Bạch mã Lôi điện cùng với Hạ Nhất Minh hóa thành một đạo bạch tuyến, đuổi theo Chiêu Thái Lâm.
Hô Duyên Ngạo Bác và Chiêu Thái Lâm bỏ chạy về hai hướng khác nhau. Đối với việc này, Hạ Nhất Minh cũng chỉ còn cách lựa chọn một trong hai người mà đuổi theo.
Nếu không có việc Chiêu Thái Lâm lần xuống dưới lòng đất nói chuyện với mình, Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ đuổi theo Hô Duyên Ngạo Bác. Nhưng Hạ Nhất Minh xác định Chiêu Thái Lâm đã biết trong tay mình có được Lôi Chấn tử. Vì vậy mà hắn quyết định nếu để cho hắn sống thì chắc chắn sẽ để lại hậu hoạn.
Hơn nữa, Chiêu Thái Lâm và thánh thú đồng hành có được Toản Địa chi thuật với uy lực kinh người. Vì vậy mà càng khiến cho Hạ Nhất Minh quyết tâm giết chết gã.
Trong lòng hắn còn có một chút suy nghĩ riêng: Nếu người này mà chết thì chẳng còn ai có thể đuổi kịp hắn ở trong lòng đất được nữa.
Hiển nhiên bạch mã cũng cảm nhận được sát khí trong lòng hắn. Hung tính của nó cũng bị kích thích. Nháy mắt, tốc độ của nó đã tăng lên đến cực điểm. Mặc dù, Chiêu Thái Lâm có thể phi hành trên không, ngay cả núi cao cũng có thể vượt qua một cách dễ dàng. Nhưng cơ bản hắn vẫn không thể thoát khỏi sự bám đuổi của bạch mã.
Nếu gặp phải một kẻ địch khác, hắn có thể từ trên trời sử dụng phi kiếm mà công kích. Nhưng sau khi chứng kiến kết quả cũng Sơn Đính lão nhân, sự e ngại của hắn đối với bạch mã đã đạt tới mức cao nhất. Vì vậy mà hắn giữ nguyên độ cao, không chịu để cho cơ thể rớt xuống dù chỉ là một chút.
Mặc dù bạch mã có thể công kích trên cao, nhưng nó vẫn có một khoảng cách nhất định. Vốn nó cũng chẳng sợ tốc độ của đối thủ bởi còn cái gì có thể nhanh hơn lôi điện được hay không? Hơn nữa, lôi điện có khả năng bao phủ trong một phạm vi lớn nên bất cứ kẻ nào cũng đừng mong trốn thoát. Nhưng nếu đối phương đạt tới một độ cao nhất định thì cho dù là Hạ Nhất Minh hay bạch mã cũng chỉ còn cách trợn mắt mà nhìn Chiêu Thái Lâm nhởn nhơ bay trên cao. Tuy nhiên, tốc độ của hắn có nhanh đến mấy cũng không thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bạch mã.
Ngẩng đầu nhìn trời, Hạ Nhất Minh thở dài, thì thào nói:
- Lôi Điện! Tại sao ngươi lại không mọc thêm một đôi cánh nhỉ?
Hai vó của bạch mã loạng choạng, thiếu chút nữa hất Hạ Nhất Minh ngã xuống đất.
Cảm nhận được sự tức giận của bạch mã, Hạ Nhất Minh vội vàng dỗ dành nó rằng sau này sẽ làm cho nó thật nhiều đồ nướng để ăn. Mới nhắc tới mấy thứ đồ nướng, Hạ Nhất Minh lại nhìn lên con chuột to trên trời, trong lòng tự hỏi không biết bạch mã có thích thịt nướng của thánh thú hay không nữa?
Cuối cùng, Chiêu Thái Lâm cũng dừng lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống, nói:
- Hạ Nhất Minh! Ta với ngươi không thù không oán. Chuyện hôm nay dừng lại ở đây có được không?
Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói:
- Các hạ nói gì? Hạ mỗ không nghe thấy. Trên đó gió to quá, các hạ có thể xuống thấp hơn một chút mà nói có được không?
Chiêu Thái Lâm cảm thấy giận dữ. Nếu như không nhìn thấy bạch mã sử dụng lôi điện công kích thì có lẽ hắn cũng đi xuống thật. Nhưng bây giờ, đánh chết hắn cũng không dám mạo hiểm.
- Hạ Nhất Minh! Ngươi và bộ tộc Đồ Đằng chúng ta có cái ước hẹn hai mươi năm. Tại sao ngươi vẫn còn đuổi theo, không chịu bỏ qua? - Chiêu Thái Lâm quát lớn. Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói:
- Thì ra là các hạ cũng biết tới ước hẹn hai mươi năm đó. Nếu vậy tại sao lúc trước ngươi không chịu bỏ qua mà cứ đuổi theo? - Chiêu Thái Lâm nghẹn họng. Hai mắt hắn đảo liên tục, tìm đối sách.
Mặc dù hắn có thể sử dụng nhân thú hợp nhất cùng với năng lực Ngũ Khí Triều Nguyên mà bay lượn trên bầu trời. Nhưng dù sao thì cũng chỉ phi hành trong một khoảng thời gian mà thôi. Nếu Hạ Nhất Minh cứ bám theo thì chẳng cần nói cũng biết bất lợi cuối cùng chắc chắn thuộc về hắn. Mặc dù hai bên đều có thể nhân thú hợp nhất, nhưng con bạch mã phía dưới lại quá lợi hại.
Nó có được huyết mạch thần thú thì thánh thú họ thử của mình chắc chắn không thể so sánh. Cứ nhìn thái độ của Kim Mao thử là biết. Ánh mắt nó nhìn bạch mã hết sức sợ hãi. Đây là chuyện mà trước kia chưa từng có.
Hai mắt Chiêu Thái Lâm đảo liên tục. Mà Hạ Nhất Minh cũng chỉ có cách đứng đó để nhìn chứ không tìm ra cách nào để xử lý. Cũng giống như lúc nãy, Hạ Nhất Minh ở trong lòng đất cầm Lôi Chấn tử. Ba người Hô Duyên Ngạo Bác cũng chẳng tìm được cách nào hợp lý. Trong lúc hai bên đang giằng co, từ xa chợt có một đạo thất thải quang mang bay tới.
Vừa mới nhìn thấy vầng sáng, Hạ Nhất Minh liền mỉm cười. Nhưng Chiêu Thái Lâm thì lại tái mặt.
Thất thải quang mang đúng là một trong hai vầng sáng lúc nãy, khiến cho Hô Duyên Ngạo Bác mới nhìn thấy đã bỏ chạy. Từ đó có thể đoán được thực lực của đối phương mạnh tới mức độ nào. Chưa kể tới còn có Hạ Nhất Minh đang đứng trên mặt đất. Chiêu Thái Lâm lập tức bỏ qua ý định đối địch. Ánh mắt hắn chợt thấy phía xa có một hòn núi lớn. Hai mắt hắn liền tỏa sáng, quang mang quanh người tỏa ra càng thêm rực rỡ. Con Kim Mao thử nhanh chóng lao đi.
Hắn vừa mới động liền kéo theo một chuỗi phản ứng. Hạ Nhất Minh và bạch mã đuổi theo đã đành. Nhưng ngay cả Bách Linh Bát cũng lập tức đổi hướng. Điều đó càng thêm chứng tỏ, chủ nhân của thất thải quang mang tới đây là vì hắn.
Lúc này, với tính cách nhát gan của Chiêu Thái Lâm, cho dù thế nào cũng không chịu giao thủ với đám người Hạ Nhất Minh. Hắn cùng với Kim Mao thử cố gắng lao về phía ngọn núi lớn. Nhìn tốc độ có thể đoán ra hắn định lợi dụng ngọn núi để ngăn cản. Hạ Nhất Minh ngẩn người rồi nhanh chóng biến sắc.
Hắn từng cảm nhận được tốc độ của Kim Mao thử khi thi triển Toản Địa thuật như thế nào. Nếu để cho nó chui vào trong đất thì cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không dám khẳng định có thể chặn nổi nó. Tuy nhiên, nhìn ngọn núi cao trước mắt, hắn chỉ biết cười khổ. Mặc dù, thực lực của hắn cao nhưng cũng không thể san phẳng cả một ngọn núi.
Một lát sau, cuối cùng thì Chiêu Thái Lâm cũng tới được đỉnh núi. Hắn quay đầu lại cất tiếng cười to, sau đó cùng với Kim Mao thử chui vào ngọn núi. Nhất thời Hạ Nhất Minh liền tối mặt lại. Hắn lẳng lặng cảm nhận hơi thở của người đó. Một lúc sau, nét mặt Hạ Nhất Minh hoàn toàn kinh ngạc. Không ngờ hơi thở của người đó và con thánh thú hoàn toàn biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Giống như ném một viên đã vào trong biển rộng, muốn tìm ra tung tích của nó, cơ bản là chuyện không thể.
Quang mang chợt lóe lên, Bách Linh Bát đã xuất hiện bên cạnh hắn. Con bảo trư đang bám trước ngực liền nhảy sang đầu bạch mã, rồi chui vào trong lòng Hạ Nhất Minh. Hai tháng không gặp, nó cũng nhớ tới hắn.
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu bảo trư, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Bách huynh! Có thể tìm được người nọ ở đâu không? - Tròng mắt của Bách Linh Bát nhất thời phát sáng. Hạ Nhất Minh liền biến sắc, vội nói:
- Bách huynh! Mặc dù nơi đây ít người, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. - Ánh mắt Bách Linh Bát liền trở lại bình thường, nói:
- Ta không có cách nào tìm được. - Hạ Nhất Minh nhíu mày, nhìn xuống con bảo trử đang dí mõm vào ngực hắn mà ngửi. Nhớ tới cái gì đó, hắn liền lấy vòng ngọc ra. Nhất thời, con bảo trư cười lên mấy tiếng khì khì, vồ ngay lấy. Ngay cả tấm thuẫn và ngũ hành hoàn, cũng chẳng thèm quan tâm.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, xuất ra một luồng chân khí, quán nhập vào trong đó. Ngay lập tức con mắt màu đen liền xuất hiện. Sau đó, Hạ Nhất Minh im lặng quan sát con mắt. Con bảo trư hết nhìn vòng ngọc lại nhìn Hạ Nhất Minh. Nó như bị luồng ánh sáng huyền bí của vòng ngọc thu hút, nên mở to mắt mà nhìn. Phạm vi bên trong không ngừng được mở rộng, thoáng cái đã bao phủ cả ngọn núi. Hạ Nhất Minh chợt nhớ tới chuyện lúc trước sử dụng vòng ngọc. Hắn chợt nảy ra một suy nghĩ. Tia sáng trong đan điền nhất thời rục rịch.
Sau khi tia sáng đó thôn phệ Bắc Hải cực quang, liền trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, giống như uy lực cũng có phần tăng lên. Vào lúc này, dưới sự điều khiển của Hạ Nhất Minh, tia sáng đó liền chạy theo kinh mạch mà chui vào vòng ngọc. Thoáng cái, quang mang trên vòng ngọc trở nên thêm rực rỡ, bao phủ cả hắn, bạch mã cùng với bảo trư vào bên trong. Bạch mã và bảo trư cùng mở to mắt, tò mò quan sát bốn phía. Hai tên này vốn là những kẻ to gan, lớn mật, ngay cả một chút sợ hãi cũng không hề có. Trong vầng sáng đó, cả tòa núi lớn đều hiện lên rõ ràng.
Hạ Nhất Minh quan sát một cách kỹ lưỡng. Trong đôi mắt huyền bí đó, tất cả quang cảnh trên ngọn núi đều có thể thấy được một cách rõ ràng. Quang cảnh hai bên khóe mắt đang thay đổi một cách nhanh chóng. Hạ Nhất Minh cứ thế tập trung dò xét.
Mặc dù tốc độ quan sát của hắn rất nhanh nhưng vẫn hết sức cẩn thận. Bất cứ dấu hiệu nào cũng không thể tránh khỏi con mắt của hắn.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh hơi nhướng mày, quang cảnh bên trong con mắt nhất thời tập trung tại một điểm. Tại vị trí đó có một bóng đen đang thong thả di chuyển.
Không chỉ có tốc độ di chuyển hết sức chậm rãi mà ngay cả một chút hơi thở cũng không có. Về điểm này, ngoại trừ Bách Linh Bát ra, không người nào có thể làm tốt hơn kẻ đó. Hạ Nhất Minh cẩn thận quan sát động tác của bọn họ. Cuối cùng thì nét mặt hắn cũng hiện lên một sự vui mừng. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu bạch mã nói:
- Lôi Điện! Chúng ta đi thôi. - Ngay lập tức, ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh tỏa ra một vầng sáng tràn ngập năng lượng thổ hệ, bao phủ lấy hắn và bạch mã. Sau khi quang mang bao trùm, bọn họ cùng chui vào trong ngọn núi.