Thời gian này trong tháng cơ hồ mỗi này lão nhân đều tới. Lão cũng không mở miệng nói chuyện nhiều, vẫn trầm tĩnh như Bách Linh Bát vậy.
Mặc dù từ tay lão nhân có được một khối huyền thiết nhưng Hạ Nhất Minh cũng không vì thế mà tỏ ra ân cần, cũng không vì vậy mà có chủ ý gì với lão. Hắn trước sau vẫn chuẩn bị tốt chỗ cá nướng, chỉ cần lão nhân tới khẳng định sẽ được thỏa mãn dạ dày.
Về phần bạch mã kia cũng dần thân thuộc với đám người Hạ Nhất Minh hơn. Đặc biệt là bảo trư, thậm chí còn có thể cỡi lên đầu nó, dùng hai chân trước gắt gao ôm lấy sừng, hai chân sau quàng sau cổ.
Dĩ nhiên bắt đầu từ ngày đó, xuống biển bắt cá đã không còn cần bảo trư phải ra tay nữa. Mỗi ngày Độc giác mã tới đều mang theo một đống cá, khiến Hạ Nhất Minh mấy ngày liền ăn cá tới phát ói.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ra, tại sao lão nhân cùng bạch mã lại chú ý tới mấy con cá nướng như vậy.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đang đắm mình vào lòng nước, lẳng lặng quan sát cách sinh hoạt của các sinh vậy này ở đó. Nhưng hắn mơ hồ có cảm giác, muốn thông qua phương pháp này nắm giữ Thủy lực lượng, hơn nữa còn ngưng tụ Thủy chi hóa có phần chậm chạp.
Trong đầu hắn thường nhớ lại hôm sóng gió đó.
Có lẽ chỉ gặp phải tình huống đó mới có thể cảm ngộ được.
Thân thể khẽ động, hắn đã như một đầu cá bơi đi.
Sau khi rời khỏi đáy biển, Hạ Nhất Minh tùy ý ngồi trên bãi cát. Hắn quay đầu nhìn lại, không biết vì sao hôm nay lão nhân không tới. Hạ Nhất Minh nghĩ tới lão, lập tức liên tưởng tới áo giáp thần kỳ kia.
Sử dụng đóa hoa thu nạp thiên địa chân khí mà ngưng tụ thành áo giáp, phương pháp này trước đây chưa từng có người đề cập qua. Cho dù là trong bí tịch cũng chưa có ghi chép lại.
Kỳ thực đối với cao thủ Tiên thiên cảnh giới mà nói, với các loại bảo cụ hộ thân như Hồng Lang bì giáp cũng có thể chống đỡ chân khí trùng kích.
Về phần Tôn giả đương nhiên cũng có bảo vật hộ thân, như Gia Bố Lý trong tay có cự thuẫn cùng bảo giáp trên người.
Bất quá số Tôn giả có được chiến giáp cùng bảo vật mang tính phòng ngự là rất ít. Bởi vì muốn luyện chế một kiện trang bị phòng ngự cần phải sử dụng thiên địa chí bảo chân chính.
Trong Ngũ hành, huyền thiết cũng là một trong số đó. Mà trong thế giới linh thú cũng chỉ có Thánh thú mới có thể luyện chế ra bì giáp.
Bởi vậy có thể thấy được, một luyện chế trang bị phòng ngự cho Tôn giả sự dụng có bao nhiêu khó khăn.
Cũng vì thế sau khi Hạ Nhất Minh thấy được công pháp kỳ dị của lão nhân mới có thể rung động như vậy. Áo giáp thần kỳ như thế, tuyệt đối là trang bị phòng ngự tốt nhất của bản thân.
Đôi mắt nhắm lại, trong lòng hắn rất mong có được nó.
Hít một hơi thật sâu, chân khí trong cơ thể mãnh liệt trào sôi, cuồn cuộn không dứt.
Khẽ mở miệng, Hạ Nhất Minh một hơi phun ra tam hoa.
Mặc dù hắn đã ngưng luyện được bốn đóa hoa, nhưng trong Ngũ hành chỉ có tam hoa. Ba đóa hoa này vô cùng hòa hợp. Hơn nữa còn có tính chất tương sinh đặc biệt, lấy chúng làm chủ thể ngưng tụ uy lực cũng không kém hơn cả bốn đóa hoa cùng tề tụ.
Sau khi tam hoa xuất ra, nhất thời chậm rãi xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.
Trong đầu Hạ Nhất Minh không ngừng hiện lên hình ảnh lúc trước lão nhân ngưng tụ áo giáp. Mặc dù hắn không biết phương pháp vận công của lão nhân, nhưng sau vài ngày tìm hiểu, hắn cũng có chút lĩnh ngộ ít nhiều.
Hỏa, Thổ, Kim ba đóa hoa xoay hồi lâu chợt bạo liệt ra.
Ba đóa hoa trong không trung tỏa ra ánh sáng khác biệt, chậm rãi dung hợp ở một chỗ, tạo thành một đóa hoa tam sắc.
Sau khi đóa hoa tam sắc này hình thành, nhất thời như hắc động xuất hiện, điên cuồng thu nạp chân khí từ bên ngoài.
Vô cùng vô tận chân khí mãnh liệt hướng về nơi này, khí tức xung quanh thậm chí còn có chút rối loạn.
Xa xa, vị lão nhân trong lùm cây xuất hiện. Bất quá lão cũng không tiến lại ngồi cạnh Bách Linh Bát như bình thường mà lẳng lặng đứng quan sát nơi này.
Cùng lúc đó, từ trên biển xuất hiện một bóng trắng. Tốc độ cái bóng này nhanh tới khó tin, vừa mới xuất hiện đằng xa trong nháy mắt đã tới bãi biển này.
Bóng trắng này chính là độc giác mã cùng bảo trư trên đầu.
Ánh mắt hai tên này cũng gắt gao tập trung trên người Hạ Nhất Minh, rõ ràng là bị thu hút do thiên địa chân khí dao động.
Từ khi Hạ Nhất Minh đi tới hòn đảo này, đây là lần đầu tiên hắn chính thức dẫn dắt thiên địa chân khí. Sau khi thấy được cảnh này, lão nhân cùng bạch mã mới xác định, Hạ Nhất Minh cũng là một cường giả đồng giai với bọn họ.
Lúc này Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, toàn bộ tinh lực đều tập trung lên đỉnh đầu, đối với những chuyện khác hắn đều mặc kệ.
Bởi vì Hạ Nhất Minh tin tưởng, có Bách Linh Bát ở đây bất luận là ai cũng không thể tổn thương hắn.
Đóa hoa tam sắc sau khi súc tích đủ lực lượng đã bắt đầu biến hóa.
Đóa hoa hỗn hợp này từ trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh rơi xuống dán chặt vào gáy của hắn, nhất thời chảy xuống như nước.
Đóa hoa này càng lúc càng lan rộng, mà thân thể Hạ Nhất Minh như được bao trùm thêm một tầng áo giáp.
Lão nhân hai mắt trợn tròn, miệng há to, không thể tin vào điều này.
Khi đóa hoa chảy xuống lão đã đoán được hành động của Hạ Nhất Minh, bất quá lão không thể tin Hạ Nhất Minh chỉ một lần thử nghiệm đã thành công.
Từ khi dung hợp Tam hoa hấp thụ thiên địa chân khí, lão nhân đã thử mọi biện pháp biến đổi. Kết quả hơn hai mươi năm mới định hình. Sau mười năm nữa mới tìm được điểm mấu chốt dẫn tới thành công.
Cũng xem như lão dùng ba mươi năm thời gian nghiên cứu mới có thể đại công cáo thành.
Nhưng Hạ Nhất Minh lần đầu thi triển cũng đã làm được việc này. Mặc dù áp giáp Hạ Nhất Minh ngưng kết thành trong mắt lão nhân còn vô số sơ hở, nhưng lần đầu dung hợp thiên địa chân khí lại có thể thành công ngưng tụ bảo giáp, quả thực là khó tin.
- Bang...
Một tiếng nổ nhẹ vang lên. Áo giáp trên người Hạ Nhất Minh không biết vì sao vỡ vụn, thiên địa chân khí khuếch tán về bốn phía thổi lên vô số khói bụi.
Một cơn gió đột ngột xuất hiện như có linh tính thổi bay tất thảy khói bụi bốc lên.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng đứng tại chỗ, hàng chân mày nhíu lại như tự hỏi nguyên nhân thất bại vừa rồi.
Dung hợp tam hoa công kích địch nhân so với ngưng tụ thành bảo giáp hộ thân hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng. Độ khó cũng là một trời một vực.
Công kích vốn là bản tính của nhân loại, cho dù chưa học qua võ đạo nhưng vung quyền đánh người, rút đao chém người cũng là công kích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nhưng người chưa từng học qua võ đạo nếu nói về phương diện phòng ngự có thể nói là không chút am hiểu.
Mà Tôn giả vận dụng lực lượng cũng vậy.
Dung hợp lực lượng đánh người bất cứ vị Tôn giả nào cũng không cần phải dạy. Chỉ bất quá phân ra tinh tế cùng thô thiển mà thôi. Còn muốn dung hợp lực lượng tạo thành bảo giáp phòng ngự không phải Tôn giả nào cũng làm được.
Hạ Nhất Minh đang suy nghĩ chợt nghe được âm thanh quen thuộc vang lên:
- Ngươi dùng sức không đều, chân khí lưu chuyển không thuận lợi nên mới bạo phát ra.
Kinh ngạc ngẩng đầu, hắn lúc này mới phát hiện được lão nhân đang từ trong bụi cây đi ra.
Hạ Nhất Minh đỏ bừng mặt, vội vàng nói:
- Tại hạ mấy ngày trước thấy các hạ cùng bạch mã giao chiến, dung hợp tam hoa tạo thành bảo giáp vô cùng thần kỳ, cho nên mới thử một chút. Xin các hạ thứ lỗi.
Lão nhân khe khẽ thở dài, nói:
- Võ đạo một đường, thiên biến vạn hóa. Bất luận là ai cũng có tư cách bổ sung nghiên cứu.
Lão lặng lẽ cười, nói:
- Bất quá thiên phú của ngươi thật lần đầu tiên trong đời lão phu thấy được. Không ngờ trong vài ngày ngắn ngủi lại có thể ngưng tụ thành bảo giáp, thật sự là...
Lão lắc đầu, trên mặt có chút tán thưởng. Hạ Nhất Minh thấy được vẻ mặt này, ngoại trừ tỏ vẻ xấu hổ ra cũng không biểu lộ gì khác.
Lão nhân ngẩng dầu nhìn trời, do dự một chút rốt cuộc nói:
- Lão phu nghiên cứu thứ này đã hơn ba mươi năm. Tiểu bằng hữu có muốn nghe chút kinh nghiệm không?
Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng ngời, không chút do dự nói:
- Tại ha xin rửa tai lắng nghe.
Lão nhân cũng không chút giấu giếm, đem kinh nghiệm ba mươi năm toàn bộ nói ra.
Vốn ban đầu Hạ Nhất Minh với phương diện mới mẻ này hết sức mơ hồ, nhưng chậm rãi nghe được giảng giải của lão nhân, trong đầu hắn dần hình thành một hệ thống vận dụng chân khí mới mẻ.
Dung hợp đóa hoa thực thể tạo thành áo giáp tuyệt đối không đơn giản như tưởng tưởng. Nếu không có vị lão nhân này hết lòng chỉ điểm, Hạ Nhất Minh muốn lĩnh ngộ hoàn toàn chí ít cũng phải mười năm.
Nhưng dưới sự chỉ bảo tận tình của lão, Hạ Nhất Minh đối với những điểm quan trọng đã hoàn toàn hiểu rõ. Chỉ cần luyện tập nhiều hơn khẳng định có thể ngưng tụ thành áo giáp thực thể.
Lão nhân nói rất nhiều, lại giải thích những câu hỏi trong đầu Hạ Nhất Minh, hai người dường như quên cả thời gian, ở nơi này thảo luận kịch liệt.
Đương nhiên cơ bản là Hạ Nhất Minh hỏi lão nhân trả lời mà thôi.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người không hẹn cùng ngừng lại. Lão nhân vuốt râu mỉm cười còn Hạ Nhất Minh ánh mắt mơ hồ phát sáng, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn bị chiến kỹ kỳ dị này hấp dẫn.
Lão nhân thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi lĩnh ngộ rất nhanh. Lão phu đã không còn gì chỉ điểm nữa rồi.
Hạ Nhất Minh vung tay, nói:
- Thử một lần nữa, lần này có lẽ sẽ thành công.