Vũ Thần

Chương 40: Hạ thọ: Đại thọ Trình gia



Huyền thành chính là đầu mối lưu thông của cả huyện, mặc dù trong tam đại thế gia có hai gia tộc không thiết kế ở trong Huyền thành, nhưng bọn họ giống nhau đều an bài một số lượng nhà cửa và sinh ý ở bên trong thành.
Tại một khu phố người giàu ở thành nam, trong một trang viện rộng lớn bỗng truyền ra một tiếng hỏi kinh dị:
- Ngươi nói cái gì? Chỉ giao thủ một chiêu, cũng đã bị thua rồi.
Trong phòng, Từ Dục Tài thân thể bị trọng thương đang nằm im trên giường, sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Trước giường có ba vị nam tử, trừ bỏ Từ Dục Đức ra, còn lại thì một người Hạ Nhất Minh đã từng gặp qua Từ Hướng Tứ. Còn người cuối cùng, là một nam tử trông khoảng ba mươi tuổi, nhưng tuổi đích thực đã trên bốn mươi rồi.
Hắn có vóc người vừa phải, một thân mặc bộ trường sam kéo dàn tới tận gót chân, mặt hình chữ điền, xương gò má so với người bình thường hơi nhô ra một chút. Bất quá, khuyết điểm này làm cho khuôn mặt của nam tử tràn ngập mị lực. Giờ phút này, hai tròng mắt một mí của hắn đang lẳng lặng nhìn Từ Dục Tài ở trên giường, không biết suy nghĩ điều gì.
Hắn mặc dù cũng không cao lớn, nhưng so với Từ Hướng Tứ cũng thấp hơn một cái đầu, nhưng khiến người khác cảm thấy quỷ dị là vóc dáng của hắn dường như cao hơn Từ Hướng Tứ.
Từ Hướng Tứ quay ngoắt đầu, hỏi:
- Lão Tứ, đệ thấy thế nào?
Mặc dù trước mắt hắn là lão Nhị của Từ gia Từ Hướng Tiền có niên kỷ nhỏ nhất, nhưng không nghi ngờ gì Từ Hướng Tứ chính là niềm kiêu ngạo của Từ gia. Ngoài lão gia tử của Từ gia ra thì cũng chỉ có Từ Hướng Tiền là người thứ hai đạt tới cảnh giới cửu tầng nội kình, hơn nữa cũng là người có hy vọng nhất đánh sâu vào bước tường cản trở tiến tới thập tầng.
Ở trước mặt Từ Hướng Tiền, mấy vị huynh trưởng của hắn cho tới bây giờ chưa từng lộ ra bộ dáng kiêu ngạo.
Từ Hướng Tiền tiến lên từng bước, tay khẽ vuốt qua người Từ Dục Tài, Từ Dục Tài vẫn miên man bất tỉnh như trước chậm rãi thả lỏng thân thể, nét mặt thống khổ cũng dần hòa hoãn trở lại, cuối cùng trầm xuống ngủ đi.
- Uy lực rất mạnh.
Từ Hướng Tiền trầm giọng nói:
- Dục Tài thi triển chính là mức cao nhất của chiến kỹ, như vậy mà có thể bị đánh cho trọng thương, Hạ Nhất Minh kia thi triển ra chẳng lẽ là tiên thiên chiến kỹ?
Ngay sau đó, hắn lắc đầu nói:
- Điều này không có khả năng, Hạ gia không giống với Từ gia chúng ta, bọn họ không thể nào có được bí tịch tiên thiên chiến kỹ.
Từ Hướng Tứ gật đầu xác nhận, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hạ gia sao có thể so sánh với Từ gia chúng ta, đừng nói là tiên thiên chiến kỹ, ngay cả đỉnh cấp của chiến kỹ cũng đừng mong có được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từ Hướng Tiền cười khổ một tiếng, nói:
- Đúng thế. Điều này cũng làm đệ nghĩ không ra.
Ánh mắt Từ Hướng Tứ trở nên ngưng trọng, nói:
- Dục Đức, từ sau lần các ngươi thất bại trong tay Hồ Bân, Đại ca đã phá lệ đem đỉnh cấp chiến kỹ truyền thụ cho. Chẳng lẽ lấy uy lực của đỉnh cấp chiến kỹ lại có thể kém hơn chiến kỹ bình thường sao?
Từ Dục Đức vội vàng khom người, nói:
- Nhị thúc. Hạ Nhất Minh cũng không thi triển ra bất cứ chiến kỹ gì.
Sắc mặt hai người Từ Hướng Tài hơi đổi, hắn gấp gáp hỏi:
- Không thi triển chiến kỹ, như thế nào có thể đánh thương Dục Tài?
- Hạ Nhất Minh chỉ bằng vào tu vi nội kình đơn thuần đã đem Dục Tài đánh cho bị thương.
Từ Dục Đức cúi đầu nói, trong ánh mắt không khỏi toát ra một tia hoảng sợ, một màn trên lôi đài lúc trước làm cho hắn cả đời khó có thể quên được.
Sắc mặt Từ Hướng Tiền vô cùng ngưng trọng, hắn chậm rãi nói:
- Nhị ca. Có thể không sử dụng chiến kỹ, dung nội kình đơn thuần đánh bị thương Dục Tài đến như thế. Khẳng định đứa trẻ này tu vi đã đạt tới thất tầng đỉnh phong.
- Thất tầng đinh phong.
Từ Hướng Tứ oán hận lập lại một lần, nói:
- Hạ Nhất Minh năm nay mới chỉ mười bốn tuổi, vậy mà tu vi đạt tới thất tầng đỉnh phong, hắn có phải là người không a?
Trong lòng Từ Hướng Tiền cảm thấy nao nao, kinh ngạc đưa ánh mắt nhìn Nhị ca, cười khổ nói:
- Nhị ca. Huynh nói đùa. Hắn hẳn là thiên tài ngàn năm khó gặp, cho nên mới có thể làm được điều này.
Từ Hướng Tứ đột nhiên vung tay, tiếc nuối nói:
- Một năm trước, trong lúc ta đuổi giết Hồ Bân, đã từng gặp qua hắn một lần, khi đó tu vi của hắn mới chỉ lục tầng. Vậy mà một năm sau đó, không những đã bước qua bức tường cản trở lục tầng mà còn đạt tới thất tầng đỉnh phong. Nếu sớm biết điều này, ngay lần đầu tiên phát hiện ra, ta đã sớm đánh nó chết ngay đương trường.
Trên mặt Từ Hướng Tiền cũng không hiện lên một tia vui vẻ, nói:
- Nhị ca. Ý nghĩ này không được a. Nếu bị Hạ gia phát hiện, như vậy Từ gia của chúng ta ở trong huyện cũng không còn ngày sống yên ổn.
Từ Hướng Tứ tức giận hừ một tiếng, nói:
- Nhân tài Hạ gia đã cường thịnh, nếu tiếp tục để cho Hạ Nhất Minh phát triển hơn, chỉ sợ sớm muộn gì cũng có một ngày cả cái huyện này đã bị bọn chúng chiếm hết toàn bộ.
- Điều ấy thì chưa chắc.
Từ Hướng Tiền đã nghĩ trước, cười nói:
- Nhị ca. Chỉ cần lão tổ tông còn sống một ngày, bất luận Hạ gia có cường thịnh như thế nào cũng không dám thẳng tay đối phó Hạ gia chúng ta. Cùng lắm thì bị bọn họ áp chế vài chục năm thôi. Đệ cũng không tin nhân tài của Hạ gia vĩnh viễn tràn đầy, mà Từ gia của chúng ta cũng vĩnh viễn kém hơn bọn họ.
Từ Hướng Tứ lo lắng chốc lát, cười khổ nói:
- Lão Tứ, cũng là đệ thấy được trước a.
Hắn dừng lại một chút, đột nhiên thanh âm xuống thấp, nói:
- Lão Tứ, đệ nói chúng ta đi van cầu lão tổ tông như thế nào?
Tức giận trừng mắt liếc nhìn Nhị ca, Từ Hướng Tiền bất mãn nói:
- Nhị ca. Huynh chỉ hay nói đùa, nếu chỉ vì việc này mà làm phiền lão tổ tông, chỉ sợ sẽ bị lão nhân gia cắt đứt chân. Hơn nữa….
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Trừ khi gia tộc bị tồn vong, hay có đệ tử tấn thăng cảnh giới tiên thiên, đừng nói là chúng ta mà ngay cả phụ thân bọn họ muốn cầu kiến cũng quyết không có khả năng gặp.
Từ Hướng Tứ nhất thời giống như quả bóng cao su bị xì hơi, ánh mắt nhanh chóng phai nhạt đi.
Từ Hướng Tiền ngẩng đầu, hướng về phía Hạ gia nhìn, ánh mắt hắn thâm thúy, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chu vi của Huyền thành cũng không tín là lớn, trận đánh trên lôi đài của Từ, Nhị hai nhà cơ hồ chỉ cần một ngày đã lan ra khắp toàn thành.
Ở Thiên La đế quốc võ công thịnh hành, nên đề tài này tuyệt đối được mọi người nhắc đến nhiều nhất. Trong lúc nhất thời, chuyện luận võ được dư luận xôn xao bàn tán khiến mọi người đều biết.
Đặc biệt thiếu niên tuổi trẻ Hạ Nhất Minh, chỉ bằng vào một chưởng đã đem Từ gia Từ Dục Tài đánh bay đi, càng được thổi phồng lên.
Đối với Hạ Nhất Minh có đủ mọi lời phán đoán, thậm chí còn có hoài nghi, tu vi của hắn ở trong tam đại thế gia đã không dưới hai cao thủ rồi.
Đương nhiên, có những lời đồn như vậy, phần lớn là do những người không tu luyện qua nội kình, hoặc nội kình nông cạn, chỉ biết nghe đồn bậy, thấy gió thì cho là mưa mà thôi.
Đối với những người tu luyện chính thức, sẽ tuyệt đối không tin chuyện này.
Nguyên nhân là bọn họ đều biết, hai cao thủ của tam đại thế gia tu vi đều bằng nhau, trên cơ bản đều là thập tầng nội kình. Mà Hạ Nhất Minh cho dù là cửu tầng nội kình cũng không thể so sánh với hai người đó.
Nhưng mà bọn họ cũng không hiểu biết thực lực chân chính của Hạ Nhất Minh, cho nên tất cả chỉ là phỏng đoán.
Bất quá, vô luận mọi người có bàn luận như thế nào, tóm lại đều làm cho danh tiếng Hạ Nhất Minh càng ngày càng truyền ra xa. Ở trong cả Huyền thành không người nào không biết, nhưng tin tức cũng rất nhanh chóng truyền đến những vùng lân cận, chẳng mấy chốc đã truyền đi khắp cả huyện.
Hơn nữa, có một số điều đã đạt được sự tán thành của mọi người. Đó là thực lực của Hạ Nhất Minh trong thế hệ thứ ba của tam đại thế gia đã ngồi vũng trên vị trí đầu. Cho dù là Hạ Nhất Thiên khi trước vào thời khắc này cũng bị hạ xuống.
Chỉ là làm người ta kỳ quái chính là, mặc dù bên ngoài mọi người bàn tan suốt ngày. Nhưng tam đại thế gia lại đồng thời bảo trì im lặng không nói, cũng không có bất luận ai ý kiến.
Hạ Nhất Minh dưới mệnh lệnh của phụ thân, càng không ra ngoài, thẳng cho tới ba ngày sau mới đi theo các vị trưởng bối trong nhà đến chúc thọ Trình gia.
Trình gia tuyệt đối là gia tộc nắm giữ quyền lực lớn nhất trong cả huyện.
Lão gia tử Trình gia lại càng là tu luyện giả có danh tiếng trong cả huyện, mặc dù lão tu vi chỉ đến cửu tầng nội kình, nhưng cũng không ảnh hưởng tới uy vọng của Trình gia.
Trình gia vốn là gia tộc đã có truyền thừa trăm năm, mọi người cùng thế hệ đều biết lão gia tử Trình Trữ Sinh, con cháu đời thứ hai lại đông đúc hơn mười người, ở trong toàn bộ Huyền thành giống như cây cổ thụ, thâm căn cố đế. Hơn nữa, Trình gia lại nắm chức vị thành chủ, càng khiến cho không kẻ nào dám khinh nhờn.
Đương nhiên, Trình gia mặc dù con cháu đầy đàn, nhưng ở trên con đường vũ lực lại thua xa hai thế gia còn lại.
Cả Trình gia cũng chỉ có lão gia tử Trình Trữ Sinh là tu luyện tới cửu tầng nội kình, còn lại hơn mười người con thì cao nhất cũng chỉ mới đạt tới bát tầng, còn lại đa số mọi người ngay cả lục tầng cũng không thể đột phá.
Bất quá, ngay cả như thế, đại thọ tám mươi tuổi của lão gia tử Trình Trữ Sinh, tới ngày mừng thọ khách mời tới đông đúc như đi trẩy hội. Trước của Trình phủ, xe ngựa đến đây chúc thọ nối liền không hết, tựa như tất cả mọi người trong Huyền thành đều tụ tập về nơi đây.
Hạ Nhất Minh đi theo trưởng bối trong gia tộc đến đây chúc thọ, bị cảnh nào nhiệt trước cửa Trình phủ dọa cho hoảng sợ.
Mấy ngày trước đây tại trận chiến trên lôi đài, đã có hơn ngàn người tụ tập lại một chỗ, nhưng đem so sánh với Trình phủ ngày hôm nay, tựa hồ như là gặp sư phụ a.
Bất quá, người của Trình gia tựa hồ như đã sớm có chuẩn bị, đem hết thảy mọi thứ an bài thỏa đáng, hơn nữa tất cả mọi người đến chúc thọ đều dựa theo trật tự đứng xếp hàng. Mặc dù xe ngựa Hạ gia tới đã xếp hàng, hàng ngũ đã dài tận ba con phố nhưng vẫn không gặp một chút hỗn loạn nào.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm cảm thán, không hổ là thế gia có lịch sử trăm năm, ứng phó với cục diện này đã có rất nhiều kinh nghiệm. Nếu đổi lại là Hạ gia trang đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, chỉ sợ ngay cả lão giả tử tự mình điều động cũng sẽ khiến cho hỗn loạn không ngừng.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh cảm khái chính là tu luyện võ đạo cùng đối nhân xử thế quả nhiên là hai sự việc hoàn toàn bất đồng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv