Ngã Văn Bân ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hồ Đặc Nhĩ Đức Thánh giả, ngươi trước đây đã từng gặp qua Hạ Nhất Minh?
Hồ Đặc Nhĩ Đức không chút do dự lắc đầu, nói:
- Lão phu một mực tiềm tu. Mặc dù nghe qua tên của hắn, biết hắn giết chết một hi vọng tấn giai thánh giả của Xà, Lang nhị tộc nhưng quả thực chưa từng gặp qua người này.
Ngã Văn Bân thở dài một tiếng, trong đầu thầm nghĩ, Hạ Nhất Minh cùng Đồ Đằng nhất tộc ân oán không nhỏ, sau này muốn hòa giải e rằng vô cùng khó khăn.
- Hồ Đặc Nhĩ Đức các hạ. Ngươi chưa từng gặp qua Hạ Nhất Minh sao lại khẳng định như vậy?
Ngã Văn Bân nghiêm mặt nói:
- Vị này thật ra là Hạ Nhất Minh Tôn giả của Thiên Trì nhất mạch chúng ta.
Đám người tại đây trong lòng thầm mắng, Hạ Nhất Minh rõ ràng nói là Thiên Trì Hoành Sơn mà Ngã Văn Bân lược bỏ Hoành Sơn, chỉ nói mỗi Thiên Trì. Cách xưng hô này nghe qua cũng có thể thấy trong đó có huyền bí.
Hồ Đặc Nhĩ Đức ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:
- Các ngươi muốn gạt lão phu sao? Đâu dễ dàng như vậy.
Hắn trừng mắt, nói:
- Lão phu mặc dù chưa từng gặp qua Hạ Nhất Minh nhưng có người từng gặp qua hắn. Chỉ cần gặp mặt là biết rồi.
Vừa nói dứt lời, hắn lập tức ngẩng đầu, ngửa cổ huýt vang một tiếng dài.
Trong âm thanh này ẩn chứa lực lượng cường đại, nó cuồn cuộn truyền ra như sóng biển, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Mọi người trong lòng cả kinh, tu vi của hắn không ngờ cao thâm khôn lường tới vậy, e rằng khó đối phó lại.
Đồ Đằng nhất tộc cùng người bên ngoài có điểm khác biệt, chính là công pháp tu luyện của bọn họ có liên quan tới linh thú.
Linh thú năng lực càng cao, thực lực của bọn họ cũng theo đó đề thăng. Nếu linh thú của họ có thể đột phát cực hạn trở thành Thánh thú, như vậy tu vi của bọn họ cũng tự nhiên đạt tới cảnh giới Tôn giả bình thường.
Đây là điều khác biệt lớn nhất của Đồ Đằng nhất tộc cùng các thế lực bên ngoài. Bất qua nếu linh thú không thể đột phá, bất luận bọn họ thiên phú xuất sắc cỡ nào cũng đồng dạng không thể tiến giai.
Bởi vì có thể nói, Đồ Đằng tộc nhân cho dù đạt tới Thánh giả cũng kém hơn một chút so với Tôn giả bên ngoài.
Nhưng lúc này nghe thấy tiếng huýt gió của Hồ Đặc Nhĩ Đức có thể thấy người này tu vi võ đạo không dưới bất luận một ai ở đây.
Chưa kể còn hắc báo phối hợp, uy lực khẳng định càng thêm khó chống đỡ.
Vô tình mọi người liếc nhìn vài nguồi ở đây, trong lòng đã nhận định, chỉ có những người này mới có thể so sánh với Hồ Đặc Nhĩ Đức cùng hắc báo Thánh thú.
Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch, phụ tử Lệ giang Phong cùng Kỳ Liên song ma.
Trừ bọn họ ra, cho dù Hác Huyết, Vũ Vô Thần cũng không thể so sánh cùng.
Khi tiếng huýt gió truyền ra, nhất thời từ phương xa cũng truyền tới một tiếng huýt gió. Chỉ bất quá tiếng huýt gió này vô cùng thấp, mơ hồ như tiếng sấm động.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, vẻ mặt lộ ra vẻ cổ quái, nói:
- Kim huynh. Ngươi có nghe ra không?
Kim Chiến Dịch cất tiếng cười to, nói:
- Nghe ra chứ. Đích thị là âm thanh của Hùng Vô Cực. Hắc.. hắc.. lần trước đã bị ngươi đoạt mất. Lần này nhất định phải nhường cho ta.
Hạ Nhất Minh tức giận cười mắng một câu. Từ câu nói của bọn họ, tất cả đều biết hai người cùng chủ nhân tiếng huýt gió kia có quen biết, nhưng cũng không coi hắn vào đâu.
Hồ Đặc Nhĩ Đức đôi mắt nheo nheo, trong lòng hắn rốt cuộc khẽ động, đặc biệt khi hai người trước mắt có thể gọi tên Hùng Vô Cực, chuyện này quả thực ngoài dự đoán của hắn.
Sau một lát, cuồng phong điên cuồng quét tới, khi dừng lại nhất thời một đầu cự hùng xuất hiện.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khẽ chuyển, trong lòng lấy làm lạ. Cự hùng kia với hắn không xa lạ, hiển nhiên chính là linh thú kết bạn với Hùng Vô Cực, Hồ Hùng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đôi tai như tai cáo của nó lại càng là dấu hiệu đặc biệt.
Nhưng cùng mấy năm trước so sánh, Hồ Hùng dường như có chút thay đổi, biến hóa lớn nhất là thân thể so với trước đây to lớn hơn hẳn.
Đồng thời uy áp trên người nó cũng cuồng ngạo hơn một bậc.
Trên lưng cự hùng một bóng người xuất hiện, chính là Hùng Vô Cực.
Hắn miệng nói:
- Hồ Đặc Nhĩ Đức, có chuyện gì?
Mắt đồng thời nhìn lại đám người.
Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại trên người hn, chỉ giây lát vẻ khó tin hiện ra.
Hạ Nhất Minh cũng không tận lực giấu giếm khí tức của mình, bởi thế cao thủ đồng giai rất dễ dàng nhận ra thực lực của hắn.
Chẳng qua cũng bởi nhìn ra thực lực của hắn nên Hùng Vô Cực mới giật mình khó tin như vậy.
- Ngươi.
Hắn đưa tay ra, chỉ vào Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ Nhất Minh?
Hạ Nhất Minh cười lớn một tiếng, nói:
- Hùng Vô Cực. Mấy năng không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?
Hồ Hùng gầm lên một tiếng giận dữ, lúc này nó đã tiến giai Thánh thú, thấy được cừu nhân lúc trước nhất thời cuồng nộ gầm vang.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lạnh lùng liếc nhìn Hồ Hùng một cái, sát khí hung ác phát ra, nhất thời khiến nó đang gào thét bỗng im bặt.
Đầu Thánh thú trong mắt nhất thời lộ vẻ hoài nghi. Với trí tuệ của nó khẳng định đang nghĩ, rốt cuộc người nào mới chân chính là mãnh thú đây? Làm sao mà tên kia so với ta biểu hiện còn hung ác hơn vài phần chứ?
Hùng Vô Cực sắc mặt khẽ biến miễn cưỡng cười nói:
- Thì ra là Hạ huynh đã thuận lợi tiến giai Tôn giả. Thật đáng mừng.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
- Hùng huynh cũng chẳng phải đã thành công tấn giai Đồ Đằng Thánh giả sao?
Hùng Vô Cực vẻ mặt không đổi, bất quá trong lòng sớm đã chấn động dữ dội. Hắn thậm chí còn bất đầu hối hận vì đáp ứng hai mươi năm giao ước kia.
Hơn nữa trong đầu hắn thầm nghĩ, ta sở dĩ tấn giai là do Hồ Hùng thành công tiến hóa, hơn nữa ta cùng Hồ Hùng tuy hai mà một nên mới có thể qua đó tấn chức Thánh giả. Nhưng ngươi có thể tấn giai Tôn giả đó mới là chuyện khó tin.
Phương pháp tu luyện của Đồ Đằng nhất tộc mặc dù cùng bên ngoài khác biệt nhưng qua quá trình chiến đấu vô số năm, cũng để bọn họ hiểu rõ ràng. Chính là người bên ngoài tiến giai hoàn toàn do tự thân tu luyện, cấp độ càng cao càng khó khăn hơn. Từ Tam hoa cảnh giới tới Tôn giả không có mười năm khổ luyện tuyệt không thể thành công.
Cũng vì bọn họ biết đạo lý này nên sau khi cùng Hạ Nhất Minh đưa ra giao ước hai mươi năm, Kỳ lân Thánh chủ mới đồng ý.
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh chỉ với ba năm thời gian đã thành công tấn giai Tôn giả. Nếu cho hắn thêm mười năm nữa, hắn sẽ đạt tới cảnh giới nào? Điều này cho dù là ai cũng không thể đoán được.
Hồ Đặc Nhĩ Đức hoài nghi nói:
- Hùng Vô Cực. Hắn thật sự là Hạ Nhất Minh đã đồ sát Xà, Lang nhị tộc sao?
Hùng Vô Cực cười khổ một tiếng, khẽ gật đầu.
Hồ Đặc Nhĩ Đức trên mặt nhất thời bừng bừng sát khí, hắn cất cao giọng:
- Hạ Nhất Minh. Lão phu Hồ Đặc Nhĩ Đức, khiêu chiến ngươi.
Hạ Nhất Minh chưa kịp mở miệng, Kim Chiến Dịch đã ung dung cười nói:
- Các hạ chẳng lẽ hồ đồ sao, Hạ huynh cùng Đồ Đằng nhất tộc có giao ước hai mươi năm, lúc này sao có thể động thủ. Ngươi nếu ngứa tay, để Kim mỗ chơi đùa vài chiêu.
Âm thanh Lệ Giang Phong cũng theo đó vang lên.
- Kim huynh. Lão phu ở Nam Cương đã lâu, lần đầu gặp mặt cường giả Đồ Đằng nhất tộc. Trận chiến này nhường cho ta chứ?
- Phụ thân, ta cũng muốn.
Lệ Nhã Tĩnh hai mắt sáng ngời, thân thể khẽ động.
Hạ Nhất Minh ánh mắt đảo qua mấy người bọn họ, bất luận là Kim Chiến Dịch hay phụ tử Lệ Giang Phong ra tay cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Dù sao Đồ Đằng nhất tộc yêu cầu công bằng đánh trận như là một người một thú cùng lên.
Dưới tình huống này, cho dù người nào cũng khó có thể đối chọi.
Bất quá Lệ Nhã Tĩnh thì khác, Hỏa hệ thần khí mô phỏng trong tay, nếu không gặp phải người có thể hấp thu Hỏa long như Hạ Nhất Minh, cho dù muốn bảo vệ mình cũng không phải vấn đề.
Hồ Đặc Nhĩ Đức nhìn nhiều người mở miệng ứng chiến như vậy nhất thời ngạc nhiên, trong lòng cũng đánh giá những nguồi này cao hơn.
Bất quá hắn lắc đầu, nói:
- Các ngươi muốn khiêu chiến xin hãy đợi. Sau khi ta đánh bại Hạ Nhất Minh sẽ trở lại giáo huấn các ngươi.
Nghe hắn nói đầy tự tin như vậy, đám người Kim Chiến Dịch bật cười, người cuồng vọng như vậy quả thật lần đầu gặp được. Hùng Vô Cực nhăn mặt, nói:
- Hồ Đặc Nhĩ Đức, Kỳ Lân thánh chủ đai nhân đã từng nói qua, trong hai mươi năm không được tìm Hạ Nhất Minh gây phiền phức. Chẳng lẽ ngươi muốn làm trái lệnh đại nhân?
Hồ Đặc Nhĩ Đức sắc mặt khẽ biến, rất hiển nhiên hắn đối với Kỳ lân Thánh chủ vô cùng kiêng kỵ, vội vàng nói:
- Hùng Vô Cực. Ngươi không nên nói lung tung. Ta cũng không làm trái lệnh đại nhân. Chỉ là những người này tại Thánh chiến trường đứng lâu không chịu đi, ta lo lắng bọn họ khinh nhờn anh linh các bậc tiền bối nên muốn đuổi bọn họ đi thôi.
Ngã Văn Bân ngửa mặt lên trời cười ha ha, lão lớn tiếng nói:
- Nơi này là Thánh chiến trường của các ngươi nhưng cũng là Sinh tử chiến trường của chúng ta. Ngày trước hai bên có bao nhiêu bậc tiền bối ngã xuống tại đây? Chẳng lẽ Đồ Đằng nhất tộc các ngươi có thể tới còn Tây Bắc chúng ta thì không?
Hồ Đặc Nhĩ Đức nhất thời nghẹn lời. Bất quá rất nhanh vẻ mặt hắn đã trở nên tức giận, nói:
- Nói nhảm. Sinh Tử giới vốn là của Đồ Đằng nhất tộc chúng ta. Các ngươi trăm phương ngàn kế muốn cướp nó. Chết là đáng đời.
Hoa Thụy Kim cười hắc hắc, nói:
- Sinh Tử giới là vật của Đồ Đằng nhất tộc các ngươi? Lão phu sao lại không biết nhỉ?
Âm thanh của lão đầy vẻ giễu cợt vang lên:
- Theo lão phu biết, Sinh Tử giới trước đây do mấy vị Thần đạo cao thủ chung tay tạo lên. Mấy vị Thần đạo cao thủ này đều tới từ Đại Thân chưa từng nghe tới có người của Đồ Đằng nhất tộc.
Vũ Mạc Phi khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Cường đạo.