Vũ Thần

Chương 283: Nhẹ nhàng chém giết



Ánh đao lóe lên, địa hỏa xung quanh lập tức bị ảnh hưởng mà yếu bớt. Trên tay Hạ Nhất Minh, đại khảm đao như một vật sống có thể hóa thành muôn hình vạn trạng.
Lúc này, hắn cảm giác có thể khống chế thanh đại khảm đao một cách tùy tâm sở dục. Chỉ có điều khi sử dụng nó, chân khí tiêu hao hơi nhiều. Nếu không phải thành công ngưng luyện được thành hai đóa hoa thì hắn cũng không dám sử dụng quá nhiều tới năng lực biến hình của Bách Linh Bát.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng dừng lại. Hắn lưu luyến nhìn đại khảm đao trong tay, sao đó nhẹ nhàng cắm nó trên mặt đất rồi buông tay, lui lại phía sau vài bước.
Hiểu ý của Hạ Nhất Minh, thanh binh khí tỏa ra một luồng quang mang sáng chói, sau đó Bách Linh Bát lại xuất hiện trước mặt hắn.
- Ngươi cảm giác thế nào?
Hai người nhìn nhau một lúc, Bách Linh Bát dò hỏi. Hạ Nhất Minh không hề do dự nói:
- Rất tốt! Vô cùng tốt. Không gì có thể tốt hơn.
Bách Linh Bát hơi gật đầu, nói:
- Sau này nếu muốn sử dụng binh khí, ta sẽ biến thành đại khảm đao cho ngươi.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng. Cầm trong tay một thanh binh khí có vô số năng lực biến hóa thì có còn là đại khảm đao nữa hay không?
- Bách huynh! Ngươi chẳng phải đã từng nói không thể thương tổn những người khác hay sao? - Một lúc sau, Hạ Nhất Minh nhỏ giọng hỏi.
Có một số việc, nếu không có câu trả lời hợp lý, Hạ Nhất Minh không thể yên tâm được. Bách Linh Bát gật đầu, nói:
- Quả thật, ta không thể chủ động gây thương tích cho sinh vật có trí tuệ. Nhưng nếu gây thương tích không phải là ta mà là đại khảm đao trong tay ngươi thì hoàn toàn khác.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt, chưa hiểu lắm lời hắn nói. Bách Linh Bát nói tiếp:
- Sau khi ta biến thành đại khảm đao, khả năng tư duy của ta đã bị đóng lại. Lúc đó, những chuyện ngươi làm không hề có quan hệ tới ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở nên cổ quái. Chằng thể ngờ Bách Linh Bát lại có ý nghĩ như vậy. Nếu như trước đây thì đúng là khó tin được. Hắn có cảm giác, Bách Linh Bát so với lần gặp ban đầu đã có chút gì đó hơi khác. Nhưng khác chỗ nào thì hắn không thể nói ra được.
Thật ra, hắn không biết được rằng sự thay đổi đó của Bách Linh Bát chính là kết quả suốt ba tháng qua. Xét ra thì đến hôm nay, Bách Linh Bát đã chủ động học được một số phương pháp thay đổi, mà nó chính là những phương pháp thay đổi dựa vào những điều sơ hở. Nhìn qua thì hắn cũng đã gần giống như loài người.
Sau khi trải qua vô số lần nghiên cứu và thăm dò, Hạ Nhất Minh đã biết, Bách Linh Bát cũng không hoàn toàn đem một thứ nào đó hấp thu. Hắn chỉ đem những thứ đó dung nhập vào trong thân thể. Nếu bình thường, hắn khó có thể làm được điều này, nhưng trong không gian thế giới của Hạ Nhất Minh lại có rất nhiều thứ như ngọc dung hợp và đá sinh lực.
Một mỏ quặng như vậy, Bách Linh Bát chưa bao giờ nhìn thấy. Nhờ đó mà Bách Linh Bát có thể có được vật phẩm để cắn nuốt. Hơn nữa, sau khi tiến vào địa hỏa huyệt động, thân thể của hắn cũng có chút thay đổi.
Vì vậy có thể giải thích tại sao khi hắn hấp thu đại khảm đao nặng tới ba trăm sáu mươi cân mà cũng chỉ lớn hơn một chút mà thôi. Nếu căn cứ vào thể tích thì chắc chắn không thể chỉ thay đổi có một chút như vậy.
Năng lực biến hình của Bách Linh Bát quả là kinh khủng, nhưng vẫn cần phải có điều kiện. Những vật biến thành đều có kích thước tương tự hắn. Vì thế mà khi hắn biến thành binh khí, cho dù hình dạng nó có thay đổi như thế nào thì thể tích vẫn như nhau. Ngay cả khi biến thành đại khảm đao hay xoa kiếm thì cũng tương tự.
Sau khi nắm giữ được được kỹ xảo sử dụng năng lực biến hóa của Bách Linh Bát, hai người Hạ Nhất Minh mới rời khỏi chỗ này. Đi ra khỏi động, cảm giác của hắn vô cùng thư thái.
Đuổi theo Tác Qua tới nơi này, lại gặp được nhiều chuyện như vậy, quả là nhân họa đắc phúc, hắn có thể thành công ngưng luyện ra hai đóa hoa. Tất cả những chuyện đó, trước khi đuổi theo hắn chẳng hề ngờ tới.
- Bách huynh! Bọn Tác Qua đã rời khỏi đây rồi hả?
- Chưa! Hắn đang ở đâu đó trên ngọn núi này thôi. - Bách Linh Bát bình thản nói:
- Cái động này có rất nhiều lối ra. Có lẽ, hắn đang ở một trong số lối ra đó.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu. Hắn khép hờ mắt, hai lỗ tai nhẹ nhàng rung động. Không muốn đả thảo kinh xà, Hạ Nhất Minh cũng không phóng thích chân khí của bản thân mà cẩn thận cảm nhận âm thanh từ xa vọng tới.
Hạ Nhất Minh bắt đầu đi một vòng quanh ngọn núi. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, chỉ có tần suất rung động của đôi tai thì không hề thay đổi. Phía sau hắn, hai mắt của Bách Linh Bát lóe lên quang mang sáng ngời. Có Thiên Lý nhãn của Bách Linh Bát và Thuận Phong nhĩ của Hạ Nhất Minh bất kỳ cái gì lay động cũng không thể dấu được bọn họ.
Được một lúc, Hạ Nhất Minh chợt dừng lại. Ngay lập tức, Bách Linh Bát cũng dừng lại theo.
- Ta thấy bọn họ rồi. - Hạ Nhất Minh hít một hơi, nói:
- Bách huynh! Mượn đao dùng một chút.
Dứt lời, tay hắn đã nhẹ nhàng đưa về phía Bách Linh Bát. Cùng lúc, thân thể Bách Linh Bát nhanh chóng thay đổi. Bàn tay Hạ Nhất Minh như có một lực hút rất lớn, vừa nâng Bách Linh Bát lên thì hắn cũng đã biến thành đại khảm đao.
Động tác của Hạ Nhất Minh hết sức nhẹ nhàng, không hề có tiếng động. Giống hệt như linh miêu di chuyển.
Thân thể của hắn trong khi di chuyển có cảm giác vọt lên cao. Cũng nhờ năng lực đặc biệt đó nên mỗi khi Hạ Nhất Minh chạm đất không hề có tiếng động nào phát ra.
Bị liệt hỏa thiêu đốt, hiển nhiên có thể sinh ra một loại khí lưu bay lên. Sau khi ngưng tụ thành hai đóa hoa thuộc phong và hỏa hệ, hắn có thể khống chế được một chút hướng bay của luồng khí này, làm cho thân thể khi rơi xuống đất chậm đi vài phần.
Trên võ đạo, một chút tiến bộ tưởng như vô cùng nhỏ bé. Nhưng nhiều lần như thế lại có thể tạo ra một đối thủ có thực lực rất mạnh.
Nếu khi Hạ Nhất Minh mới ngưng luyện thành phong chi hoa mà muốn không một tiếng động tiến đến bên cạnh Hồng Lang vương là chuyện rất khó. Nhưng trải qua ngàn dặm đuổi giết, lại thêm mấy tháng bế quan lĩnh ngộ thành công ngưng luyện được hai đóa hoa, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Hôm nay, khi thi triển toàn bộ bản lĩnh, cho dù là tới trước Tác Qua hay Hồng Lang vương cũng không sợ bị phát giác.
Hạ Nhất Minh hoàn toàn bình tĩnh. Bên ngoài cơ thể hắn cũng không hề lộ ra một chút sát khí. Ngay cả hơi thở cũng được hắn khống chế hoàn toàn.
Tác Qua và Hồng Lang vương đang ở cùng nhau bên một cái ao. Thoáng nhìn, Tác Qua hơi có vẻ chật vật nhưng nét mặt đã trầm ổn hơn rất nhiều. Giằng co với Hạ Nhất Minh cũng khiến cho hắn thu được một số lợi ích.
Thậm chí, hắn còn quyết định sau khi giải quyết xong, lấy được thanh đại khảm đao sẽ trở về, bế quan tĩnh tu võ đạo. Cũng chỉ có vượt qua được trở ngại thì người ta mới có thể đạt được một thứ gì đó.
Ngày xưa, nếu Hạ Nhất Minh không bị dừng lại ở tầng thứ năm thì hắn có mơ cũng chẳng dám nghĩ tới huy hoàng như ngày hôm nay.
Lúc này, một người, một lang đang ngồi cạnh nhau. Bàn tay của Tác Qua nhẹ nhàng vuốt ve đầu con cự lang. Mặc dù cả hai không trao đổi gì, nhưng tâm ý tương thông thì lại tăng thêm một chút.
Đột nhiên, bàn tay đang vuốt ve cái đầu cự lang dừng lại, mà con Hồng Lang vương cũng ngẩng đầu lên. Cái đuôi của nó dựng thẳng đứng.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không hề phát ra sát khí, nhưng trải qua vô số cuộc chiến cùng với Tác Qua và Hồng Lang vương làm sao có thể dấu được lâu.
Đặc biệt, Hồng Lang vương là một con linh thú biến dị ngàn năm, nó có một sự cảm ứng với nguy hiểm vượt xa người thường. Nên vào phút cuối cùng, nó có thể phát hiện cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngay vào lúc, bọn họ vừa có phản ứng, Hạ Nhất Minh đã ra tay.
Mặc dù còn cách một khoảng nhưng với tốc độ của Hạ Nhất Minh cũng chỉ trong nháy mắt là tới. Hai chân hắn đạp mạnh một cái, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một cái hố. Đó là do hắn đã tích súc lực lượng vào trong một cước. Năng lượng dồn vào đó đủ khiến cho ngọn núi cũng phải rung rinh.
Ánh đáo lóe lên. Một luồng sáng như cầu vồng vọt tới giữa hai người. Một đao của Hạ Nhất Minh cũng chẳng nhằm trúng vào ai. Nó vừa vặn chém đúng vào vị trí giữa hai người đang đứng.
Tác Qua hú lên một tiếng, như một con quái điểu lui lại. Trong nháy mắt, trên tay hắn đã xuất hiện mấy cái móng vuốt sói vô cùng quỷ dị.
Mặc dù, hai móng vuốt khi trước đã bị Hạ Nhất Minh chém đứt, nhưng thân là đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đẳng hiển nhiên hắn phải có hàng dự trữ.
Vung bộ vuốt sói lên, tạo ra trong không trung tiếng rít. Bằng mắt thường có thể thấy được một đạo tàn ảnh đột nhiên bổ về phía Hạ Nhất Minh.
Phản ứng của Hồng Lang vương lại càng nhanh. Bốn chân của nó hơi dùng sức đã nhanh chóng vọt ra ngoài. Ngay khi bốn chân chạm đất, nó liền chui thẳng vào trong lòng đất.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cũng chẳng để ý tới con linh thú giảo hoạt. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Tác Qua. Tách được Tác Qua và Hồng Lang vương ra là đã đạt được mục đích. Không có Hồng Lang vương, Tác Qua cơ bản không thể trốn được.
Hạ Nhất Minh vung đao lên. Một kích toàn lực của Tác Qua bị đánh văng sang một bên. Khi nhìn thấy rõ diện mạo người trước mắt, sắc mặt Tác Qua đại biến, kinh hô:
- Không...! Không thể như thế. Ngươi...làm thế nào ngươi có thể ra được?
Hạ Nhất Minh cười to nói:
- Tác Qua! Ngươi lừa ta vào trong hỏa động định thiêu chết ta. Nhưng đáng tiếc... Lửa trong hỏa động chẳng đốt cháy được ta mà còn trợ giúp ngưng luyện được một đóa hỏa chi hoa nữa.
Sắc mặt Tác Qua trở nên xám xịt. Hắn đã vận dụng hết tâm trí dẫn Hạ Nhất Minh vào trong sơn động. Cứ tưởng Hạ Nhất Minh sẽ bị đốt cháy ngay cả thi thể cũng thành than...
Nhưng chẳng ngờ sau mấy tháng ngồi đợi, đối phương lại có thể xuất ra một đóa hoa thứ hai. Hơn nữa, nhờ vào đóa hoa đó mà có thể ra khỏi động tìm đến hắn mà tính sổ.
Cười khổ, Tác Qua vẫn chưa thể tin vào mắt nói:
- Không thể như thế. Mấy tháng trước ngươi mới ngưng luyện phong chi hoa làm sao đã có thể có được đóa hoa thứ hai chứ...?
Hạ Nhất Minh nhếch mép. Nhìn vẻ mặt đối phương, hắn có cảm giác thích thú. Hít sâu một hơi, thanh âm Hạ Nhất Minh vang vọng khắp cả vùng núi non.
- Tác Qua! Hôm nay, ta sẽ tiễn ngươi lên đường.
Trong không trung xuất hiện vô vàn ánh đao. Nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn quanh người Tác Qua.
Đại khảm đao trong tay Hạ Nhất Minh như một vật sống, chẳng hề có cảm giác nặng nề. Ánh đao liền lạc có cảm giác đến cả giọt nước cũng không lọt, mặc cho Tác Qua cố thế nào cũng không thể thoát ra.
"Hô, hô, hô..."
Nhưng âm thanh chói tai xuất hiện khắp nơi. Đại khảm đao trong tay Hạ Nhất Minh vô cùng thuần thục. Tác Qua cố gắng chống cự nhưng trong lòng hoàn toàn bất lực. Hắn chẳng thể ngờ được đao pháp của Hạ Nhất Minh có thể đạt tới mức độ này, khiến cho hắn có cảm giác vô cùng vất vả.
Sau khi ngưng tụ được Phong, Hỏa chi hoa, chân khí Hạ Nhất Minh đã tăng thêm rất nhiều. Uy lực hiển nhiên tăng cao hơn trước, cho dù không dùng đao pháp chiến kỹ cũng có thể áp chế được Tác Qua.
Một lúc sau, Tác Qua đột nhiên huýt sáo một tiếng. Sắc mặt của hắn vô cùng đáng sợ. Cánh tay giơ lên, hai mắt của hắn trở nên điện dại, hiển nhiên là muốn liều mạng.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng. Hắn nhẹ nhàng vung đao, nhất thời chặt đứt chút hy vọng phản kháng của đối phương.
Ngay lúc đó, một hỏa cầu được phun tới từ phía sau Hạ Nhất Minh. Hồng Lang vương đã xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào. Cái miệng đỏ lòm há ra, phun thẳng hỏa cầu vào lưng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười dài. Cầm đại khảm đao đao trong tay, đối phó với Tác Qua chẳng hề có gì khó khăn. Sở dĩ, tách người và thú ra, sau đó hoàn toàn chiếm được thượng phong nhưng vẫn chưa chém chết Tác Qua chính là để dụ con Hồng Lang vương.
Con linh thú biến dị ngàn năm này chắc chắn không bỏ Tác Qua. Như thế chỉ cần khiến cho Tác Qua lâm vào tuyệt cảnh chắc chắn sẽ khiến con linh lang không thể kiềm chế được.
Lúc này, Hồng Lang vương chui từ dưới đất lên, nhanh chóng phun ra hỏa cầu. Có kinh nghiệm từ trước, Hạ Nhất Minh chẳng hề trốn tránh. Ngay lúc đó, con thú chợt nhận Hạ Nhất Minh không hề lui lại để phòng ngự.
Hắn thản nhiên lấy lưng mình mà hứng lấy quả hỏa cầu.
"Phác..."
Một âm thanh kỳ dị phát ra từ lưng Hạ Nhất Minh. Hồng Lang vương mở to mắt nhìn, ngay cả chút mùi khét cũng chẳng hề có. Quả hỏa cầu sau khi chạm phải lưng Hạ Nhất Minh giống hệt như hòn đá ném vào biển rộng. Tất cả năng lượng hoàn toàn biến mất, quần áo của Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề làm sao.
- Chạy mau...
Tác Qua nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Hạ Nhất Minh khiến hắn lạnh cả xương sống. Tác Qua hơi đoán ra được ý định của Hạ Nhất Minh.
Nhưng ngay khi tiếng nói của hắn vừa ra khỏi miệng, đại khảm đao trong tay Hạ Nhất Minh đã vung lên. Trong không trung, đại khảm đao hóa thành một đạo ánh sáng chém thẳng vào đầu Hồng Lang vương.
Hồng Lang vương không hổ là linh thú biến dị ngàn năm. Thân thể nó hơi động một cái tránh khỏi quỹ tích đại khảm đao đang bổ tới.
Đúng lúc này, đôi mắt Tác Qua mở ra hết cỡ. Hắn nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng được. Thanh binh khí kinh khủng trên tay Hạ Nhất Minh đột nhiên chuyển hướng.
Đại khảm đao đang sắp hết đà đột nhiên thân đao gập xuống. Nhìn cảnh này, hình dạng của nó biến thành một cái roi kỳ lạ, biến hướng lao tới.
Đầu mũi nhọn chợt lóe lên...
Khiến cho Hồng Lang vương sở hữu thổ và hỏa hệ vừa mới chạm đất chẳng thể chui được xuống dưới nữa. Đôi mắt đỏ tươi đầy máu cùng với cái đầu sói văng ra.
Hai mắt Tác Qua trợn muốn rách mắt. Tâm trí của hắn hoàn toàn tan vỡ, hét lên một tiếng, điên cuồng nhằm hướng Hạ Nhất Minh mà lao tới.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu. Trong mắt hắn không hề có sự thương xót.
Đại khảm đao được huy động khiến cho không gian được bao phủ toàn một màu sáng trắng. Sau khi giết chết Hồng Lang vương, Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề lưu thủ với Tác Qua.
Thanh đại khảm đao chẳng hề lưu tình vung lên, hóa thành muôn vàn tia sáng bao phủ hoàn toàn thân thể Tác Qua. Từ trong luồng quang mang phát ra mấy tiếng vang kì dị. Sau khi đao mang biến mất, Hạ Nhất Minh vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Tác Qua.
Vị đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh như muốn khắc sâu khuôn mặt hắn vào trong tâm hồn.
Cuối cùng, hắn cũng thở dài một tiếng, gục xuống. Thân hình hắn nằm trên thi thể của Hồng Lang vương. Máu của cả hai hòa lẫn vào nhau giống hệt như lúc còn sống, chẳng khi nào rời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv