Biển mây mênh mông tĩnh lặng, ngưng kết lại, màu sắc ảm đạm, giống như cánh đồng cỏ hoang vắng, khiến người ta xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Trên đường lớn, có thể thấy lác đác vài người vội vã qua đường, mỗi người đều vì chuyện của mình mà bôn ba, Hạ Nhất Minh chắc chắn cũng là một trong số đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Bất quá, giờ này Hạ Nhất Minh ở trên đường đi, cho dù là gặp người hết sức thân quen cũng là không dám nhận nhau.
Mười bốn tuổi, Hạ Nhất Minh bởi vì nhiều năm luyện võ, tầm vóc phát triển vô cùng tốt, nhưng hắn cũng không phải loại người trời sinh khung xương to lớn, cho nên so với người trưởng thành, thân thể hắn nhỏ hơn một chút.
Thế nhưng dưới sự trợ giúp của Hóa Cốt Thuật, thân thể Hạ Nhất Minh đã cao hơn một chút.
Chẳng những như vậy, hắn vẫn có thể tiến hành ngụy trang khuôn mặt của mình, nhìn qua giống như một hán tử hơn ba mươi tuổi nghèo túng mà thôi. Chỉ cần hắn đứng bất động, không nói lời nào, như vậy ngay cả Hạ Thuyên Danh cùng Lâm Ôn Ngọc đứng trước mặt cũng không có khả năng nhận ra đây là con trai mình.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng biết, kinh nghiệm bản thân còn hạn chế, hắn không hẳn là có giả dạng một hán tử ba mươi tuổi nghèo túng giống như đúc. Bất quá lần này là hắn thử nghiệm mà thôi, đợi sau khi kinh nghiệm của hắn phong phú lên, tự nhiên sẽ giống như thật. Với lại ở chỗ này, cũng không có người nào đặc biệt chú ý đến hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, tựa hồ là không thấy tận cùng mây trắng, Hạ Nhất Minh hơi thả chậm cước bộ. Lúc này đi ra ngoài, bởi vì không thể cho ai biết mục đích, cho nên cũng không có cưỡi ngựa, mà hoàn toạn dựa vào đôi chân bước đi.
Lấy thực lực của hắn tự nhiên không cảm thấy mệt mỏi, nhưng là một mình bước đi trên con đường lớn, không tránh khỏi có chút cảm thấy tĩnh mịch.
Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên hắn rời nhà một mình.
Hai tai Hạ Nhất Minh đột nhiên hơi giật giật, từ đằng xa phía sau truyền đến tiếng vó ngựa rất nhỏ. Hắn trong lòng hơi suy nghĩ, con đường lớn này tại Thái Thương huyện phi thường nổi tiếng, bởi vì đây là con đường duy nhất dẫn đến Từ gia bảo, mà có dũng khí phóng ngựa băng băng trên con đường này, xem ra cũng có quan hệ ít nhiều với Từ gia.
Thân thể hắn dịch sang bên một chút, lặng lẽ chờ đợi, khi tiếng vó ngựa từ từ vang dội nhanh chóng tiến lại gần, hắn mới giả bộ ngỡ ngàng xem qua.
Ngay sau khi hắn thấy rõ người đó, không khỏi nao nao, người này vậy mà chính là Tứ Dục Tài từng bị hắn một chưởng đánh bay.
Vội vàng nhìn lướt qua, trên mặt vị đệ từ đời thứ ba của Từ gia này mang theo một tia lo lắng, phảng phất như có tâm sự nặng nề. Giục ngựa băng qua bên cạnh hắn, ngay cả khóe mắt cũng không có liếc qua một cái.
Trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm kỳ quái, suy nghĩ một chút, cước bộ nhanh hơn hướng về phía trước bước đi.
Khi mặt trời ngả dần về phía Tây, là lúc hắn đã tới một thị trấn nhỏ trong Từ gia bảo.
Từ gia bảo đặt tại một chỗ hai mặt là núi bao quanh, một mặt là nước trong khe núi ôm trọn, các bậc tiền bối của Từ gia vất vả hơn một trăm năm, cuối cùng kiến tạo tại đây một tòa thành chiếm mấy trăm mẫu đất dễ thủ mà khó công.
Có thể ở trong tòa thành, ngoài đệ tử của Từ gia, còn có rất nhiều thực khách được mời chào từ bên ngoài, cùng với đông đảo nô bộc tôi tớ. Theo nhiều năm qua đi số người bên trong tăng lên ngày một nhiều, phía trước Từ gia bảo vài dặm, dần dần hình thành một cái thị trấn nhỏ hoàn toàn dựa vào Từ gia bảo mà sinh sống.
Bên trong thị trấn nhỏ nhân số cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người mà thôi, nhưng mà dân cư bên trong dù ít nhiều đều cùng Tư gia có chút quan hệ.
Sau khi Hạ Nhất Minh đi tới thị trấn nhỏ, liền dễ dàng tìm được khách điếm duy nhất trong trong trấn.
Quy mô gian khách điếm này cũng không phải là bé, đối với một thị trấn nhỏ có mất trăm người này mà nói, khách điếm này đã xem như là rất lớn. Bất quá chân chính đến đây sống, cũng không phải là cư dân trong thị trấn mà là khách nhân của Từ gia bảo.
Thời điểm Hạ Nhất Minh bước chân vào khách điếm này, hắn cảm thấy ít nhất có ba ánh mắt thoáng lưu lại trên người hắn.
Có lẽ bởi bộ dạng như hắn thật sự là nhiều lắm, cho nên sau một lát những ánh mắt chú ý này nhất thời biến mất.
Hạ Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, phụ thân bọn họ nói không sai, sau lưng gian khách điếm này khẳng định có bóng dáng của Từ gia, tất cả người ở trong khách điếm này khẳng định sẽ bị trạm gác ngầm của họ kiểm tra.
Một tên tiểu nhị lộ ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Hạ Nhất Minh suy nghĩ trong chốc lát, chọn một cái phòng đơn, cùng một ít rượu và đồ nhắm.
Trên mặt tên tiểu nhị kia rõ ràng thoáng có chút sửng sốt, nhưng lập tức lại trở thành tươi cười. Bất quá vào thời khắc này, Hạ Nhất Minh lại phát hiện, ánh mát vừa rồi đã muốn thu về, một lần nữa lại nhìn hắn.
Hắn cũng là một người thông minh, nhầt thời hiểu được nguyên do trong đó.
Bây giờ hắn đang giả dạng một người nghèo khó qua đường, người như vậy thế nào có thể lựa chọn một phòng đơn chứ.
Trong lòng khẽ cười khổ một tiếng, kỳ thực hắn không nên đi vào gian khách điếm này, thậm chí không nên đi vào cái thị trấn nhỏ này.
Bất quá, đã vào được rồi, như vậy lập tức rời đi, ngược lại càng làm cho người khác nghi ngờ.
Hắn chỉnh đốn một chút tâm tình, theo tiểu nhị tiến vào đơn phòng. Sau một lát, tên tiểu nhị mang tới một chút rượu và đồ nhắm giản đơn lên.
Đang lúc hắn muốn rời khỏi, Hạ Nhất Minh gọi hắn lại, nói:
- Tiểu nhị, phía trước là Từ gia bảo sao?
Tên tiểu nhị xoay người khoanh tay, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Vâng, đại thúc, phía trước vài dặm, chính là Từ gia bảo chúng ta vang danh gần xa trong Thái Thương huyện.
Hạ Nhất Minh sờ sờ cằm, hắn từ khi rời khỏi nhà, trên cằm đã có một vòng râu quai nón, nhìn qua cỡ chừng hơn ba mươi tuổi. Nhìn lại tiểu nhị này, đại khái cũng gần mười sáu, mười bẩy tuổi, kêu một tiếng "đại thúc" cũng không quá.
- Tiểu nhị, nghe nói Từ gia bảo là một trong ba đại thế gia tại Thái Thương huyện, không biết họ tuyển chọn thực khách có tiêu chuẩn gì?
Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi.
Hắn trước khi tới đây đã có chủ ý, nếu không ai nghi ngờ, tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu có người đặt ra nghi vấn, như vậy hắn viện cớ lấy thân phận thực khách tạm thời tiến vào Từ gia.
Dù sao Hạ Nhất Minh nhiều nhất cũng chỉ ở đây một một tháng, vô luận thành hay bại đều phải trở về. Về phần khi hắn đi rồi, Từ gia có hay không cho người tìm hắn, vậy cùng hắn không quan hệ rồi.
Tiểu nhị khuôn mặt tươi cười không thay đổi, chỉ là thần thái càng hiện ra vẻ cung kính:
- Đại thúc, Từ gia bảo chúng ta đúng là một trong ba đại thế gia trong huyện, bọn họ tuyển nhận thực khách tiêu chuẩn cũng không cao, nghe nói chỉ cần tu luyện giả đạt tới tam tầng nội kình, là có thể trở thành thực khách của Từ gia. Nếu là nội kình đạt tới ngũ tầng, như vậy liền có tư cách tiến vào nội bảo, hơn nữa được học tập chiến kỹ công pháp Từ gia bảo.
Hắn lần này nói rất nhanh, rõ ràng không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, ném vài đồng tiền nhỏ vào tay tiểu nhị, phất phất tay. Tên tiểu nhị nhất thời mặt mũi hớn hở, liên tục nói lời cảm tạ, hơi khom người rời khỏi phòng.
Sau lúc rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt tên tiểu nhị nhất thời biến mất, hắn đi xuống rồi tiến vào trong căn phòng phía sau.
Nơi đó có một vị lão giả tuổi chừng năm mươi, đang cầm một tẩu thuốc nhả khỏi, thấy tiểu nhị tiến vào, tùy ý hỏi:
- Thế nào?
- Đã tìm hiểu qua, người này hằn là đến từ huyện khác, muốn trở thành thực khách trong bảo.
Tiểu nhị cung kính nói, giờ phút này trên mặt hắn lộ ra một cỗ sắc bén, cùng với cái vẻ mặt cười lấy lòng vừa rồi, chuyên hầu hạ người khác của tiểu nhị có khác biệt một trời.
- Hừ, muốn trở thành thực khách cho Từ gia bảo chúng ta, cũng không phải là đơn giản như vậy.
Lão nhân nhả ra một vòng khói, chuyển đề tài câu chuyện, nói:
- Ngươi xem người này tu vị nội kình như thế nào?
Tiểu nhị âm thanh cung kính nói:
- Theo đệ tử thấy, người này nội kình tu vi từ tam tầm tới ngũ tầng, làm thực khách trong bảo, tuyệt đối là dư dả.
Lão giả vừa lòng gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai, ta xem người này cũng là lưu lạc đến đây, phỏng chừng ngày mai sẽ vào bảo làm thực khách, người vào trong bảo đưa cái thư này, nếu người này thật có bản lĩnh, như vậy điều tra rõ lai lịch, sau đó mới dùng tới.
- Vâng.
Lão giả hút một hơi nha phiến, đột nhiên hỏi han:
- Ngươi đến đây đã được bao lâu rồi?
- Đệ tử tới đây đã được một năm rồi.
- Ừ. Thời gian một năm cũng không ngắn, nhãn lực của ngươi cũng đã luyện được rồi, thời điểm thay phiên tiếp theo, trở về trong bảo đi thôi.
- Đa tạ Thất thúc.
Tiểu nhị ngẩng đầu vừa mừng vừa lo, vô cùng cảm kích nói.
Lão giả nhẹ nhàng nhả ra một chút khói, nói:
- Ngươi làm như những đệ tử khác, sau khi trở lại bảo, phải tu luyện tốt, nếu trước ba mươi tuổi có thể tiến lên tu vi lục tầng nội kình. Tự nhiên gia tộc sẽ thu nạp, trở thành đệ tử tinh anh, nếu không làm được, như vậy có thể tới các ngành nghề sản xuất của gia tộc trở thành thành phần phần chính. Tóm lại, chỉ cần không phản bội gia tộc, gia tộc nhất định sẽ cho ngươi một cái danh phận.
Tiểu nhị trên vẻ mặt càng cung kính hơn, trên vẻ mặt hắn thậm chí còn hiện lên một chút đỏ nhàn nhạt bởi vì kích động mà nên.
Lão giả hơi phất tay, tiểu nhị lúc này mới lui xuống.
Nếu để cho vị lão giả kia cùng tiểu nhị biết trong điếm có một vị cao thủ thập tầng nội kình ngủ lại, như vậy bọn họ thế nào cũng không dám không kiêng nể mà bàn bạc chứ. Nhưng là mặc dù bọn họ quan sát thế nào cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, hán tử nghèo khó nhưng có chút hào phóng kia, lại là một vị cao thủ đứng đầu.
Thế nhưng, Hạ Nhất Minh mặc dù nghe được lời nói chuyện của bọn họ, nhưng là Từ gia cũng Hạ gia dù sao cũng khác biệt. Một gia tộc truyền thừa vượt qua một trăm năm, nhân sự bên trong vô cùng phức tạp, cũng không phải trong lúc nhất thời Hạ Nhất Minh có thể hiểu hết được.
Ví dụ như vị Thất gia trấn giữ tại khách điếm kia, hắn chưa bao giờ nghe nói qua. Nhưng nội kình người này lại có cảnh giới bát tầng, có thể coi là một trong những người có tu vi đứng đầu.
Mặc dù sức chiến đấu của Từ, Trình hai nhà quả thật không bằng Hạ gia, nhưng bên trong cái danh tiếng truyền thừa trăm năm quả thật không phải chuyện đùa, ít nhất cao thủ bát tầng, Hạ gia còn lâu mới có thể cùng hai thế gia này so sánh.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, có lẽ đợi đến một trăm năm sau, Hạ gia mới chân chính xứng đáng trở thành một trong tam đại thế gia tại Thái Thương huyện.
Trong lòng thoáng hiện nên một cái ý niệm: "Mình vậy mà có thể phát hiện ra tu vi nội kình của vị lão giả kia, dường như lại là một chuyện tình không có khả năng xảy ra."
Trong lòng hắn âm thầm cười khổ, thật không biết trên người mình còn bao nhiêu tiềm lực chưa được khai thác, cũng không biết ngày sau sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu kinh hỉ.
Đảo ánh mắt nhìn ra ngoài trời, nhìn sắc trời đã tối, hắn mới tắt đèn đi ngủ.