Vũ Thần

Chương 508: Lôi đình nhất kích



Hạ Nhất Minh vẻ mặt khẽ biến, nhưng nhìn trên bầu trời Hắc Ngột Thứu Vương đã bay cao hơn mười trượng hắn bất đắc dĩ cũng không thể làm gì.
Thực lực của Độc giác mã thực sự cường đại nhưng trong tình huống này nếu nó có thể đợi bọn họ tới rồi động thủ, có lẽ sẽ không để thoát một đầu Hắc Ngột Thứu nào. Kể cả Hắc Ngột Thứu Vương cũng đừng mong chạy thoát.
Lúc này Độc giác mã mặc dù báo thù được nhưng xem bộ dạng Hắc Ngột Thứu Vương e rằng nó sẽ cao chạy xa bay, từ nay đừng mong gặp được.
Hạ Nhất Minh trong lòng cảm khái, đột nhiên cảm nhận được áp lực khổng lồ ép tới.
Đám người Hạ Nhất Minh vẻ mặt nhất thời ngưng trọng. Loại uy áp cường đại này khiến chân khí trong cơ thể bọn họ cũng bị khống chế không dễ dàng vận chuyển. Nếu như bọn họ không phải có tu vi cực cao, e rằng ngay cả bảo giáp chân khí cũng phải xuất ra rồi.
Sau đó một cỗ lôi điện khổng lồ như gốc cổ thụ ngàn năm phóng ra.
Cỗ điện quang này phá vỡ hư không, đâm xuyên qua vô số cây lá, với tốc độ cực nhanh, uy lực không thể đón đỡ đánh thẳng vào Hắc Ngột Thứu Vương trên cao.
Tiếng nổ ầm ầm từ không trung truyền ra. Quanh thân thể Hắc Ngột Thứu Vương nhất thời xuất hiện một chiếc lưới kết từ lôi điện.
Hắc Ngột Thứu Vương trên không trung phát ra tiếng kêu tuyệt vọng. Hai cánh vỗ vài cái rốt cuộc không trụ được mà rơi thẳng xuống đất.
Đám người Hạ Nhất Minh nhìn nhau không nói một lời chạy thẳng tới.
Sau một lát bọn họ đã tới được khe núi nơi Độc giác mã đang vô cùng đắc ý kia.
Nó kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu hãnh. Sau khi thấy được đám người Hạ Nhất Minh tới, ánh mắt nó hướng về Sở Hao Châu, khóe miệng thể hiện rõ vẻ khinh thường, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng nhìn ra.
Khẽ lắc đầu, cho dù ai cũng biết nó vẫn còn khá tức tối với Sở Hao Châu.
Ánh mắt vừa nhìn, tất cả không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.
Ở nơi này không ngờ rải rác thi thể của chính đầu Hắc Ngột Thứu. Chúng nó đủ mọi hình thù nằm bẹp trên đất, trên nhánh cây. Thit hể càng kỳ quái hơn, có cái xuất hiện hơn tám lỗ thủng lớn, máu tươi đang chảy không ngừng, thậm chí có chỗ xuyên cả thân thể, quả thực Hạ Nhất Minh không biết Độc giác mã sao có thể làm được điều này. Có thi thể thì cháy đen, một tia lôi điện vẫn đang lập lòe trên thân thể còn sót lại.
Chính đầu Tiên thiên linh thú trong đó có hai đầu cường tráng tương đương với Nhất đường thiên cường giả của nhân loại, cứ như vậy chỉ trong nháy mắt đã bị tiêu diệt. Chiến tích huy hoàng nhưu vậy đủ để hiểu được thực lực của Độc giác mã.
Hạ Nhất Minh rốt cuộc thu hồi tầm mắt nhìn Độc giác mã đầy vẻ sợ hãi cũng vui mừng.
Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, thân thể chợt lóe lên đã chạy đi, đồng thời khẽ quát:
- Long tiên.
Sở Hao Châu ngẩn ra, kinh hô một tiếng sau đó cũng gắt gao đuổi theo. Duy chỉ có Độc giác mã cảm thấy không hài lòng. Trúng lôi đình nhất kích của nó, đầu Hắc Ngột Thứu Vương khẳng định sẽ chết, cần gì phải khẩn trương thế chứ?
Ánh mắt Độc giác mã đột nhiên rơi xuống người Bách Linh Bát, mặc dù giờ phút này nó vô cùng tự tin, so với trước kia hoàn toàn vượt hẳn nhưng vẫn không nhìn thấu gã này. Điều này đủ để nó biết gã này không dễ chọc vào.
Sau khi lùi lại mấy bước, Độc giác mã lập tức đuổi theo hai người Hạ Nhất Minh.
Bách Linh Bát dường như thắc mắc gì đó, sau một lát cũng nhấc chân đuổi theo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tốc độ Hạ Nhất Minh đã phát huy tới cực hạn, ôm bảo trư trong lòng chỉ giây lát đã đi tới bãi biển của hòn đảo này.
Ở nơi này có một đầu Hắc Ngột Thứu thật lớn đang lẳng lặng nằm trên bãi biển, trên người nó lúc này còn lập lòe từng đạo lôi điện màu tím. Theo tác dụng của lôi điện cơ thể nó không ngừng run lên, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, một đầu Thánh thú cứ vậy mà chết đi, thật sự khiến kẻ khác không khỏi cảm khái vạn phần.
Nhưng đột nhiên đầu Hắc Ngột Thứu Vương ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh trở lên căng thẳng, chân khí trong cơ thể nháy mắt đề tụ ngay cả khí thế cường đại cũng bộc phát ra.
Thì ra đầu Thánh thú này chưa chết, chẳng qua trọng thương mà thôi. Nhưng linh thú trọng thương mới chân chính bộc lộ sự đáng sợ.
Một đạo phong nhận thật lớn xuất hiện trong không gian, mặc dù tốc độ so với tia chớp không thể sánh bằng nhưng cũng vô cùng mau lẹ.
Hạ Nhất Minh một tay ôm bảo trư, tay kia nhẹ nhàng vung lên, đạo phong nhận khi tới trước người Hạ Nhất Minh, trên tay hắn đã xuất hiện Ngũ Hành Hoàn.
Âm thanh chói tai vang lên, đạo phong nhận khổng lồ dễ dàng bị Hạ Nhất Minh hóa giải.
Hắc Ngột Thứu Vương thân thể cao lớn đột nhiên động đậy, nó giãy giụa muốn đứng lên, đôi mắt đầy cừu hận gắt gao nhìn Hạ Nhất Minh. Dù sắp chết nó cũng muốn kéo theo một mạng phụng bồi. Nhưng một tia chớp lớn đột nhiêu từ sau lưng Hạ Nhất Minh bắn tới hung hăng đánh vào thân thể Hắc Ngột Thứu Vương.
Cho tới khi tia chớp này đi qua người, lông tóc Hạ Nhất Minh mới dựng cả lên.
Trái tim Hạ Nhất Minh đập dồn dập. Hắn biết, dưới tốc độ thế này, bất luận sự tránh né nào đều là công cốc. Chỉ có thể lợi dụng kỹ năng phòng ngự đặc thù mới có thể chống lại công kích cường đại như vậy mà thôi.
Chẳng qua tốc độ ngưng luyện bảo giáp của hắn sao có thể sánh bằng tốc độ Độc giác mã phóng lôi điện đây?
Một thân ảnh lóe lên, Sở Hao Châu đã tới bên người Hạ Nhất Minh. Ánh mắt lão nhân chăm chú nhìn vào Hắc Ngột Thứu Vương bị trói chặt trên đất bởi đạo lôi điện thứ hai. Sát khí trên người lão tuyệt đối thể hiện sẽ không bỏ qua cho tên dám cầm Long tiên của lão bỏ chạy.
Thân thể Hắc Ngột Thứu Vương kịch liệt run rẩy. Vốn đang nằm trên đất dột ngột nhảy dựng lên, thân thể như phát điên không ngừng quạt ra những cơn gió mạnh.
Rốt cuộc nó cũng lần nữa ngã trên mặt đất, khí tức sinh mạng trên người đã yếu ớt vô cùng.
Độc giác mã ưỡn ngực đi tới phía sau Hắc Ngột Thứu Vương. Nó khẽ vung chân lên nhất thời đá bay thân thể Hắc Ngột Thứu Vương bắn ngược lại.
Sau đó không chờ thân thể Hắc Ngột Thứu Vương rơi xuống đã đưa miệng cắn lấy một đồ vật kéo ra.
Thân thể Hắc Ngột Thứu Vương run lên một hồi sau đó cũng không nhúc nhích chút nào nữa.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt đầy vẻ kỳ quái. Bởi hắn thấy rõ, trên miệng Độc giác mã chính là Long tiên mà Sở Hao Châu coi như tính mạng lão.
Động tác của Độc giác mã cực nhanh, vài bước đã đi tới trước mặt Sở Hao Châu, trực tiếp ném Long tiên lại cho lão.
Sở Hao Châu hậm hực nhặt Long tiên lên, tay lão nhẹ nhàng vuốt ve, thân thể kích động run lên như muốn ngay lập tức luyện hóa nó.
Sau hồi lâu, lão ngẩng đầu nhìn Độc giác mã ôm quyền, nói:
- Đa tạ.
Độc giác mã sau khi lui lại vài bước, trong mắt nó lại xuất hiện ánh sáng tím biếc, cỗ chiến ý chường đại theo đó phát ra.
Sở Hao Châu run lên, cẩn trọng nhìn thi thể Hắc Ngột Thứu Vương cách đó không xa, trong lòng phát lạnh.
Cười khổ một tiếng, Sở Hao Châu nhẹ giọng nói:
- Bạch mã huynh. Chúng ta tốt xấu cũng là bằng hữu mấy chục năm. Đánh sống đánh chết cũng không tốt lắm. Chi bằng để ta bắt cá cho ngươi ăn hả?
Ngay khi lão vừa nói tới đây Độc giác mã đã vọt tới.
Sở Hao Châu sao dám cùng nó giao thủ, thét lên một tiếng lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chiếc sừng trên đầu Độc giác mã đột nhiên phát ra một đạo lôi điện vờn quanh. Gần như giây lát sau đó đã bắn thẳng về phía đôi chân của Sở Hao Châu.
Sở Hao Châu kêu khổ không thôi, thân pháp đạt tới cực hạn thậm chí còn nhanh hơn chạy trốn.
Độc giác mã cứ thế gắt gao đuổi theo sau, thỉnh thoảng lại phát ra một đạo lôi điện đánh lên người lão, khiến cho Sở Hao Châu không thể ngừng lại.
Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh thở dài thu hồi ánh mắt lo lắng.
Bách Linh Bát tiến lại gần hắn, đột nhiên nói:
- Ngươi không can ngăn một chút sao?
Hạ Nhất Minh nhún vai, nói:
- Có gì cần phải khuyên. Độc giác mã mặc dù hung hăng như chỉ có chiến ý, hoàn toàn không có sát khí. Ta cần gì phải tham dự trường náo nhiệt này.
Dừng một chút hắn mỉm cười, như đang nói cho chính mình nghe:
- Tốc độ Độc giác mã ngưng cũng từng thấy. Nếu thật sư nó muốn đuổi kịp Sở lão ca, đã sớm làm được rồi. Hơn nữa mỗi tia chớp nó phóng ra nhìn như lợi hai nhưng đánh lên người Sở lão ca ngươi không thấy là không có tác dụng nhiều sao?
Bách Linh Bát tự ngẫm một chút, đột nhiên nói:
- Nếu Độc giác mã không muốn tổn thương lão, sao còn muốn đuổi theo.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
- Mấy chục năm qua bọn họ ở chung trên đảo, lại từng cứu tính mạng của nhau. Quan hệ đã không cách nào hình dung được. Có lẽ bọn họ cũng không thể rõ ràng được.
Bách Linh Bát trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc nói:
- Loài người các người thật là kỳ lạ. Đầu Độc giác mã kia cũng vậy.
Hạ Nhất Minh ngạo nghễ cười, nói:
- Bách huynh. Đây mới chính là loài người chúng ta. Ngươi nếu dung nhập cùng chúng ta cũng nên cảm nhận một chút.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu, đột nhiên túm lấy bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh ra.
Hạ Nhất Minh cùng bảo trư ngạc nhiên nhìn gã.
- Bảo trư. Ngươi chạy, ta đuổi.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác hỏi:
- Sao vậy?
Bách Linh Bát đưa ngón tay chỉ một người một ngựa nghiêm túc nói:
- Ta muốn học tập.
Hạ Nhất Minh:
- ...
Bảo trư:
- ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv