Nét mặt Chiêu Thái Lâm hết sức hung tợn, không thể một ai có thể ngờ được rằng mới vừa rồi hắn lại đưa ra cái đề nghị kia. Ngay cả đang đối mặt với Hô Duyên Ngạo Bác và Sơn Đính lão nhân, mặt hắn vẫn thế.
- Trong tay hắn đúng là có một thứ bảo khí thần đạo. Người này không thể lưu được. - Chiêu Thái Lâm gằn giọng nói. Nhưng hắn cũng chẳng nhắc tới những nội dung có liên quan tới thứ bảo khí kia.
Hai người Hô Duyên Ngạo Bác thầm mắng trong lòng. Ngươi đi xuống đó một vòng mà chẳng mang được chút tin tức nào về, đúng là đồ vô dụng. Chiêu Thái Lâm hít một hơi thật sâu, nói:
- Hai vị! Người này quá nguy hiểm. Trong tay hắn có rất nhiều bảo khí thần đạo. Chúng ta không thể lưu hắn lại. - Gã lạnh nhạt nói:
- Ta phụ trách đuổi hắn ra. Các ngươi động thủ có được không?
Hai người Hô Duyên Ngạo Bác cùng gật đầu. Ánh mắt của cả hai cũng dần trở nên nghiêm trọng. Tinh quang trong mắt Chiêu Thái Lâm lóe lên, hắn vươn tay ra. Trong nháy mắt, bàn tay đã trở nên to gấp đôi. Cùng lúc đó, kích thước của con thánh thú đồng hành với hắn cũng tăng lên tương tự.
Vào lúc này, một người, một thú phối hợp với nhau hết sức ăn ý, giống như là một người vậy.
Ánh mắt hai người Hô Duyên Ngạo Bác hơi đỏ lên một chút. Nhưng bọn họ cũng biết rằng bản thân mình vĩnh viễn không có khả năng gặp được một con thánh thú chịu đồng hành cùng.
- Lên.
Chiêu Thái Lâm chợt quát một tiếng. Bàn tay hắn cứ thế chộp thẳng xuống dưới.
Trên mặt đất chợt xuất hiện năm cái hố cực to. Từ trên cao nhìn xuống, chúng giống như được tạo thành do một người khổng lồ dùng năm ngón tay chọc xuống. Cuối cùng, đất cát trong khu vực năm ngón tay chợt di dộng. Cứ thế là bị hắn bốc lên.
Trong lòng hai người Hô Duyên Ngạo Bác có chút sững sờ. Không ngờ nhân thú hợp nhất lại có được uy lực mạnh tới một mức khó tin như vậy.
Thử tộc trong bộ tộc Đồ Đằng cũng không mạnh về chuyện tăng trưởng thực lực. Nhưng sau khi nhân thú hợp nhất cũng vẫn có thể có được uy lực mạnh đến vậy. Điều này chứng tỏ đại thánh giả của bộ tộc Đồ Đằng có được thực lực mạnh đến mức độ nào.
Hạ Nhất Minh cầm ngũ hành hoàn và tấm thuẫn trong tay, lẳng lặng chờ đợi hành động của đối phương, trong lòng hắn thầm tính toán thời gian.
Từ từ, nét mặt hắn dần giãn ra. Một canh giờ sắp trôi qua, thời điểm mà hắn mong đợi sắp tới. Nhưng đúng vào lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa chợt vang lên, khiến cho Hạ Nhất Minh kinh hãi. Cơ bản hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trong lòng hắn chỉ thầm đoán tình thế đã ra ngoài sự dự đoán của bản thân.
Sau đó, hắn có cảm giác thân thể của mình từ từ bị kéo lên trên. Tốc độ càng lúc càng tăng lên một cách nhanh chóng. Nhưng một chút cảm giác lại cho hắn biết, bản thân vẫn không hề nhúc nhích một chút nào.
Bùn đất chung quanh bất chợt vỡ nát, hiện ra một vùng ánh sáng. Hạ Nhất Minh cứ thế xuất hiện giữa không trung. Khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy xung quanh cái hố to dưới đất còn có năm cái hố nhỏ.
Một suy nghĩ trong đầu chợt nảy ra, hắn chợt hiểu ngay được nguyên nhân. Nét mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Bạt Sơn lực! Thì ra Chiêu Thái Lâm cùng với thánh thú kết hợp với nhau lại có thể thi triển ra thần thông mạnh mẽ như thế.
Bùn đất cứ lả tả rơi từ trên không trung xuống dưới đất. Thân hình Hạ Nhất Minh thoáng động liền trở nên nhẹ bẫng, giống như một cơn gió. Bước ra một bước, hắn liền dẫm nát một tảng đá. Cứ như thế, Hạ Nhất Minh đạp lên những tảng đá, coi chúng giống như cái bậc thang mà đi xuống đất.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không có bản lĩnh phi hành. Nhưng đi trong hư không như vậy, cũng khiến người ta phải sợ hãi.
Chợt có tiếng gió rít lên, vọng vào tai. Hạ Nhất Minh vô thức đưa tấm chắn sang bên cạnh ngăn cản. Một tiếng động vang lên, thân hình hắn dao động liên tục, cuối cùng thì trượt chân vào khoảng không.
Đến lúc này, hắn mới giật mình phát hiện, lực lượng thần kỳ của tấm chắn có thể khiến cho thần binh của địch nhân giảm tốc độ đã biến mất từ lúc nào. Vì vậy mà công kích của đối phương mới xuyên thấu, động tới người hắn.
Mặc dù chân rơi vào khoảng không, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn không hoảng sợ. Chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, từ từ rơi xuống.
Đúng vào lúc đó, Sơn Đính lão nhân chợt vung tay. Từ trong tay lão chợt xuất hiện một đạo cực quang. Nó hoàn toàn khác với quang mang tỏa ra từ thần binh. Khi vừa mới xuất hiện, khiến cho người ta cảm thấy chói mắt. Đồng thời, không gian xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.
Hai người Hô Duyên Ngạo Bác cùng biến sắc, kêu lên:
- Bắc Hải cực quang?
Cả hai gần như không tin được vào mắt mình. Khuôn mặt hoàn toàn sững sờ.
Nháy mắt, Sơn Đính lão nhân liền chỉ tay về phía Hạ Nhất Minh, cực quang trong tay lão liền bay đi.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nhìn cực quang. Cảm giác nói cho hắn biết, uy lực của cực quang rất mạnh. Nếu để cho nó phóng xuất năng lượng thì cũng tương đương với nhân thú hợp nhất của Chiêu Thái Lâm, không hề thua kém
Nhưng cũng không biết tại sao, hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi. Hắn vô thức liếm liếm môi, có chút gì đó muốn nuốt nó vào trong bụng.
Tất nhiên, Hạ Nhất Minh cũng biết đó không phải là ý nghĩ thực sự của bản thân hắn. Mà là do tia sáng đang nằm trong đan điền hỗn độn sử dụng một phương thức đặc biệt để nói với hắn rằng nó muốn thôn phệ đạo cực quang đó.
Trong nháy mắt, trước mắt hắn trở nên sáng chói, cực quang đã đi tới trước người Hạ Nhất Minh. Hắn liền giơ cao tấm thuẫn, ý định ngăn cản cực quang lại.
Nhưng một chuyện không ngờ đã xuất hiện. Hắn có thể sử dụng tấm thuẫn để ngăn cản phi kiếm liên hợp, nhưng đứng trước cực quang, nó lại không hề có chút tác dụng. Thoáng cái, cực quang đã xuyên qua tấm thuẫn, tiếp tục lao tới người hắn.
Hạ Nhất Minh cũng phản ứng cực nhanh. Ngũ hành hoàn trong tay hắn chợt tỏa ra ngũ thải quang mang, hình thành một bức tường chắn. Nhưng đồng dạng, bức tường đó cũng không thể ngăn cản được cực quang xuyên qua.
Cực quang có một chút khả năng giống như những tia sáng trong biển quang mang lúc trước, có thể xuyên qua tất cả mọi thứ. Nó cứ thể mà xuyên qua tấm thuẫn, xuyên qua vòng sáng ngũ hành, đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh.
Ngay trong một cái tích tắc đó, Hạ Nhất Minh chợt làm một chuyện khiến cho kẻ khác không thể ngờ được. Hắn mở miệng, nuốt luôn cực quang vào trong bụng. Quang cảnh khiến cho đám người Hô Duyên Ngạo Bác há hốc mồm, tưởng như chết đứng.
Thân thể của hắn giống như không còn một chút sức lực nào nữa, từ trên không trung rơi xuống, khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Trong suốt quá trình đó, ba vị cường giả đứng giữa không trung cũng chẳng hề động thủ. Bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào cực quang của Sơn Đính lão nhân. Ngay khi cực quang xuất hiện, bọn họ đều nhận định rằng Hạ Nhất Minh sẽ phải chết.
Thấy Hạ Nhất Minh sau khi tiếp đất vẫn nằm im không hề nhúc nhích, cả ba cùng thở ra một hơi.
Cuối cùng thì một cao thủ tam hoa tụ đỉnh rất khó nhai cũng chết ngay trước mắt. Mà bảo vật trên người hắn, bất kể là ngũ hành hoàn, Ngưng Huyết kinh hay thứ bảo khí thần kỳ nọ, cũng đều trở thành chiến lợi phẩm của họ.
Hô Duyên Ngạo Bác trầm giọng nói:
- Sơn huynh! Không ngờ trong tay ngươi lại còn có Bắc Cực chi quang. Tuy nhiên, bảo bối như vậy mà đem đối phó với tiểu tử đó đúng là hơi lãng phí.
Sơn Đính lão nhân cười khổ, nói:
- Lão phu cũng biết Bắc Hải cực quang sau mỗi một lần sử dụng lại yếu đi một phần. Một khi toàn bộ uy lực của nó mất hết sẽ tự động tiêu tán. Nhưng... - Lão nhìn Hạ Nhất Minh đang nằm trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Dùng để giết hắn hoàn toàn xứng đáng.
Hô Duyên Ngạo Bác và Chiêu Thái Lâm liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút rồi cũng gật đầu.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh mới chỉ là cường giả tam hoa tụ đỉnh, nhưng hắn lại khác với bình thường. Chỉ cần một chuyện có thể bình an thoát khỏi Luân Hồi chi địa cũng đủ khiến cho địa vị của hắn không hề kém đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Hơn nữa, toàn thân hắn có đầy các loại bảo vật khiến cho kẻ khác phải nhỏ dãi. Sử dụng Bắc Hải cực quang đúng là không lãng phí.
Hít một hơi thật sâu, Hô Duyên Ngạo Bác sững người, nói:
- Không đúng.
Hai người còn lại cùng nhìn về phía hắn. Nét mặt hắn vô cùng nghiêm túc, nói:
- Bị Bắc Hải cực quang đánh trúng người, làm sao vẫn có thể bình yên như thế kia? Mà Bắc Hải cực quang của ngươi đâu?
Sơn Đính lão nhân không khỏi ngẩn người. Bắc Hải cực quang mặc dù ở trong tay lão, nhưng là do đời trước truyền lại. Đừng nói là hắn mà cho dù là đời trước của hắn cũng không có cơ hội sử dụng. Lần này, nếu không phải vì ngũ hành hoàn, lão cũng chẳng muốn dùng tới nó. Cho nên lão cũng không biết được hậu quả sau khi sử dụng Bắc Hải cực quang.
Nhưng sau khi được Hô Duyên Ngạo Bác nhắc nhở, hắn cảm nhận có chuyện không đúng.
Hạ Nhất Minh đang nằm trên mặt đất, nghe thấy bọn họ nói vậy chợt nhảy lên. Hắn ngẩng đầu về phía họ mà mỉm cười.
Sắc mặt cả ba vị đại tôn giả giống như là nhìn thấy quỷ. Bị Bắc Hải cực quang đánh trúng mà không chết, cũng chỉ có một mình tiểu quái vật này mà thôi. Cả ba cùng nghĩ, Hạ Nhất Minh có thể đi ra khỏi Luân Hồi chi địa, chắc chắn không phải là may mắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, chân khí lưu chuyển, tiếp tục chui vào lòng đất. Tuy nhiên, lúc này hai mắt của hắn chợt mở to, nét mặt vui sướng đến cực điểm. Ánh mắt hắn nhìn ra xa, trong mắt lóe lên tinh quang.
Ba người Hô Duyên Ngạo Bác không tự chủ được cũng nhìn về phía đó.
Một cái điểm trắng nho nhỏ, vẽ ra trên bình nguyên một dải ánh sáng trắng muốt. Nó đang lao tới đây với một tốc độ khó tin.