Vũ Thần

Chương 315



Ánh mặt trời dần leo lên đỉnh núi tạo ra đủ loại màu sắc kỳ quái. Mặt trời chiếu xuống những khối đá thạch anh, lập tức phản chiếu ánh sáng chói mắt, chiếu xuống vùng rừng núi không một kẽ hở, ánh lên một mảng xanh thẫm mê người, chiếu lên lá cây, hiện ra vẻ thần bí.
Dưới ánh nắng ôn hòa chiếu rọi, trong mắt mỗi người lại hiện lên vẻ thoải mái lười biếng.
Có điều, giờ phút này, trên bình đài rộng lớn của Thiên Trì chủ phong đã có hơn một vạn người ở đó, bao gồm đệ tử của cả các phân chi, chủ mạch của Thiên Trì, và cả khách tới từ Đại Thân phương đông.
Thiên Trì chủ phong cực kỳ to lớn nên cho dù mấy vạn người tụ tập ở trên bình đài vẫn có vẻ không hề chật chội.
Không chỉ như thế, ở gần đỉnh núi còn có một đài cao rất lớn. Đài cao này được xây dựa vào vách núi, khí thế mênh mông, từ dưới nhìn lên còn khiến cho người ta cảm giác run sợ trong lòng. Người kiến tạo đài cao này nhất định không phải người tầm thường.
Lúc này Hạ Nhất Minh đang đứng ở trên đài cao, lẳng lặng nhìn xuống dưới.
Hoành Sơn nhất mạch cũng đã từng cử hành Đại hội Khai Sơn nhưng khí thế đều kém so với lúc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Có tư cách đứng ở trên đài cao, ít nhất đều là Tiên Thiên cường giả. Mà có thể đứng ở tuyến đầu, nơi hiện rõ nhất trước mắt mọi người, cũng chỉ có mười vị cường giả Nhất Đường Thiên có thực lực siêu cường.
Vu Kinh Lôi và Chu Đại Thiên đảo mắt nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng đều mang theo tâm tư khác nhau.
Kể từ sau đêm nói chuyện đó, Hạ Nhất Minh đều không hề đề cập gì tới chuyện Ngũ Hành Hoàn, cứ như thể đêm đó chẳng có gì xảy ra cả.
Nhưng chỉ có Vu Kinh Lôi và Chu Đại Thiên mới biết được, chàng thanh niên Hạ Nhất Minh này sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ. Nhưng trước khi có được thực lực tuyệt đối có thể trả thù đối phương, có lẽ hắn sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lòng Chu Đại Thiên hơi đắc ý. Y sở dĩ không tiếc tự hạ giá trị con người, chịu nhận lỗi trước Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn tặng đồ chí bảo, chính là để Hạ Nhất Minh và Khai Vanh quốc có xung đột. Một khi song phương phát sinh tranh chấp, như vậy bất kể ai thắng ai thua, đối với Đồ Phiên quốc có trăm lợi mà không có một hại.
Tứ Hoàng Tử Bộ Hãnh Thông của Đồ Phiên quốc tuy rằng chết trong tay Hạ Nhất Minh nhưng Khai Vanh quốc cũng sẽ không thể tránh khỏi dây dưa.
Để cho bọn họ chó cắn nhau, coi như là báo thù rửa hận cho Bộ Hãnh Thông.
Y cũng không lo lắng Hạ Nhất Minh nhìn ra tâm tư của mình, bởi vì cho dù Hạ Nhất Minh nhìn ra, nhưng chỉ cần hắn muốn báo thù cho Thủy Huyễn Cận, như vậy sớm muộn gì chẳng phải đi theo kế hoạch mà y đã dựng sẵn.
Cảm nhận được ánh mắt của Chu Đại Thiên, Hạ Nhất Minh quay đầu lại mỉm cười với y. Chu Đại Thiên vội vàng mỉm cười đap lại.
Nhìn bộ dáng song phương quả thật đã bỏ qua hiềm khích, khiến đám người Chu Bát Thất tràn đầy vui mừng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lại một lần nữa hướng lên phía trên đài cao nhất.
Nơi đó có bốn chiếc ghế, có bốn người ngồi, trong đó có một người là Ngả Văn Bân. Ông ta là Tôn Giả đại nhân duy nhất của toàn bộ Thiên Trì Sơn tham dự.
Ngoài ra, còn có Lê Minh Huyên đến từ Thất Sắc Băng Cung ở bắc cương tuyết nguyên và Viên Lễ Huân cùng ngồi.
Với thân phận của mình, Lê Minh Huyên ngồi ở trên đó không có vấn đề gì, nhưng Viên Lễ Huân không ngờ cũng có một chỗ ngồi ở trên đó, không tránh khỏi mọi người lườm nguýt.
Chẳng qua, khi Trác Vạn Liêm nói ra việc Viên Lễ Huân có thể chất thâm hàn, tất cả những tiếng xì xào bất mãn lập tức biến mất. Ngay cả những cường giả Nhất Đường Thiên nhìn thấy nàng cũng chỉ có vẻ tràn ngập hâm mộ và ghen tị, không hề có ánh mắt nào không phục.
Chiếc ghế cuối cùng là Kim Chiến Dịch, chẳng qua tất cả mọi người biết, sở dĩ gã có vị trí đó là bởi vì gã đại biểu cho thế lực to lớn sau lưng gã.
Phương Đông Đại Thân, Linh Tiêu Bảo Điện, nhân vật có thể đại biểu cho toàn bộ thế lực to lớn vùng tây bắc này, đương nhiên phải được kính trọng vài phần.
Vu Kinh Lôi tiến lên nửa bước, dừng lại bên Hạ Nhất Minh, cười nói:
- Hạ trưởng lão, vừa rồi Ngả tiền bối cho ngươi một chỗ ngồi, và sao ngươi từ chối? Giờ có muốn lên cũng không còn cơ hội nữa.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Vu trưởng lão nói đùa, ta cũng không phải tụ đỉnh Tôn Giả, sao có tư cách được ngồi bên trên.
Vu Kinh Lôi lúc lắc đầu nói:
- Viên cô nương và Kim Chiến Dịch cũng không phải tụ đỉnh Tôn Giả, nhưng bọn họ lại có thể bình yên ngồi đó, đó là bởi vì bọn họ khẳng định có thể tụ đỉnh thành công. Thiên phú của ngươi hơn xa bọn họ, đương nhiên cũng có tư cách này.
Lão dừng lại một chút nói:
- Chẳng lẽ ngươi không có niềm tin tụ đỉnh thành công sao?
Hạ Nhất Minh nhếch miệng cười nhạt, nhưng trong nụ cười lại tràn ngập tự tin mãnh liệt.
Hạ huynh, Vu huynh, nhị vị đang có chuyện gì vui vậy?
Một người mỉm cười tiến đến, chính là Trương Trọng Cẩn đến từ Đại Thân.
Hạ Nhất Minh và Vu Kinh Lôi nhìn nhau, bọn họ hơi ngạc nhiên, chẳng qua người này đi đến nói chuyện, chắc có chuyện gì cần nhờ vả.
Ba người nói chuyện lung tung về thời tiết, địa lý, nhân phẩm hơn mười câu, sau đó Trương Trọng Cẩn rốt cuộc không nhịn nổi, nói:
- Hạ huynh, hơn mười năm cố gắng của ngươi rốt cuộc được đền bù tâm nguyện, hiện giờ tiến giai Nhất Đường Thiên, thật sự là thật đáng mừng.
Hạ Nhất Minh nao nao, quay sang Vu Kinh Lôi. Hắn cần hơn mười năm dài đằng đẵng để tiến giai Nhất Đường Thiên khi nào vậy?
Vu Kinh Lôi đột nhiên vỗ trán, dở khóc dở cười, nói:
- Trương huynh, ngươi nhận sai người.
Trương Trọng Cẩn hồ nghi hỏi:
- Ta nhận sai người nào?
Vu Kinh Lôi cười ha ha, thoáng đề cao thanh âm một chút, nói:
- Dược trưởng lão, mời đến đây một chút.
Ở một góc đài, Dược đạo nhân và Vu Hi Thần đang nói chuyện vui vẻ cùng với các Tiên thiên cường giả của chủ phong và các phân chi.
Bọn họ tuy là Tiên thiên cường giả, nhưng chỉ có tư cách có một chỗ bên rìa đài cao, không thể tùy ý đi lại trên đài cao như những cường giả Nhất Đường Thiên như Hạ Nhất Minh.
Nghe thấy Vu Kinh Lôi triệu tập, Dược đạo nhân không dám chậm chễ, vội vàng đi tới nói:
- Vu sư thúc, ngài có gì phân phó?
Trương Trọng Cẩn nhìn khuôn mặt tuổi trẻ của Dược đạo nhân, lại quay sang nhìn Hạ Nhất Minh. Lão cứng họng nửa ngày, rốt cục nói:
- Vu huynh, Hoành Sơn nhất mạch các ngươi luyện thành Trú Nhan Đan à?
Hạ Nhất Minh nhấp nháy mắt, hắn đã hiểu ý tứ của đối phương, hóa ra Trương Trọng Cẩn nghĩ hắn là Dược đạo nhân.
Dược đạo nhân tuy chỉ là một vị Tiên thiên cường giả, nhưng thanh danh cũng truyền rất xa, hiếm có cường giả Tiên thiên cảnh giới nào ở vùng tây bắc lại không biết tới.
Đây là bởi vì gã đã từng dùng một viên Trú Nhan Đan, khiến khuôn mặt gã được bảo trì vĩnh viễn như lúc 20 tuổi.
Mà quan trọng hơn, họ của Dược đạo nhân lại chính là họ Hạ, cho nên kẻ đã mấy lần tới vùng tây bắc là Trương Trọng Cẩn mới có thể nghe được danh tiếng của hắn. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Hạ Nhất Minh, lập tức nhận nhầm là Dược đạo nhân.
- Trương huynh, Trú Nhan Đan là bảo vật thế nào? Chúng ta sao có thể luyện chế thành công được, ngươi đừng nói giỡn.
Vu Kinh Lôi nghiêm giọng nói.
Tuy rằng Trú Nhan Đan không có nhiều trợ giúp lớn về chân khí đối với Tiên thiên cường giả bọn họ nhưng có đặc tính lưu giữ mãi mãi tuổi thanh xuân, như vậy cũng là đủ để những cường giả nữ điên cuồng theo đuổi. Nếu người ta không biết rằng luyện chế Trú Nhan Đan rất khó khăn, hơn nữa viên cuối cùng đã bị Dược đạo nhân ăn mất, như vậy chắc chắn sẽ có người đến Hoành Sơn nhất mạch tìm kiếm loại đan dược này.
Cho nên sau khi nghe thấy Trương Trọng Cẩn nói, Vu Kinh Lôi mới có thể lập tức phản bác, nếu để tin tức nhận nhầm này truyền ra ngoài, chỉ sợ Hoành Sơn nhất mạch sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên ổn.
Trương Trọng Cẩn khẽ lắc đầu, nói:
- Vu huynh, ngươi cũng coi thường bằng hữu quá. Làm sao mà hai vị thiên tiên trong Hoành Sơn nhất mạch đều có khuôn mặt trẻ trung như vậy? Trừ Trú Nhan Đan chẳng lẽ còn có loại đan dược nào có thể giữ lại khuôn mặt tuổi thanh xuân sao?
- Trương huynh, ngươi vừa tới Thiên Trì, có lẽ vẫn còn chưa biết.
Vu Kinh Lôi chỉ vào Hạ Nhất Minh, cười ngạo nghễ, nói:
- Hạ Nhất Minh trưởng lão năm nay mới chỉ 19 tuổi, cho dù muốn đổi thành khuôn mặt già nua cũng không thể.
Đôi mắt Trương Trọng Cẩn trợn tròn, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh như thể nhìn một loại động vật quí hiếm, tràn ngập vẻ khó tin.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, tuy rằng hắn đã quen với loại ánh mắt này nhưng trong lòng vẫn không thể nào cảm thấy dễ chịu.
Sau một lát, rốt cuộc Trương Trọng Cẩn cũng hồi phục tinh thần, lão ho nhẹ một tiếng, che dấu sự thất thố vừa rồi, nói:
- Vu huynh, huynh đệ năm nay tuổi cao, gần đây hơi nghễnh ngãng, vừa rồi ngươi nói gì nhỉ?
Đám người Hạ Nhất Minh tức giận nhìn lão, với tu vi của lão, không ngờ còn nói rằng cái gì
nghễnh ngãng, thật sự là nói dối trắng trợn.
Vu Kinh Lôi hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ Nhất Minh trưởng lão năm nay mới 19 tuổi, không biết Trương huynh có gì chỉ bảo.
Trương Trọng Cẩn há miệng mấy lần, rốt cục tin tưởng rằng không phải mình nghe nhầm.
Lão còn nhìn thẳng vào Hạ Nhất Minh nửa ngày, rồi lại quay đầu nhìn Kim Chiến Dịch trên đài cao nửa ngày, rốt cục thở dài một tiếng, nói:
- Trương mỗ trước kia còn tưởng rằng tệ sư đệ đã là cường giả Nhất Đường Thiên trẻ tuổi nhất trong thiên hạ, hiện giờ mới biết được hóa ra ở tây bắc không ngờ còn có.....nhân vật như Hạ huynh!
Vu Kinh Lôi thầm đắc ý, bao năm qua Trương Trọng Cẩn đi tới Thiên Trì Sơn, bởi vì chuyện giao dịch với mọi người nên lão khá kiêu ngạo, nhưng sau khi biết chuyện Hạ Nhất Minh, trên người lão không còn chút ngạo khí nào nữa.
Sau khi khen tặng vài câu, Trương Trọng Cẩn hỏi:
- Dược trưởng lão, không biết trong tay ngươi có dược phương Trú Nhan Đan hay không?
Dược đạo nhân vẻ mặt mờ mịt, quả quyết nói:
- Không có
Nghe thấy Dược đạo nhân nói dối đơn giản như vậy, Hạ Nhất Minh cũng thầm than, nếu để ông nội nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ hình tượng to lớn của Dược đạo nhân trong lòng ông sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trong mắt Trương Trọng Cẩn thoáng hiện lên một tia thất vọng, tuy rằng không tin nhưng lão cũng không cách nào ép buộc được người ta. Do dự một chút, lão nói:
- Từ lâu, Trương mỗ đã nghe Dược đạo nhân am hiểu luyện đan thuật, chẳng biết có thể thử luyện chế Trú Nhan Đan không? Hết thảy quí hiếm nguyên liệu đều do lão phu cung cấp, ngươi thấy thế nào?
Dược đạo nhân hơi run sợ, hồ nghi hỏi:
- Trương tiền bối, ngài cần Trú Nhan Đan làm chi?
Trương Trọng Cẩn đang định nói chuyện, đột nhiên một tiếng rú dài ù ù truyền đến từ dưới chân núi.
Tiếng rú này cũng không vang dội, nhưng lại giống như sấm rền, liên miên không dứt, hơn nữa trong tiếng rú còn mang theo địch ý mạnh mẽ không chút che dấu.
Mọi người ở trên sườn núi quay sang nhìn nhau, cho dù là cường giả như Ngả Văn Bân và Lê Minh Huyên cũng cảm thấy ngạc nhiên cực độ.
Nơi này chính là Thiên Trì chủ phong, lại đúng lúc Đại hội Khai Sơn, không ngờ có người dám tới khiêu khích lúc này, hơn nữa nghe tiếng rú thì thực lực của người này vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tôn giả tụ đỉnh, chẳng lẽ người này không biết chữ "chết" như thế nào sao?
Sau một lát, tiếng rú ngừng lại, một thanh âm như sấm rền vang lên.
- Đồ Đằng Hùng Vô Cực, bái kiến Thiên Trì Tôn Giả...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv