và quy mô này thì vẫn có thể sinh tồn ở nơi đây.
Tuy nhiên lúc này ở nơi đây đang gặp phải tai ương có lẽ sẽ dẫn tới diệt vong.
Hai đầu linh thú to lớn đang điên cuồng phá phách, hễ là nơi bọn chúng đi qua đều trong nháy mắt bị đập nát.
Hai đầu linh thú có bộ dạng giống như một con voi, nhưng chúng không có chiếc vòi dài, trên khóe miệng lộ ra bốn chiếc răng nanh kinh khủng, dưới ánh sáng mặt trời thi thoảng chúng lại lóe lên quang mang sáng chói.
Điều kiện cuộc sống ở Bắc Cương vô cùng gian khổ, nhưng chính vì vậy mà dân cư ở đây cũng rất dũng mãnh.
Đối mặt với hai con linh thú to lớn mặc dù biết không thể chiến thắng, nhưng những nam nhân ở nơi này lại không hề có ý định lùi bước, mà bọn họ vẫn cầm lấy vũ khí của mình, muốn dùng chúng để ngăn cản hai đầu linh thú hung ác này tiếp tục tấn công sâu vào bên trong khu dân cư.
Hạ Nhất Minh xoay chuyển ánh mắt lập tức biết trong những người này không có một ai là tiên thiên cường giả, tu vi võ đạo cao nhất cũng chỉ là thập tầng nội kình tu luyện giả mà thôi.
Còn đối thủ của bọn họ lại chính là hai đầu linh thú, mặc dù ở trong mắt Hạ Nhất Minh thì hai đầu linh thú này không tính là cường đại, nhưng đối với nơi không có tiên thiên cường giả trấn giữ thì chúng đã trở thành tử thần không thể ngăn cản nổi.
Vị trung niên hán tử có tu vi cao nhất cầm trường đao trong tay, hắn rống to một tiếng:
- Tản ra, tản ra, mười người một tổ.
Trong thanh âm của hắn tràn ngập sự tuyệt vọng và bi thương, nhưng lại không hề có chút do dự vung đao chém về phía con linh thú ở phía trước.
Hắn mặc dù vô cùng tức giận, nhưng biết rõ với thực lực của mình không thể giết chết những đầu linh thú này, cho nên hắn chỉ chém vào chân của bọn chúng. Chỉ cần có thể làm chậm tốc độ tấn công của bọn họ chúng để mọi người có thể đào tẩu như vậy hắn đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi.
Nhưng mà, uy lực của hai con linh thú này vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn, nó không thèm để ý tới một nhân loại nhỏ nhoi như hắn, đôi mắt tràn ngập màu đỏ, cả thân hình giống như một chiếc xe tăng không chút do dự nghiền nát mọi thứ dưới chân nơi nó đi qua.
Trung niên nhân vung đao lên chém vào trên đùi của con linh thú, nhưng ngoại trừ bắn ra những tia lửa thì không còn bất cứ tác dụng nào khác.
Đây chính là chênh lệch thực lực quá lớn, tiên thiên linh thú cùng với tu luyện giả bình thường có khoảng cách thiên xoa địa viễn, căn bản không gì có thể đền bù nổi.
Bị lực phản chấn cường đại dội ngược về làm cho thân hình trung niên hán tử không tự chủ được bay ngược lên không, ngay cả trường đao trong tay hắn cũng bay đi. Hồ khẩu bị rách một đường dài, máu tươi theo vết thương chảy ra một cách đầm đìa, trong ánh mắt hắn lúc này tràn ngập sự sợ hãi.
Có lẽ một đao vừa rồi dùng lực quá lớn, mặc dù không thể gây thương tổn cho linh thú, nhưng lại làm cho nó cảm nhận được một nỗi đau đớn khá lớn. Cho nên nó dừng lại, thân thể to lớn đột nhiên quay ngược trở lại, nó há chiếc miệng to lớn với bốn răng nanh của mình lên, ánh mắt lộ ra hung quang nhìn về phía trung niên hán tử rồi nó vọt tới.
Mặc dù thân hình của linh thú có chút to lớn, nhưng tốc độ của chúng lại không hề chậm, ít nhất so với hậu thiên tu luyện giả còn nhanh hơn một bậc.
Trung niên nhân mặc dù là dùng toàn lực để né tránh, nhưng vẫn rất nhanh bị nó đuổi kịp.
Mắt thấy chiếc mồm đỏ như máu của con linh thú gần ngay trước mặt, từ trong đó tỏa ra đầy mùi máu tanh, trung niên nhân chỉ biết nhắm mắt chờ chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tuy nhiên, đúng lúc này lỗ tai của hắn nghe được những tiếng nổ kịch liệt vang lên, sau đó hắn cảm thấy như có vật gì đó từ trước mặt hắn bay đi. Thân hình hơi run nhẹ một chút, hắn vốn là hạng người gan lớn nếu không cũng không tự mình cầm đao xông ra ngăn cản hai con linh thú, nên lập tức mở mắt ra thì thấy trước mắt trống trơn, con linh thú đang tấn công hắn đã biến đi đâu mất không còn dấu vết.
Đúng lúc này thì một tiếng rống to từ phương hướng khác truyền tới, sau đó hắn thấy được một màn mà cả đời hắn không thể quên nổi.
Đầu linh thú còn lại đang tung hoành ở trong thôn lập tức bay lên cao, ở trên không vẽ thành một đường hình cung sau đó rơi xuống cách đó hơn mười trượng.
Ở nơi đó đã có một con linh thú đang nằm, tựa hồ như nó bị thương thế rất nghiêm trọng nên không thể đứng dậy. Mà lúc này đầu linh thú đang bay trên không trung dường như có mắt chỉ thoáng cái thân hình của nó đã nện trúng lên người con linh thú dưới mặt đất.
Hai con linh thú cùng lúc phát ra tiếng kêu thê lương, bất quá hai tiếng kêu này không có bất cứ sự cuồng ngạo nào, ngược lại trong tiếng kêu còn tràn ngập sự sợ hãi.
Trí tuệ của linh thú tương đối cao, ngàn năm linh thú còn có trí tuệ không hề kém loài người.
Hai con linh thú trong nháy mắt đã biết cỗ lực lượng bất thình lình xuất hiện này bọn chúng không thể chống lại được.
Quang mang màu trắng chợt lóe lên, Hạ Nhất Minh cưỡi Bạch Mã Lôi Điện điện xuất hiện ở phía trước hai đầu linh thú. Trong ánh mắt của chúng tràn ngập nỗi sợ hãi, bởi vì cho đến giờ phút này chúng mới biết được ai đã quẳng bọn chúng từ trong thôn ra đây.
Bây giờ khí thế của bọn chúng đã hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt còn hiện lên vài phần đáng thương. Theo lời tổ bối của bọn chúng truyền xuống, sinh sống ở trên vùng lãnh thổ băng tuyết này thì tuyệt đối không nên đi chọc vào nhân loại, bởi vì những đám sinh vật đó mặc dù nhìn thì yếu ớt nhưng chung quy vẫn có những cỗ lực lượng cường đại. Mà cỗ lực lượng này hơn xa so với bọn chúng, bọn chúng không thể chống đỡ lại nổi.
Nếu là ngày bình thường chúng nó hiển nhiên sẽ không xâm nhập vào cứ điểm của nhân loại, nhưng hôm nay trong không khí tràn ngập một loại cảm giác áp bức. Dưới loại cảm giác này cho dù là linh thú thì cũng trở nên cuồng bạo, bọn chúng bỏ qua hết thảy những băng khoăn để tấn công vào trong thế giới nhân loại.
Cũng không chỉ là tấn công loài người, mà ngay cả khi linh thú gặp nhau thì cũng sẽ xảy ra những trận chiến sinh tử, hơn nữa những con linh thú lựa chọn chạy trốn lại vô cùng hiếm thấy.
Hạ Nhất Minh quét ánh mắt nhìn chúng nó một vòng, trong lòng có chút kinh ngạc, uy lực của đám Bắc Cương linh thú này quả thật rất lớn, bọn chúng rõ ràng còn cao hươn cả linh thú trên đại lục, có lẽ chỉ có linh thú trong ngoại hải mới có thể chống lại bọn chúng.
Với thực lực của Bạch Mã Lôi Điện hôm nay mà không thể một đòn giết chết bọn chúng, bởi vậy mới thấy được thể chất của đám linh thú này hơn xa so với những linh thú bình thường của đại lục.
Bất quá, vận mệnh của đám linh thú này đã bị sự xuất hiện của Bạch Mã Lôi Điện mà định đoạt rồi.
Vô luận bọn chúng có lớp da dày cỡ nào thì ở trước mắt Bạch Mã Lôi Điện đều không đáng nhắc tới.
Hí nhẹ lên một tiếng, chiếc sừng ở trên đỉnh đầu Bạch Mã Lôi Điện lóe lên quang mang màu tím của lôi điện, chỉ trong nháy mắt lôi điện cường đại đã thoát ly khỏi chiếc sừng phóng về phía hai con linh thú đang không ngừng giãy dụa trên mặt đất.
Hai tiếng kêu thảm vang lên, bất quá lúc này hai ti kêu vô cùng ngăn ngủi, sau đó giống như bị một con dao sắc bén cắt đứt mất.
Nhìn hai thi thể linh thú cháy đen trước mắt, Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, hắn vung tay lên, Ngũ Hành Hoàn đã xuất hiệnt rong ta. Dưới sự khống chế của hắn kim sắc quang mang chợt lóe lên trên đầu hai con linh thú làm cho nó bị vỡ ra.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi ngừng lại, hắn dùng thần niệm thăm dò nhất thời cảm ứng đuocwj hai khỏa nội đan đang ẩn nấp bên trong đám thịt bầy nhầy đó.
Vung tay lên, hai khối nội đan lập tức bay lên rơi vào trong tay Hạ Nhất Minh. Đương nhiên hắn đã từ trong Ngũ Hành thế giới lấy ra một miếng vải sạch đem những vết máu dính ở bên trên lau đi, sau đó cổ tay rung lên hai khối nội đan đã tiến vào trong Ngũ Hành thế giới.
Mặc dù với hắn bây giờ mà nói thì nội đan của tiên thiên linh thú bình thương không giúp gì được cho hắn, nhưng những nội đan này lại có thể luyện chế ra tiên thiên kim đan, đối với bất cứ môn phái nào cũng không hề chê nhiều.
Một tiếng bước chân cẩn thận vang lên ở phía sau lưng Hạ Nhất Minh, chỉ là vô luận người này có cẩn thận thế nào cũng không thể dấu nổi đôi tai của Hạ Nhất Minh.
Quay đầu lại, lặng lẽ nhìn trung niên nhân vừa được hắn cứu ra từ miệng của con linh thú.
Lúc này, trên mặt hắn vẫn còn tràn ngập vẻ khiếp sợ cùng cảm kích.
Mắt nhìn thấy Hạ Nhất Minh quay đầu lại, hắn vội vàng làm lễ, cung kính nói:
- Tiểu nhân Ngả Cách bái kiến đại nhân.