Vũ Thần

Chương 739: Khuyết điểm



Khí trời hết sức mát mẻ, chỉ có những làn gió nhẹ. Bầu trời bao la xanh ngăn ngắt, điểm một vài gợn mây trông giống như mặt biển đang cuộn sóng.
Trong trang viện, Triệu Đông Thành đang luyện tập quyền cước. Toàn bộ tinh thần của hắn hết sức tập trung không hề có chút sao nhãng. Bởi hắn biết bản thân có được những điều như hôm nay là một điều quá may mắn. Sự may mắn của hắn biết bao nhiêu người hằng mong ước mà không được. Nhưng nếu như thế mà còn không cố gắng thì chỉ sợ lã ngay cả lão thiên cũng phải nổi giận.
Một vị lão nhân đứng cách đó một đoạn, ánh mắt hết sức hài lòng. Một người có được thiên phú tu luyện là điều quan trọng nhưng chăm chỉ cố gắng lại càng quan trọng hơn. Nếu ba ngày thì đến hai ngày không chịu rèn luyện thì cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vô tích sự mà thôi.
Phía chân trời chợt nổi lên một vầng sáng bẩy màu. Đôi mắt lão nhân hơi nhíu lại. Mặc dù nét mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại thất rất lạ.
Quan hệ giữa Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát rất thú vị. Bách Linh Bát là một vị cao thủ đứng ở vị trí đỉnh cao của nhân đạo vậy mà Hạ lão đệ bảo sao liền nghe vậy. Hắn không hề so đo thân phận của mình một chút nào.
Ánh sáng bẩy màu biến mất, Bách Linh Bát liền rơi xuống. Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía sư đồ Sở Hao Châu rồi gật đầu một cái. Chỉ có điều, cái gật đầu của hắn qua nhẹ khiến cho Sở Hao Châu cũng phải hoài nghi bản thân đã bị hoa mắt.
Bách Linh Bát xoay người đi về phía nơi ở của Hạ Nhất Minh. Sở Hao Châu ngập ngừng một chút rồi cũng đi theo.
Hôm nay, diện tich của Hạ gia trang rất rộng, nhưng trong hậu viện lại chỉ có mấy vị tôn giả cùng với Hạ Nhất Minh và hai con linh thú.
Đối với việc này cả Hạ gia từ trên xuống dưới đều không hề có một câu oán hận. Ngược lại bọn họ còn cảm thấy kiêu ngạo vì trong cả vùng Tây Bắc ngoại trừ Thiên Trì sơn ra thì còn nơi nào có thể tìm được một địa phương thứ hai như thế?
Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, rồi vung tay, mở cửa phòng. Bách Linh Bát và Sở Hao Châu nối bước nhau đi vào. Bách Linh Bát ôm một đống gì đó được bọc trong bao bố mà vất lên bàn, nói:
- Quang Vựng thạch đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trong cái bao hiện ra một đống đá phát sáng. Chúng đúng là Quang Vựng thạch dưới Bồng Lai tiên đảo.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, thuận miệng nói:
- Bách huynh vất vả rồi.
Bách Linh Bát gật đầu một cái rồi xoay người đi. Ngay cả một câu nói cũng không chịu lãng phí.
Sở Hao Châu đưa mắt nhìn hắn đi ra mà không thể tin nổi vào mắt mình. Hạ Nhất Minh xấu hổ, cười nói:
- Bách huynh vốn như vậy. Lão ca cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy như thế.
Sở Hao Châu lắc đầu, cười nói:
- Lão đệ! Ngươi nhờ Bách huynh đem Quang Vựng thạch tới đây chẳng lẽ định đoán tạo thanh thần binh thứ hai hay sao?
Hạ Nhất Minh trịnh trọng gật đầu:
- Đúng thế. Nửa năm nữa tiểu đệ phải chuẩn bị tới Đại Thân. Tuy rằng không có khả năng sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm, nhưng cũng không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Vì vậy, tiểu đệ muốn đoán tạo Bắc Hải cực quang chi kiếm mà dự phòng trước.
Sở Hao Châu khẽ gật đầu. Mặc dù, bảo vật trên người Hạ Nhất Minh có không ít. Nhưng cũng chẳng ai lại ngại bảo vật phòng thân có nhiều cả. Nghĩ tới điều gì đó, Sở Hao Châu nói:
- Lão đệ! Hôm nay, ngươi cũng là đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Đã lâu chúng ta chưa từng so chiêu. Hay là bây giờ, thử luận bàn một chút xem thế nào?
Hạ Nhất Minh nhướng mày, nói:
- Cầu còn không được.
Từ sau khi hắn bất ngờ quang hóa thần binh ngoại trừ đánh một trận với đại thánh giả của Linh Tượng tộc ra vẫn chưa giao thủ với người khác. Tu vi võ đạo của hắn tăng lên muốn tìm một đối thủ thích hợp lại càng khó.
Tất nhiên, nếu hắn muốn thì Bách Linh Bát chính là một đối thủ tốt nhất. Nhưng Hạ Nhất Minh lại hiểu quá rõ Bách Linh Bát vì thế mà thà hắn đi khiêu chiến cường giả đỉnh cao của nhân đạo còn hơn là giao thủ với gã. Cái tên đánh không chết kia chắc chắn không phải là đối tượng dễ bắt nạt.
Hai người sóng vai đi tới hậu viện. Triển Đông Thành đánh nốt một quyền rồi đứng lên.
Sở Hao Châu cười khẽ, nói:
- Đông Thành! Ta muốn cùng với Hạ thế thúc của ngươi luận bàn một lúc. Ngươi đứng đó mà quan sát.
Ánh mắt Triển Đông Thành hiện rõ sự vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn vội vàng vâng dạ, đứng tránh sang một bên thật xa. Sở Hao Châu cười, mắng một câu. Dù sao thì hai người bọn họ cũng chỉ điểm đến mà thôi, không phải là chiến đấu sinh tử. Nếu không cả hai cũng chẳng động thủ trong Hạ gia trang. Bởi vì nếu chiến đấu sinh tử mà đánh ở đây thì chắc chắn Hạ gia trang sẽ bị san phẳng.
Hạ Nhất Minh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Làn không khí quen thuộc khiến cho hắn có cảm giác vui sướng.
Sở Hao Châu cả kinh. Lão biết Hạ lão đệ tu dưỡng trong mấy ngày qua, tâm cảnh lại tiến thêm một bước. Trong lòng lão thầm than: Tiểu tử này đúng là đệ nhất thiên tài tu luyện võ đạo từ trước đến nay.
Khí thế trên người chầm chậm tản ra. Mặc dù hai người đều cố gắng áp chế, nhưng khoảng không giữa hai người vẫn bắn ra một vài đốm lửa. Lực lượng mạnh mẽ khiến cho thân thể hai người thoáng chao đảo. Sắc mặt cả hai đều trở nên nghiêm túc.
Cho dù là luận bàn nhưng không ai lại chấp nhận chịu thua một cách dễ dàng.
Bất chợt, Hạ Nhất Minh biến mất. Ánh sáng trong tay hắn lóe lên, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Sở Hao Châu. Năng lượng ngũ hành mênh mông giống như nước sông Trường Giang cuồn cuộn ập đến.
Sắc mặt Sở Hao Châu vẫn bình thản. Lão không lùi mà tiến tới. Cổ tay lão vui lên, Long tiên đột nhiên xuất hiện tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Một tiếng động thanh thúy giữa hai người vang lên. Ngay sau đó, vô số những thanh âm liên tiếp xuất hiện khiến cho người khác gần như chỉ nghe thấy có một tiếng động dài mà thôi. Có thể thấy được tốc độ của hai người đã đạt tới mức độ nào.
Triển Đông Thành ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Với tu vi võ đạo của hắn quả thực là không thể theo dõi được. Sở Hao Châu muốn để cho hắn quan sát cuộc chiến chính là muốn cho hắn biết cái cảm giác cao thủ đẳng cấp đó giao chiến như thế nào.
Chỉ khi tầm mắt tăng lên thì mới khiến cho tâm cũng tăng theo. Một khi tâm tăng lên thì tu luyện võ đạo tiến triển cực nhanh.
Sau một loạt tiếng động hai người lại tách ra. Có điều lúc này vẻ mặt của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Hạ Nhất Minh cầm ngũ hành hoàn cười hì hì giống như chưa từng động thủ. Nhưng Sở Hao Châu thì phải lùi lại cả trượng. Lão phất phất hai tay, cười khổ nói:
- Lão đệ! Vừa rồi ngươi sử dụng lực lượng gì mà khiến cho lão ca chật vật như vậy?
Hạ Nhất Minh nhún vai, phe phẩy ngũ hành hoàn trong tay, nói:
- Lão ca! Thần binh của tiểu đệ có được khả năng tăng phúc. Ngươi phải cẩn thận đấy.
Sở Hao Châu gật đầu, tức giận nói:
- Thần binh có thể tăng phúc lực lượng lão ca đã thấy nhiều. Nhưng chưa từng thấy được cái nào như cái của ngươi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, cũng chẳng để ý. Khả năng tăng phúc lực lượng của ngũ hành hoàn rất mạnh, tới một mức độ khó tin.
Tăng phúc tới năm lần thì cho dù là đệ nhất bộ tộc Đồ Đằng là Linh Tượng tộc cũng bị đánh cho không ngóc đầu lên được. Sở lão ca cũng chỉ là một người mới đặt chân vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên làm sao có thể va chạm với ngũ hành hoàn.
Vừa rồi hắn cũng mới chỉ sử dụng tới ba thành lực lượng của ngũ hành hoàn mà thôi. Nếu dốc toàn lực thì chỉ sợ kết thúc còn nhanh hơn nữa.
Sở Hao Châu oán giận vài câu. Bất chợt một vầng ánh sáng bao phủ toàn thân lão. Sau đó, lão liền bay lên khỏi mặt đất. Thanh âm sang sảng của lão vang lên giữa không trung:
- Cuộc chiến của đại tôn giả chính là cuộc chiến trong không trung. Có bản lĩnh thì lên đây phân cao thấp.
Hạ Nhất Minh cười to, nói:
- Lão ca! Nếu nửa tháng trước thì tiểu đệ còn nể ngươi mấy phần. Nhưng bây giờ thì... - Khuôn mặt hắn toát lên một sự tự tin. Thân thể cũng bắt đầu được ánh sáng ngũ hành bao phủ.
Khi vừa mới từ Thiên Trì xuống, Hạ Nhất Minh còn hết sức lạ lẫm đối với việc sử dụng thần quang để phi hành. Nhưng qua một thời gian luyện tập, hắn đã có thể bay lượn trên trời một cách thoải mái.
Mặc dud mức độ khống chế, thuần thục không thể bằng Sở Hao Châu, nhưng để ứng phó thì hoàn toàn thừa đủ.
Ánh sáng ngũ hành bao quanh cơ thể, Hạ Nhất Minh cũng lập tức vọt lên cao. Sở Hao Châu thấy vậy hết sức vui vẻ, cười nói:
- Lão đệ! Ngươi thua.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Chưa giao thủ làm sao đã biết thất bại?
Sở Hao Châu cười hắc hắc, nói:
- Ngươi cẩn thận.
Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng liền vọt tới. Long Tiên trong tay hắn ngưng tụ chân khí rít lên giữa không trung mà công kích. Thanh thế của Long Tiên tuy lớn nhưng cũng vẫn có thời gian để cho Hạ Nhất Minh kịp phản ứng.
Hạ Nhất Minh vừa mới khua tay chợt ngẩn người, ánh mắt trở nên cổ quái.
Quả thực hắn đã thành công quang hóa thần binh, đồng thời nắm giữ thuật phi hành cùng với việc sử dụng ý niệm để điều khiển. Nhưng vấn đề là hắn mới chỉ quang hóa một thanh thần binh nên bất luận là sử dụng để phi hành hay dùng ý niệm điều khiển cũng chỉ có một cái ngũ hành hoàn.
Lúc này, hắn sử dụng ngũ hành hoàn để bay lên không vậy thì không thể dùng nó để mà ngăn địch. Mà nếu không có ngũ hành hoàn thì chắc chắn hắn sẽ bị long tiên đánh cho rơi xuống đất. Nghĩ ra điều này, hắn mới hiểu tại sao Sở Hao Châu lại khẳng định mình thua.
Mặc dù nhìn thấy Long Tiên chậm chạp công kích tới, nhưng Hạ Nhất Minh hoàn toàn thúc thủ, không có biện pháp nào ứng phó.
Rõ ràng là Sở Hao Châu trả thù việc vừa rồi bị hắn đánh cho không có lực hoàn thủ nên mới cố ý dụ hắn bay lên trời.
Hạ Nhất Minh giở khóc, dở cười nhanh chóng lấy từ trong không gian hạng liên ra một vật. Cầm cái thuẩn trong tay, chân khí của Hạ Nhất Minh lập tức tỏa ra, quanh người hắn liền có một sự thay đổi kỳ diệu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv