Vũ Thần

Chương 279: Khai Sơn phá hỏa trụ



Các ngươi muốn đi đâu? – Tác Qua chậm rãi nói. Trong ánh mắt của hắn xuất hiện một sự trào phúng.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang. Đại khảm đao sau lưng hắn phóng lên, chân khí lưu chuyển khiến cho nó tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Mặc dù hắn biết biện pháp tốt nhất chính là dùng tốc độ thật nhanh rời khỏi đây. Nhưng đối diện với Tác Qua và Hồng Lang Vương trong lúc bọn chúng không có ý chạy trốn….
Cơ hội thế này mà bỏ lỡ thì biết đến bao giờ mới có được lần thứ hai. Hạ Nhất Minh biết rõ ở lại sẽ gặp nguy hiểm nhưng hắn vẫn ngoan cố.
Ba người một lang yên lặng nhìn nhau. Bọn họ đều không nói gì nhưng đối với bản thân luôn có sự tin tưởng.
Chân khí khổng lồ di chuyển mạnh mẽ trong cơ thể Hạ Nhất Minh. Mấy tháng trước hắn còn chưa đạt tới trình độ này, nhưng qua mấy tháng đuổi giết đã có sự tiến bộ. Nếu cho hắn đủ thời gian ngưng tụ chân khí, có thể đem lực ngũ hành hợp nhất trong cơ thể thi triển ra một kích chắc chắn sẽ khiến người ta phải sợ hãi.
Sau một lúc, ngũ hành chân khí lưu chuyển gần tới đỉnh phong, Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy tò mò liền trầm giọng nói:
Tác Qua! Ngươi dùng trăm phương ngàn kế dẫn dụ bọn ta vào đây để làm gì?
Nơi này chính là nhà của Hồng Lang Vương. - Tác Qua mỉm cười nói. Lúc này, trong mắt của hắn nồng đậm sát ý.
Nhìn quanh, Hạ Nhất Minh chợt nói:
Nơi này là nhà của Hồng Lang Vương thì thật là quá tốt.
Tác Qua ngẩn người hỏi:
Tốt gì ?
Quê hương chúng ta có câu sinh ở nơi nào chết thì lại về nơi đó. Mai táng hai vị ở đây đúng là quá hợp lý.
Hạ Nhất Minh vừa nói dứt, trong không khí những âm thanh bạo liệt nổ ra liên tiếp.
Cổ tay hắn chuyển động một cái nhất thời đại khảm đao bay vòng trở lại, trên thân đao tỏa ra hàn quang mạnh mẽ.
Trong cơ thể hắn, ngũ hành chân khí đã hoàn toàn hợp nhất, Khai Sơn tam thập lục thức, thức thứ hai mươi hai chính thức được thi triển.
Áp lực trong không khí gia tăng gấp bội, cho dù là Tác Qua hay Hồng Lang Vương cũng đều cảm ứng được một sự trói buộc mạnh mẽ. Bọn họ có cảm giác như có một bàn tay lớn đang tóm chặt lấy thân mình. Không chỉ trong không khí mà ngay cả dưới mặt đất cũng thế.
Bàn chân Hồng Lang Vương khẽ nhúc nhích nhưng cũng không thể dễ dàng chui vào lòng đất.
Lúc trước, khi Xà Nho cùng với quái xà Thạch Vương đối mặt với một chiêu bất thình lình đó cũng rơi vào tình cảnh kinh hoàng, cuối cùng cũng chết dưới chiêu này.
Ánh mắt Tác Qua và Hồng Lang Vương nhất thời biến sắc. Bọn họ cùng với Hạ Nhất Minh bám đuổi nhau đã lâu nên hiểu rất rõ thực lực đối phương. Chỉ có điều, bọn chúng lại không thể ngờ được Hạ Nhất Minh lại có được một chiến kỹ mạnh như vậy khi chưa đạt tới trạng thái tam hoa tụ đỉnh.
Loại chiến kỹ nghịch thiên như thế này, nếu truyền ra bên ngoài có thể khiến cho vô số người điên cuồng tranh đoạt.
Nhưng hắn không biết rằng Khai Sơn tam thập lục thức mặc dù rất mạnh nhưng cũng chưa đến nỗi như thế. Nếu Hạ Nhất Minh không hợp nhất được ngũ hành thì cũng không thể đạt được hiệu quả như thế.
Có thể thấy được bằng mắt thường không gian xung quanh Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện áp lực rất mạnh, kèm theo đao mang lấp lóe vọt tới trước mặt hai người Tác Qua, chực chém bọn chúng thành hai đoạn.
Đúng lúc đó, Hồng Lang Vương lại há to cái miệng đỏ lòm, phun ra một cột lửa. Đó hoàn toàn không phải hỏa cầu như bình thường mà là một cột lửa thẳng tắp.
Độ nóng trong không khí tăng lên rất nhanh, trong chớp mắt đã có thể nướng chín cả một người bình thường.
Nét mặt bình tĩnh của Hạ Nhất Minh hơi biến sắc. Đối mặt với cây cột lửa khủng bố, hắn chợt cảm thấy sợ hãi. Trong lòng hắn, hoàn toàn tự tin chỉ cần một đoạn đao trong tay cũng có thể chém Tác Qua và Hồng Lang Vương thành hai mảnh, nhưng đồng dạng nếu để trụ lửa lướt qua thì mình cũng biến đến một nơi nào đó.
Uy lực của hỏa trụ đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của hắn. Thậm chí, hắn còn có một loại dự cảm đó là sau khi mình dồn hết sức, rồi rơi vào hỏa trụ thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Những suy nghĩ như tia chớp hiện ra trong đầu hắn. Ngay sau đó chiêu thức vẫn không hề dừng lại đẩy thẳng về phía trước.
Một đao của Hạ Nhất Minh vọt thẳng tới hỏa trụ, va chạm với nó. Luồng hơi nóng khủng khiếp xung quanh người Hạ Nhất Minh nhanh chóng lùi ra xa. Dưới một kích hợp nhất ngũ hành như vậy cho dù là linh thú thổ tức cũng chỉ có thể cúi đầu.
"Phá"
Cùng với tiếng hét lớn của Hạ Nhất Minh, đao khí liền tỏa ra từ mũi đao phá tan hỏa trụ, lao thẳng đến Tác Qua và Hồng Lang Vương.
Hai mắt của Tác Qua đỏ như máu, hắn cũng huýt một tiếng sáo dài, đôi tay vươn ra lợi dụng bộ vuốt sói chặn lại đám đao mang đang vọt tới.
Một tiếng rên thống khổ vang lên trong thông đạo, cương trảo bị đao mang lướt qua giống một con dao sắc lướt qua miếng đậu, cắt ra làm hai đoạn. Cùng lúc đó, Tác Qua nhanh chóng bẻ luôn tay, máu tươi lập tức tuôn ra như suối. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã sử dụng chân khí cầm máu.
Đao mang tiếp tục đi tới chặt đứt một bộ móng khác của Tác Qua. Ngay lúc đó, Tác Qua kịp rụt tay lại, tránh được bị đứt cả hai.
Tuy nhiên, một đao này uy lực vẫn không hề giảm, tiếp tục đi tới chém vào đầu của Hồng Lang Vương.
Tiếng kim loại giao nhau vang lên, thân thể Hồng Lang Vương chao đảo một chút rồi co quắp, ngã xuống. Trên trán nó xuất hiện một vết thương to, máu tươi chảy ròng ròng.
Hạ Nhất Minh đảo ngược đại đao, mũi đao cắm xuống đất. Hai bên đứng nhìn nhau trong mắt ngập tràn thù hận.
Hạ Nhất Minh thừa hiểu, mình cố sức huy động lực lượng toàn thân làm sao đối phương lại không rơi vào cảnh như thế cơ chứ.
Còn cái hỏa trụ có lẽ cũng là chiến kỹ mạnh nhất sau khi người và lang hợp nhất. Chỉ có điều tốc độ của hỏa trụ rất nhanh nhưng phạm vi công kích lại không rộng. Nếu không phải đứng trong một cái thông đạo như thế này thì không hề có uy hiếp.
Hơn nữa, phóng thích hỏa trụ cũng giống như một chiêu ngũ hành hợp nhất cần thời gian tích súc lực lượng. Vì thế mà trước đây bọn chúng mới không để lộ ra chiêu đó.
Nhưng trong hoàn cảnh này thi triển ra hỏa trụ như vậy quả thật đã đem uy lực của nó phát huy đủ mười thành.
Nếu không phải Hạ Nhất Minh đã có tuyệt chiêu thì chỉ sợ bây giờ cũng vô cùng khốn đốn.
Thân thể hơi lung lay một chút, Hạ Nhất Minh mới có thể đứng vững. Đối mặt với một cặp người và lang cũng rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt, cả hai bên đều mất đi năng lực hành động trong khoảng thời gian ngắn.
Trong bọn chúng chỉ thấy có sự oán độc kèm theo một chút sợ hãi không lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dưới sự công kích của hỏa trụ mà Hạ Nhất Minh còn dám lấy cứng chọi cứng, sau đó hoàn toàn áp chế bọn họ. Sau lần giao phong này, một người một lang chẳng còn chút nào tin tưởng bằng vào lực lượng của chính mình dánh chết Hạ Nhất Minh.
Hồng Lang Vương cố gắng đứng dậy. Ánh mắt Tác Qua và nó nhìn Bách Linh Bát có vẻ sợ hãi.
Sở dĩ bọn chúng dám xuất hiện vì tin tưởng rằng hỏa trụ đủ sức đối phó với hai người này. Chẳng ngờ rằng chưa cần tới Bách Linh Bát ra tay, chỉ một mình Hạ Nhất Minh cũng đã phá được tuyệt chiêu của họ.
Nếu giờ này, Bách Linh Bát mà ra tay, bọn họ chết là cái chắc.
Tuy nhiên, ngoài ý liệu của bọn họ là Bách Linh Bát vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn không có ý định ra tay.
Đầu sói cứng thật. - Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng.
Hắn biết, hôm nay đã mất đi cơ hội tốt nhất. Trong lòng cũng có chút tiếc nuối do chỉ dùng một phần của đại khảm đao nên không thể phát huy được toàn bộ uy lực của chiêu thức.
Tất cả thiên thời địa lợi nằm trong tay đối phương nên chưa đạt được mục đích cũng hoàn toàn bình thường.
Ánh mắt Hồng Lang Vương lại nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong đó có một chút gì đó âm độc nhưng lại có cả sự sợ hãi.
Một đao của Hạ Nhất Minh chẳng những chặt đứt cả tuyệt chiêu cuẩ hai người mà ngay cả lòng tin của họ cũng bị đánh cho tan nát. Một kích đó còn tiếp tục chặt đứt đôi cương trảo, thêm cả cổ tay tràn ngập chân khí của Tác Qua mà bổ đến đầu của Hồng Lang Vương.
Nếu có không bằng đấy thứ cản lại chỉ sợ lúc này Hồng Lang Vương cũng khó mà đứng yên được. Cho dù như vậy thì lúc này Hồng Lang Vương cũng vô cùng sợ hãi, mất đi năng lực chiến đấu.
Trên cơ thể của sói thì đàu của nó là chắc chắn nhất. Nếu vừa rồi ngươi chém vào eo thì lại khác. - Bách Linh Bát chậm rãi nói.
" Ầm….ầm….ù "
Những tiếng động cực lớn vọng từ bên ngoài vào, Hạ Nhất Minh ngẩn người sau đó biến sắc nói:
- Núi lở ?
Sai rồi. – Tác Qua lặng lẽ cười, vuốt ve cổ Hồng Lang Vương sau đó một người một lang liền chui vào lòng đất.
Mất đi sự khống chế của chân khí, áp lực mạnh mẽ biến mất, Hạ Nhất Minh đành trơ mắt nhìn bọn chúng dời đi mà không làm sao được.
Mặc dù Bách Linh Bát hoàn toàn có khả năng giữ Tác Qua và Hồng Lang Vương lại nhưng Hạ Nhất Minh biết hắn không hề nhúng tay.
Hạ Nhất Minh! Chờ chết đi.
Tiếng của Tác Qua từ xa vọng lại. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, hắn biết được bọn chúng đã ra tới ngoài thông đạo. Mặc dù chân khí của hắn cũng giống như Hạ Nhất Minh, sau một đòn vừa rồi tiêu hao gần như hết. nhung qua một lúc, phát ra tiếng nói là chuyện hoàn toàn bình thường.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua vách núi, cao giọng nói:
Tác Qua! Ngươi nghĩ cái động nhỏ này có thể vây khốn được ta sao?
Tiếng cười điên cuồng của Tác Qua từ xa vọng tới:
Hạ Nhất Minh! Ngươi có biết đây là nơi nào không? – Không để Hạ Nhất Minh trả lời, thanh âm của hắn lại vọng tới:
Cái động này nằm trong phạm vi tám trăm dặm núi lửa, là một trong những hiểm địa nổi tiếng, được mọi người đặt cho cái tên là Bán Tử địa. Cứ vào ngày này hàng năm, địa hỏa lại phun ra tràn ngập sơn động trong vòng nửa năm. Có lẽ mấy đường đi ra ngoài đã hoàn toàn bị địa hỏa phong tỏa.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế liền biến sắc. Không ngờ được trong thiên hạ lại còn có một nơi như thế này, hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Vào lúc này, hắn cũng chẳng nghĩ rằng Tác Qua còn lừa mình làm gì. Cứ nghĩ đến địa hỏa ẩn chứa hơi nóng mạnh mẽ, trái tim hắn lại đập thình thịch.
Uy lực của địa hỏa sợ rằng không ai có thể ngăn được.
Hạ Nhất Minh! Ngươi còn nghe đấy chứ? – Tiếng nói của Tác Qua tràn ngập sự sung sướng vì báo được thù:
Ta sẽ ở ngoài này chờ người nửa năm! Ngươi cứ thử xem có thể tìm được vị trí nào không có lửa hay không? – Hắn cất tiếng cười ha hả, nói :
Sau khi ngươi chết, ta sẽ lấy binh khí của ngươi đem tới cho bọn Hoành Sơn xem. Ta sẽ cho chúng biết một kẻ thiên tài như ngươi đã chết trong tay ta. Ta muốn giết sạch đám thiên tiên cường giả trên Hoành Sơn các ngươi, cho các ngươi đừng hòng mà mong gượng lại.
Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất. Nhiệt độ của thông đạo càng lúc càng cao, từ xa vang tới những tiếng động kỳ lạ. Đối với những tiếng động đó, Hạ Nhất Minh hoàn toàn quen thuộc. Trên Linh Dược Phong, hắn luyện đan không biết bao nhiêu lần đã sớm quen thuộc với địa hỏa.
Chỉ có điều, hắn không ngờ rằng mình cũng có ngày giống như đan dược được hưởng sự tôi luyện của địa hỏa.
Thật là một tinh cầu kỳ diệu.- Bách Linh Bát chợt nói:
Hoàn cảnh địa lý ở đây rất lạ.
Hạ Nhất Minh tức giận, trừng mắt nhìn hắn nói:
Bách huynh! Ngươi có biện pháp thoát khỏi đây không?
Có! - Bách Linh Bát thản nhiên nói.
Hạ Nhất Minh cảm thấy mừng rỡ, vội hỏi:
Như thế nào?
Cứ vậy mà đi ra.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu nói:
Ngươi có thể kháng được địa hỏa hay sao?
Nếu ở trung tâm của địa hỏa thì ta không thể làm được. Nhưng địa hỏa ở đây không bằng nên trong khoảng thời gian ngắn ta có thể trụ được. - Bách Linh Bát nói.
Hạ Nhất Minh biến sắc nói:
Ngươi có thể mang ta ra ngoài không?
Không được! Bách Linh Bát lắc đầu nói:
Trong nhiệt độ như thế này, ta không thể bảo vệ người được.
Niềm vui vừa mới xuất hiện đã bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh vào đầu. Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn về cuối thông đạo. Mặc dù tại đây vẫn chưa xuất hiện địa hỏa nhưng căn cứ vào nhiệt độ, Hạ Nhất Minh hiểu rõ sớm muộn gì thì ở đây cũng có mà thôi.
Bách Linh Bát đứng yên bên cạnh, chờ quyết định của hắn.
Đi. - Hạ Nhất Minh chợt nói.
Đi đâu?
Ta nhanh đến cửa động xem có như lời hắn nói hay không. – Nói xong, thân hình hắn như biến thành một luồng gió, nhanh chóng chạy tới cửa động.
Bách Linh Bát cũng nhấc chân với tốc độ tương tự đuổi theo. Khi Hạ Nhất Minh dốc hết sức chạy, tốc độ của hắn hoàn toàn khiến mọi người sợ hãi. Chẳng bao lâu, hắn đã theo đường cũ ra tới ngoài cửa động.
Tuy nhiên, nơi này vừa mới lọt vào mắt, khuôn mặt hắn hoàn toàn biến sắc.
Quả nhiên ở đây hoàn toàn là địa hỏa đang từ dưới đất phun ra. Một trăm thước xung quanh cửa động đã bị ngọn lửa chiếm lấy. Đáng sợ hơn là ngọn lửa càng lúc càng lan rộng khiến cho nhiệt độ tăng lên rất nhanh.
Thở dài một hơi, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng tin rằng Tác Qua không hề nói dối.
Ngươi định thế nào bây giờ? – Thanh âm bình tĩnh của Bách Linh Bát vang lên bên tai hắn.
Hạ Nhất Minh nhìn ngọn lửa đang từ từ lan ra trước mắt. Hắn nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh. Mở cổ áo, hắn tháo chiếc nhẫn trên cổ xuống.
Bách huynh! Ngươi có thể ra ngoài được nữa không:
Được.
Hạ Nhất Minh quán thâu chân khí vào trong giới chỉ, mở ra không gian thần kỳ rồi đặt đại khảm đao vào trong đó. Sau đó, hắn thu hồi chân khí nhẹ nhàng ném giới chỉ vào tay Bách Linh Bát.
Ngươi ra ngoài chờ ta nửa năm. Nếu trong nửa năm ta không xuất hiện thì chính là đã chết. - Hạ Nhất Minh nhỏ giọng nói.
Ngươi đem thứ này giao cho Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi, nói hắn chiếu cố cho Hạ gia trang và Thiên La quốc một chút. Sau đó… ngươi đi tìm Lễ Huân. – nói đến đây, thanh âm của Hạ Nhất Minh có chút nghẹn ngào. Hơi dừng lại một chút, hắn nói:
Hoàn thành lời hứa của ngươi đối với chúng ta, bảo vệ nàng.
Hai mắt Bách Linh Bát lóe lên tia sáng, giống hệt như mặt trời. Hạ Nhất Minh bình tĩnh cười nói:
Ngươi yên tâm! Không để cho ngươi làm việc không công đâu. Lễ Huân có đủ đá sinh lực cho ngươi.
Còn ngươi thì sao? - Bách Linh Bát hỏi?
Ngươi muốn ở đây chờ chết?
Hai mắt Hạ Nhất Minh chớp lên, nói :
Ta muốn ở đây luyện công.
Bách Linh Bát im lặng nhìn hắn, không hiểu gì hết. Ngay cả cái mạng còn không giữ được thì luyện công làm cái gì ? Chẳng lẽ nóng quá nên hắn bị điên rồi hay sao ?
Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
Ngươi nói đúng! Lửa ở đây cũng không phải là lửa ở tâm của lòng đất. Ta muốn trước khi nơi đây tràn ngập lửa sẽ hóa thân hoàn toàn thành ngọn lửa. Nếu được như thế thì lửa nơi đây không thể uy hiếp đến tính mạng của ta.
Ngươi muốn hóa thân thành lửa ? – Bách Linh Bát nhìn hắn từ trên xuống dưới. Trong trí nhớ của bản thân không hề có tí dữ liệu nào về chuyện này.
Đúng! Ta muốn hóa thân thành lửa. – Hạ Nhất Minh cao giọng nói.
Đôi mắt Bách Linh Bát phát sáng lên nói:
Hạ Nhất Minh.
Hả ?
Ngươi có hối hận hay không ?
Hạ Nhất Minh giật mình, trong đầu hắn hiện ra vô số hình ảnh. Từ lần gặp được kỳ ngộ dưới đáy hồ, cuộc đời của hắn đã bước sang một trang hoàn toàn khác. Rồi đến những khuôn mặt người thân, của Viên Lễ Huân hiện lên.
Cuối cùng, hai mắt hắn tràn ngập nước mắt nhìn khuôn mặt của Thủy Huyễn Cận dần biến mất.
Bách huynh! Ta chưa bao giờ hối hận.
Hạ Nhất Minh xoay người, như lưu tinh đi nhanh vào bên trong. Thân thể của hắn như biến thành ngọn gió, bay đi trong hỏa động.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv