Kỹ thuật nướng của Bách Linh Bát càng ngày càng cao. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không kìm chế được ăn vài miếng. Tất nhiên, điều đó cũng có liên quan tới việc hắn bị nhốt trong Luân Hồi chi địa hơn tháng, không được ngửi thấy mùi thịt.
Sau khi ăn xong bữa tiệc đặc biệt, Hạ Nhất Minh mở không gian hạng liên ra. Do dự một chút, hắn chưa lấy cái thi thể to lớn của đại bảo trư ra ngoài ngay, mà lấy mấy thứ thần binh thu được trong Luân Hồi chi địa ra trước.
Nhìn mấy thanh đao, kích, xoa cùng với bốn viên Lôi Chấn tử, tấm thuẫn cùng với vòng ngọc đang nằm trên mặt đất, hai mắt Sở Hao Châu phát sáng. Mặc dù, lão không biết lai lịch cụ thể của mấy vật này. Nhưng là một vị cao giai đoán tạo sư, hắn có thể biết được vật nào là tốt hay xấu.
Thần khí Lôi Chấn tử không cần phải nói. Vô số hoa văn trên tấm thuẫn đã thu hút sự chút ý của lão. Tuy nhiên, sau khi xem xét một lúc, lão chán nản, bỏ qua, nói:
- Vật này chắc chắn là do Đoán Tạo sư thần đạo đoán tạo ra. Nó vô cùng cứng cỏi, khó có thể phá hủy. Ngoài ra nó còn có một chút năng lực đặc biệt, nhưng cụ thể là cái gì thì phải tự ngươi tìm hiểu.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, ánh mắt lại càng thêm nể phục Sở Hao Châu. Trên tấm thuẫn quả thực có một thứ lực lượng thần kỳ. Chẳng những nó có thể tạo ra áp lực rất mạnh mà ngay cả phi kiếm của đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng trở nên chậm chạp như sên.
Năng lực đó nếu được sử dụng một cách đột ngột thì ngay cả đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng cảm thấy khó chịu.
Đặt tấm thuẫn xuống, Sở Hao Châu cầm cái vòng ngọc lên. Trong mắt hắn nhất thời có một chút khác lạ. Sau khi nghe Hạ Nhất Minh nói rõ chi tiết về công dụng của vòng ngọc, sắc mặt lão càng thêm vui vẻ.
- Lão ca đã từng đọc được một quyển cổ tịch. Nghe nói vào thời đại thần đạo có một thứ tên là Băng Lăng kính. Vật đó được xưng là băng hệ đệ nhất thần khí, sánh ngang với hỏa hệ đệ nhất thần khí Cửu Long lô. Vật đó chẳng những có uy lực đóng băng phạm vi cả ngàn dặm mà trong đó còn có một con mắt có thể quan sát được phạm vi ngàn dặm xung quanh. - Sở Hao Châu nói một cách chậm rãi.
Hạ Nhất Minh biến sắc nói;
- Băng lăng kính? Bảo vật trấn môn của Bắc Cương băng cung?
Sở Hao Châu gật đầu, nói:
- Nhưng thần khí Băng Lăng kính chính thức đã biến mất theo thời đại thần đạo. Bây giờ tại Bắc Cương băng cung cũng chỉ là một cái thần khí phảng chế mà thôi. Nghe nói uy lực của cái thần khí phảng chế đó giảm đi rất nhiều. Ngay cả băng nhãn cũng không có.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên quang mang, trong lòng có chút kích động.
Lê Minh Huyên đã từng nói với hắn rằng Viên Lễ Huân ở Bắc Cương băng cung được lão tổ tông yêu mến nên chẳng những tự mình truyền thụ mà còn lấy bảo vật trấn phái Băng Lăng kính của băng cung cho nàng vụ hóa.
Nếu như trước kia, Hạ Nhất Minh vẫn không hiểu rõ lắm thì vào lúc này đã hiểu được toàn bộ.
Băng Lăng kính của nàng chỉ là thần khí phảng chế. Sau khi thần đạo biến mất, thần khí phảng chế là thần binh đứng đầu trong nhân gian. Đem cái bảo vật đó ban cho Viên Lễ Huân, như vậy sau này chắc chắn nàng gặp rất nhiều khó khăn.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Hạ Nhất Minh có chút không yên. Thậm chí, hắn còn tự hỏi việc đó với Viên Lễ Huân không biết là phúc hay họa. Sở Hao Châu cũng không để ý tới vẻ mặt của Hạ Nhất Minh, vẫn chăm chú nhìn vòng ngọc, khen ngợi mãi không thôi.
- Nếu lão phu không nhầm thì cái này cũng là một thứ bảo khí thần đạo. Chỉ có điều nó không có uy lực của Băng Lăng kính mà chỉ có được băng nhãn mà thôi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Sở lão ca! Huynh chắc chắn chứ?
- Tất nhiên. - Sở Hao Châu kiêu ngạo, nói:
- Bảo vật thần đạo có một đặc điểm là cứng rắn vô cùng, cơ bản là không thể phá hủy. Nếu lão ca không nhầm thì ngay cả ngũ hành hoàn của ngươi cũng không thể tạo được một vết xước trên nó. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hạ Nhất Minh gật đầu. Lần đầu tiên khi hắn giao thủ với Sơn Đính lão nhân, đã mạo hiểm chịu một kiếm. Nhưng lúc đó, hắn cố ý cho lão đâm trúng vào vòng ngọc. Mặc dù lực xuyên thấu khiến cho hắn bị thương nhẹ, nhưng vòng ngọc chẳng hề bị tổn hại.
- Sở lão ca. Bảo khí thần đạo thực sự là không thể phá hủy được hay sao? - Hạ Nhất Minh hưng phấn hỏi.
Sở Hao Châu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thực ra trên thế giới này không có thứ gì có thể tồn tại được vĩnh viễn. Bảo khí thần đạo so với thần binh của nhân gian thì rõ ràng là hơn nhiều. Hiển nhiên không có thứ nào có thể làm cho nó bị tổn hại. Nhưng nếu gặp thần khí mạnh hơn chắc chắn sẽ bị hủy.
Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy mới cảm thấy thư thái. Có điều, nó không thể bị thần binh của nhân đạo hủy cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy mỹ mãn.
Đặt vòng ngọc xuống, Sở Hao Châu bắt đầu xem xét ba thanh thần binh còn lại. Trong đời lão đã nhìn thấy rất nhiều thần binh nhưng có thể sánh với ba cái này, ngoại trừ thần khí phảng chế ra chỉ sợ cũng không có lấy một cái nào khác.
Hắn đưa tay sờ sờ trên lưng. Ở đó cũng có một thanh binh khí vừa giống như đao lại vừa giống như kiếm. Nó chính là thanh thần binh mà Hạ Nhất Minh tìm được dưới Bồng Lai tiên đảo.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, trong lòng cảm thấy rất vui. Có thể khiến Sở Hao Châu đánh giá cao như vậy, khiến cho hắn hết sức vui mừng.
Đặc biệt, ba thanh thần binh này không hề kém so với thanh thần binh mà vị cao thủ thần đạo sử dụng đúng là khiến người khác kinh ngạc. Nhưng nghĩ kỹ thì tất cả những người lúc trước đi vào Luân Hồi chi địa cũng đều là cao thủ hàng đầu.
Trong số đó hầu hết đều là tôn giả tam hoa đỉnh phong, sắp đột phá Ngũ Khí Triều Nguyên. Thậm chí còn có mấy người có tu vi Cửu Cửu Trọng Thiên.
Tại một nơi tập trung gần trăm người kiệt xuất của thiên hạ thì chuyện có được một vài thanh thần binh đỉnh cấp cũng là chuyện bình thường.
Sở Hao Châu chợt kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Lão cầm thanh đại đao lên ngắm nghía rồi búng nhẹ một cái. Nhất thời một thanh âm thanh thúy vang lên.
Hạ Nhất Minh nhìn nét mặt vui mừng lẫn sợ hãi của lão mà tò mò hỏi:
- Sở lão ca! Thanh đao này có gì thế?
Sở Hao Châu hưng phấn nói:
- Lão đệ! Nếu lão ca không nhầm thì thanh đao này sử dụng Kim Cương thạch đoán tạo nên.
Hạ Nhất Minh chợt rùng mình, biến sắc, nói:
- Lão ca chắc chắn chứ?
Sở Hao Châu nghiêm túc, gật đầu nói:
- Lão ca đã gặp qua Kim Cương thạch một lần. Nhưng không thể ngờ được trên thế giới này lại còn có người sử dụng nhiều Kim Cương thạch đến vậy để tạo ra một thanh binh khí. Kim Cương thạch cũng giống như huyền thiết, chúng đều là bảo vật Kim hệ trong thiên địa. Nhưng xét về mức độ hiếm có cùng với sự thực dùng thì cao hơn huyền thiết rất nhiều.
Hạ Nhất Minh từng xem trên thiên hạ kỳ trên lục cũng biết được Kim Cương thạch rất hiếm, đồng thời tác dụng của nó rất thần kỳ. Bởi vì nó cũng không phải được hình thành trên đại lục mà là do lưu tinh từ trên trời rơi xuống, sau đó đề luyện mà thành.
Khả năng đề luyện thành kim cương thạch rất nhỏ. Bởi vì lưu tinh trên bầu trời nhiều như vậy, nhưng cho dù là khi xưa cao thủ thần đạo cũng không thể bay lên trời mà hái chúng xuống được. Vì vậy, loại bảo vật này chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.
Hai mắt Sở Hao Châu chợt lóe lên một sự cuồng nhiêt, nói:
- Lão đệ! Theo cổ thư ghi lại, nếu lấy Kim Cương thạch trộn thêm vào với huyền thiết thì sẽ tạo ra một hiệu quả thần kỳ. Hiệu quả đó có thể khắc chế được hơn nửa thần binh trong thiên hạ.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi:
- Hiệu quả gì?
Sở Hao Châu lắc đầu, nói:
- Trong cổ thư chỉ ghi chép đến đó, phần sau bị mất nên không thể biết nó là cái gì. - Thanh âm của lão đầy sự tiếc nuối. Ngay sau đó, hai mắt lão lại chớp chớp nhìn Hạ Nhất Minh một cách chăm chú.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt rồi hiểu ra. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra toàn bộ huyền thiết mà mình có, rồi nói:
- Lão ca! Như thế này đã đủ chưa?
Sở Hao Châu cất tiếng cười ta. Lão suy nghĩ một lúc rồi lấy đi một nửa, nói:
- Lão đệ! Đừng có cau mày như thế chứ. Sau này, lão ca sẽ đi hoang đảo kiếm cho ngươi một chút huyền thiết là được mà.
Hạ Nhất Minh cười khổ, lắc đầu. Sở lão ca vì để hoàn thành ước nguyện đoán tạo nên chẳng hề ngại ngần mà hứa. Nhưng muốn tìm được huyền thiết cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Hạ Nhất Minh thà để lão ở Hạ gia trang chỉ bảo mọi người tu luyện cũng không muốn lão tới hoang đảo ở vài chục năm.
Sực nhớ ra một thứ, Hạ Nhất Minh lại lấy từ trong không gian ra một thứ, nói:
- Lão ca! Huynh xem đây là cái gì?
Sắc mặt Sở Hao Châu lại trở nên nghiêm túc. Lão cẩn thận cầm lấy vật đó, từ từ quan sát. Dần dần, ánh mắt lão bắt đầu trở nên điên cuồng.
- Xác rùa màu vàng? Chẳng lẽ đây chính là thần thú Huyền Quy xác? - Sở Hao Châu thì thào nói.
Hạ Nhất Minh nhún vai, nói:
- Đây có phải là Huyền Quy xác hay không, ta cũng không xác định. Nhưng ta tìm được nó ở trong Luân Hồi chi địa.
Sở Hao Châu ngắm nghía một lúc, gõ gõ mấy cái, cuối cùng thở dài nói:
- Lão đệ! Ta có thể khẳng định đây chính là thi thể của thần thú Huyền Vũ. Nhưng đáng tiếc phương pháp để đoán tạo loại bảo vật này đã bị thất truyền. - Lão lắc đầu, tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mới biết vào thời đại thần đạo, bởi vì có sự tồn tại của thần thú nên cao thủ đoán tạo thuật của thần đạo đã sáng tạo ra một số phương pháp để đoán luyện thi thể thần thú và thần đan.
Nhưng đáng tiếc là sau khi cao thủ thần đạo biến mất, thần thú cũng bị tuyệt tích theo.
Từ đó về sau, trên thế giới rất ít nghe thấy chuyện về thần thú. Thậm chí ngay cả thân thể của thần thú cũng hãn hữu mới được tìm thấy. Mà cho dù có tìm được thì cũng chỉ là lớp vỏ sau khi lột xác mà thôi.
Long Thương của Kim Chiến Dịch, Long tiên của Sở Hao Châu cũng đều như vậy.
Vì thế mà sau mấy ngàn năm, phương pháp đoán tạo thể xác của thần thú đã hoàn toàn biến mất.