Vũ Thần

Chương 925: Dương danh thiên hạ



Trong vài tháng ngắn ngủi đó có vô số tin tức truyền tới cả thế giới phương Đông.
Trong đó khiến kẻ khác kinh ngạc nhất chính là hai vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả phương Tây đã vẫn lạc.
Hai vị này một người vẫn thân tại Nam Cương, mà người còn lại càng khoa trương hơn, vẫn thân ngay trước Thần điện sào huyệt của mình.
Khi tin tức này truyền ra cả thế giới phương Đông giống như bát nước lạnh hắn vào biển mỡ, lập tức vang động.
Cơ hồ mõi một thế gia truyền thừa trăm năm cùng các đại phái lớn nhỏ đều bàn bạc về tin tức này.
Mặc dù chuyện này nghe có chút khó tin nhưng không ai dám hoài nghi vì tin tức này phát ra từ Linh Tiêu Bảo Điện.
Môn phái đệ nhất phương Đông này phát tin quả thật rất khó khiến người ta hoài nghi.
Bất quá điều làm tất cả giật mình chính là phương Đông vừa xuất hiện thêm một vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, hơn nữa hai vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả phương Tây vẫn lạc trong tay người này.
Một người vừa tấn giai Cửu trọng thiên không ngờ nắm giữ thực lực cường đại như vậy, thậm chí có thể đánh chết hai cao thủ đồng giai, chiến tích này đưa mắt cả thiên hạ tuyệt đối khó gặp.
Theo sau một lời đồn khoa trương hơn từ phương Đông chậm rãi khuếch tán khắp thiên hạ.
Đó chính là tại Linh Tiêu Bảo Điện, Động Thiên Phúc Địa Lão tổ Ngao Bác Duệ đại nhân từng cùng vị Tân Cửu trọng thiên kia luận bàn. Kết quả bọn họ không phải đánh tới nghiêng trời lệch đất mà rất nhanh đã kết thúc.
Không ngờ là vị Tân Cửu trọng thiên cường giả kia đánh cho Động Thiên Lão tổ thua tâm phục khẩu phục.
Lời đồn này chính miệng những đệ tử trong coi nơi luyện công truyền ra ngoài.
Kỳ thực với tu vi võ đạo của đám người Hạ Nhất Minh, Ngao Bác Duệ đã không phải đám đệ tử chưa đạt Tiên thiên cường giả này hiểu được.
Bọn họ trong lúc chiến đấu đối với các đệ tử bình thường này mà nói quả thực như huyền huyễn, căn bản không nhìn ra ai thắng ai thua. Bất quá cuối cùng Ngao Bác Duệ chính miệng nhận thua, hơn nữa Tử Lỗ Li cũng công nhận kết quả này, bởi vậy bọn họ có thể khẳng định.
Chỉ là vài người không chủ tâm để lộ cho bằng hữu lấy oai, không ngờ càng truyền càng xa, không cách nào khống chế.
Ngay từ đầu cũng không có ai tin tưởng lời đồn này đặc biệt là đám đệ tử Động Thiên Phúc Địa càng khinh thường nó.
Bọn họ mặc dù thừa nhận Hạ Nhất Minh lợi hại nhưng với Lão tổ nhà mình vẫn có niềm tin.
Nhưng theo thời gian Ngao Bác Duệ vẫn bảo trì im lặng, không đồng ý đứng ra sửa chữa, dần dần mọi người chấp nhận tin tức này.
Theo sau lời đồn như cơn gió lan ra tưois tai tất cả tu luyện giả phương Đông, ba chữ Hạ Nhất Minh chính thức cao tới trời, thậm chí phân nửa các gia tộc cùng môn phái cam chịu thần phục cường giả đệ nhất này.
*****
Trong kinh thành, Vũ Mạc Phi xanh mặt nghe tin tức thuộc hạ báo cáo.
Lúc này Vũ gia sớm đã không còn là Vũ gia vài tháng trước, sau khi biết người đứng đầu Vũ gia lão tổ mất mạng, địa vị Vũ gia đã bị uy hiếp cực hạn. Mặc dù lúc này Ngao Bác Duệ cùng Tử Lỗ Li không có chỉ định Hoàng thất mới nhưng chỉ cần người sáng suốt cũng biết Vũ gia đã không còn.
Vũ Không Trần đứng vỗ một cái lên mặt bàn, cỗ chân khí truyền tới chấn nó thành vụn gỗ.
- Hạ Nhất Minh không ngờ lại tiến giai. Vũ gia chúng ta không thể xuất hiện nữa.
Âm thanh từ miệng vị Tôn giả trẻ tuổi này rất khẽ nhưng phảng phất vẻ tuyệt vọng, cùng tâm tình vĩnh viễn mang theo cừu hận.
Khi nhận được tin Hạ Nhất Minh thành công tấn giai Cửu trọng thiên cảnh giới, nó như chậu nước lạnh hắt vào lò than, cho dù lửa giận có lớn hơn cũng bị dập tắt.
Vũ Vô Thường thở dài một tiếng, nghĩ tới giao dịch lúc trước cùng Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch trên bình nguyên trong lòng lão mơ hồ phát đau. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, khi đó có phải liều mạng cũng để hắn vĩnh viễn nằm lại Quỷ Khốc Lĩnh.
Chỉ là lúc này hối hận cũng đã muộn.
- Thúc. Ngài xem chúng ta phải làm gì?
Vũ Vô Thường thu liễm tinh thần, trầm giọng hỏi.
Vũ Mạc Phi do dự trong giây lát, ánh mắt lão khẽ chuyển, nói:
- Tập hợp thành viên trong gia tộc, nói cho bọn họ rời khỏi Trung kinh, chúng ta đi nơi khác.
Vũ Vô Thường sắc mặt đại biến, nói:
- Thúc. Hoàng Tuyền Lão tổ đã từng nhận lời bảo hộ chúng ta tại Trung kinh.
Vũ Mạc Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trước khác nay khác. Nếu nhưu Hạ Nhất Minh vẫn là Ngũ khí Tôn giả, Hoàng Tuyền Lão tổ ra mặt cả thế giới phương Đông không thể không nể mặt. Nhưng lúc này chẳng những Hạ Nhất Minh tấn giai Cửu trọng thiên cảnh giới lại có thể giết chết hai vị cao thủ đồng giai. Đưa mắt khắp thiên hạ ai cũng công nhận hắn là đệ nhất. Lúc này còn trông vào Hoàng Tuyền Lão tổ vì chúng ta ra mặt sao?
Vũ Vô Thương trên trán mơ hồ toát mồ hôi lạnh. Đạo lý này đương nhiên hắn hiểu rõ, chỉ là Vũ gia tại Trung kinh đã trăm năm, mà nơi này chính là sào huyệt của Vũ gia. Chỉ cần bọn họ ở đây một ngày, sẽ có lúc Đông Sơn tái khởi. Nếu ngay cả nơi này cũng phải bỏ qua, chẳng phải chủ động rời khỏi tầng lớp cao nhất của đại lục? Ngày sau muốn phất cờ khởi nghĩa sẽ tốn thêm càng nhiều tinh lực?
Vũ Mạc Phi đảo mắt nhìn qua bọn họ, thở dài nói:
- Nếu trên đời này đã xuất hiện quái thai như Hạ Nhất Minh, đó chính là số mệnh của Vũ gia chúng ta. Lúc này việc duy nhất Vũ gia có thể làm được chính là hết sức bảo vệ đời sau tránh xa tầm mắt Hạ Nhất Minh. Có lẽ sau này Vũ gia chúng ta còn có thể trở lại.
Nói tới đây ngay cả Vũ Mạc Phi cũng xuất hiện chút lo lắng.
Đại lục phương Đông cạnh tranh khốc liệt, một khi rời khỏi vòng tròn này còn muốn bước lại, hao tổn tâm huyết khí lực há nhỏ sao?
Chỉ là tới lúc này bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.
- Thúc. Chẳng lẽ chúng ta thật sự không còn cách nào sao?
Vũ Vô Thường thì thào hỏi.
Hắn nói những lời này kỳ thật có tâm vô lực, kỳ thật bản thân hắn cũng biết, trước mặt Hạ Nhất Minh lúc này, trừ khi Vũ gia tránh đi, nếu không ắt hẳn kết quả chính là tử lộ, chỉ là trong tiềm thức hắn không cam lòng.
Nhưng Vũ Mạc Phi trầm ngâm hồi lâu sau đó nói:
- Có lẽ chúng ta còn cơ hội.
Vũ Vô Thường cùng Vũ Vô Trần hai mắt nhất thời sáng lên, bọn họ đồng thanh nói:
- Cơ hội nào?
- Bắc Cương ngàn năm Băng Đảo.
Hai huynh đệ Vũ gia liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên hiểu rõ đây là địa phương nào, nhưng không nghĩ bọn họ liên quan gì tới nó.
Vũ Mạc Phi chậm rãi nói:
- Băng Đảo là cơ hội cuối cùng của tất cả các Cửu trọng thiên cường giả. Hạ Nhất Minh nếu đã tấn giai hơn nữa nắm giữ thực lực đệ nhất, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vũ Vô Thường sắc mặt khó coi:
- Thúc. Nếu Hạ Nhất Minh tiến giai Thần đạo, chẳng phải chúng ta không có cơ hội xoay chuyển?
Vũ Mạc Phi lạnh lùng cười, nói:
- Thần đạo cảnh giới dễ dàng vậy sao? Điều này có liên quan tới kỳ ngộ trên ngàn năm Băng Đảo. Nhưng khắp thiên hạ lúc này có ai biết trên đó ẩn giấu bí mật nào? Nếu đám Cửu trọng thiên cường giả không tìm thấy cửa vào thì không sao, một khi tìm được mà tiến vào. Hắc hắc..Bọn họ chưa chắc sẽ trở ra.
Hai huynh đệ Vũ gia chậm rãi hưng phấn lên, sau một lát, Vũ Vô Trần nói:
- Thúc. Nếu Hạ Nhất Minh không tiến vào thì sao?
Vũ Mạc Phi khoát tay, nói:
- Lúc này thái độ của Băng Tiếu Thiên rất khác thường, triệu tập các Cửu trọng thiên cường giả trong thiên hạ, nếu nói không có thu hoạch lão phu tuyệt đối không tin. Ta dám khẳng định, bọn họ ít nhất có một nửa cơ hội tiến vào Băng Đảo.
- Nhưng Hạ Nhất Minh sẽ đi vào sao?
Vũ Vô Trần do dự dò hỏi.
Lúc này Hạ Nhất Minh đã trở thành thiên hạ đệ nhất, hơn nữa thời gian của hắn còn rất dài, nếu không tiến vào đó cũng chẳng ai dám kéo vào.
Vũ Mạc Phi nhìn hắn ánh mắt lộ ra vẻ quái dị, sau hồi lâu lão thở dài, nói:
- Vô Trần. Ngươi đã bị cừu hận che mờ tâm linh, cũng làm mất đi ý chí của một võ giả.
Vũ Vô Trần toàn thân run rẩy, sau đó hắn đứng lên cung kính quỳ lạy Vũ Mạc Phi nói:
- Vâng. Đa tạ thúc chỉ bảo.
Sau đó hắn đứng lên, từ đó không bao giờ hỏi lại vấn đề này nữa.
Trở thành Thần đạo chính là ước mơ cả đời của tu luyện giả, sức hấp dẫn ra sao, đặc biệt với đám Cửu trọng thiên cường giầm nói tuyệt đối chính là mục tiêu sống.
Bởi thế Hạ Nhất Minh không biết thì thôi, đã biết hắn nhất định sẽ không có khả năng buông tha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Vũ Mạc Phi ngẩng đầu nhìn về phía Bắc, trong miệng thì thào nói nhỏ. Mặc dù biểu hiện như đã tính trước nhưng trong lòng vẫn không yên.
Hạ Nhất Minh nếu thật sự tiến lên Băng Đảo, hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại hay trở thành Thần đạo phá đảo mà ra?
Ngàn năm Băng Đảo như thanh kiếm hai lưỡi, đối với lão, với Hạ Nhất Minh, với khắp Đông Tây đều là khảo nghiệm quan trọng.
Có lẽ mấy năm sau hết thảy sẽ có đáp án.
Lão ngẩng đầu khẽ nói ra âm thanh chỉ bản thân nghe được:
- Vũ gia liệt tổ liệt tông phù hộ để tất cả các Cửu trọng thiên bị vây trên Băng Đảo, để Vũ gia chúng ta có thể xưng bá phương Đông.
Trên bầu trời mảnh mây đen chậm rãi bay tới, nó che khuất ánh nắng chói trang của mặt trời.
Cả tòa thành bị bao phủ trong mảnh đen tối tựa hồ như tương lai khổ ải của Vũ gia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv