Hai tiếng huýt gió phảng phất như lôi động cửu thiên vang lên, hai thân ảnh như lưu tinh cuồn cuộn lao tới.
Đám người Dược đạo nhân dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng đám Đồ đằng sứ giả lúc này hai mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác muốn thối lui.
Đám người Hạ Nhất Minh vốn đã khó chơi khiến bọn chúng đau đầu, dưới sự hợp tác của hai vị đại sứ giả cùng hai đầu ngàn năm biến dị linh thú, không ngờ không thể đánh chết hắn, còn để hắn chạy thoát được.
Hơn nữa, thân pháp mà lão nhân Thủy Huyễn Cận kia thi triển ra, cũng khiến bọn chúng trong đáy lòng xuất hiện cảm giác không thể chiến thắng.
Chỉ cần có được năng lực đó, chẳng phải giống như có thêm một loại bất tử phù dán trên người sao.
Nhưng bọn chúng lại không biết, kỳ thực Hạ Nhất Minh cũng có được năng lực này. Chỉ bất quá, lần đầu tiên Hồng Lang Vương đánh lén, lại bị Thủy Huyễn Cận thi triển ra. Mà lần thứ hai bị quái xà kia cắn trúng, khiến Hạ Nhất Minh không thể động đậy, càng không cách nào thi triển thân pháp này.
Nếu để đám người Tác Qua biết được, Hạ Nhất Minh cũng có được năng lực như vậy, bọn chúng tuyệt không thể có ý nghĩ đánh chết Hạ Nhất Minh tại nơi này.
Bất quá đám người Tác Qua lúc này đồng thời nhíu mày, bọn chúng không hẹn mà cùng dừng lại kế hoạch vây sát Hạ Nhất Minh.
Tiếp đó Tác Qua ra hiệu cho Hồng Lang Vương ngừng việc chui xuống lòng đất. Còn Xà Nho lúc này bỗng dậm chân một cái, như muốn truyền thông tin xuống lòng đất. Trong nháy mắt, quái xà thân bí kia như viên đạn từ lòng đất bắn ra, lại giống như trường tiên nhỏ, quấn quanh thân thể lão. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nghe được hai tiếng huýt gió như sấm sét này, cho dù là Tác Qua hay Xà Nho cũng không dám có chút chậm trễ.
Hơn nữa, đã cùng Hạ Nhất Minh giao thủ, bọn chúng càng rõ ràng, khi hai người kia tới đây, việc vây sát Hạ Nhất Minh càng không thể hoàn thành.
Thân ảnh như chớp, nháy mắt hai người đã tới nơi này.
Trong hai người đó, một người chính là Hoành Sơn thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi, mà người còn lại là một lão nhân râu tóc bạc phơ, cặp mắt lấp lánh có thần, ánh mắt lão dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Vu Kinh Lôi như phong như hỏa từ trên vách núi nhảy xuống, ánh mắt vừa quan sát, lập tức đã quát lên một tiếng.
Ánh mắt Vu Kinh Lôi như điện, lập tức nhìn về phía Hạ Nhất Minh , Bách Linh Bát đang cùng hai người Tác Qua, Xà Nho giằng co, ngay cả hai đầu ngàn năm biến dị linh thú bên cạnh chúng cũng được lão liếc qua.
Nhìn thấy tổ hợp tương đương bốn vị Nhất đường thiên cường giả chuẩn bị tấn công Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi trong lòng không kiềm chế được sự phẫn nộ.
Từ khi nhận được tin tức, Vu Kinh Lôi ngàn dặm phi ngựa tới đây, trong bụng đã đầy lửa giận. Giờ phút này, lão không thể kiềm chế được nữa, chân khí trong người mãnh liệt trào lên, ở giữa không trung phát ra một chưởng đánh xuống.
Từ song chưởng của Vu Kinh Lôi truyền ra từng trận dao động mãnh liệt.
Giờ phút này, vị Hoành Sơn Thái thượng trưởng lão dường như biến mất trong mắt mọi người. Từ trên cao đánh xuống một chưởng cũng không phải là song quyền, mà là hàng vạn dao động tầng tầng lớp lớp.
Dưới cơn thịnh nộ Vu Kinh Lôi đã không chút lưu thủ, Thủy hệ công pháp giờ phút này đánh ra, uy lực vô cùng cường đại.
Cả không gian dường như cũng bị lực lượng này ảnh hưởng, không ngừng truyền ra âm thanh sóng gầm.
Tác Qua cùng Xà Nho sắc mặt đại biến, bọn họ mơ hồ cảm giác được, người này mặc dù là Nhất đường thiên cường giả, nhưng tu vi của lão đã đạt tới đỉnh phong. Ít nhất Thủy hệ lực lượng tuyệt đối cường đại nhất trong Nhất đường thiên cảnh giới.
Có lẽ người này mặc dù không thể đạt tới Tam hoa tụ đỉnh, nhưng chỉ bằng Thủy hệ công pháp này, cũng đã siêu việt trong cùng cảnh giới rồi.
Hồng Lang Vương đôi mắt đỏ bừng, là một đầu ngàn năm biến dị linh thú, thiên phú của nó vô cùng cường đại, ngay cả so sánh với nhân loại đỉnh cấp trong Nhất đường thiên cảnh giới, cũng mạnh mẽ hơn. Vu Kinh Lôi thanh thế mặc dù khiến người khác trông thấy mà sợ hãi, nhưng càng khiến bản tính trong cơ thể nó kích phát ra.
Vốn thân thể Hồng Lang Vương ghim chặt trên mặt đất đón một kích cường đại của Vu Kinh Lôi, nhưng ánh mắt nó đột nhiên nhìn tới Bách Linh Bát bên cạnh Hạ Nhất Minh. Nhất thời người nó run lên, dũng khí vừa mới có được lập tức tan biến, không bao giờ phục hồi lại được.
Kêu lên một tiếng, Hồng Lang Vương cúi đầu, mang theo Tác Qua chui vào lòng đất.
Thủy hệ lực lượng mặc dù cường đại nhưng khi gặp phải mặt đất dĩ nhiên không cách nào ảnh hưởng, hành động của Hồng Lang Vương dĩ nhiên là giúp nó không gặp phải thương tổn nào, ngay cả Tác Qua trên lưng cũng vậy.
Bất quá Tác Qua đối với biểu hiện này của Hồng Lang Vương cũng cảm thấy khó tin.
Bình thường nó vốn gan lớn trùm trời, nhưng không hiểu hôm nay gặp phải điều gì, mà đấu chí tan biến, nhát như thỏ đế.
Điều này đối với Tác Qua tuyệt đối không phải là một tin tức tốt lành gì.
Xà Nho khẽ cau mày, Hồng Lang Vương đưa ra lựa chọn tránh né, quả thật là ngoài ý liệu của lão.
Mặc dù Xà Nho cũng là đại sứ giả, nhưng cho dù là lão hay Thạch Vương trên người trong Đồ đằng Xà tộc cũng không phải là cao thủ về ngạnh kháng.
Đối với cường giả Xà tộc mà nói, cùng người liều mạng không bằng nghiên cứu cách khác có thể vô thanh vô tức dồn kẻ đó vào chỗ chết.
Chỉ là, Xà Nho mặc dù muốn tránh đi, nhưng Thạch Vương trên người lại không chấp nhận điều đó.
Người có tôn nghiêm, rắn, đặc biệt là ngàn năm biến dị linh thú Xà vương càng có...
Thạch Vương ngẩng cao đầu, cái lưỡi rắn phun ra nuốt vào liên tục, đột nhiên nó rời khỏi thân thể Xà Nho, nhanh như chớp bắn thẳng lên không trung.
Giống như cá bơi ngược nước, mặc cho dòng nước cường đại thế nào cũng không thể cuốn trôi được nó.
Lực cản càng mạnh khiến nó càng hung hãn, thân thể như không trọng lượng, dưới chưởng lực đầy trời tự do bơi lượn.
Rốt cuộc nó cũng vượt qua muôn ngàn bóng chưởng đi tới tận cùng.
Ở nơi này có hai bàn tay thật lớn, chân khí đều từ đó mà kích phát ra, thậm trí ngay cả không gian nơi này cũng như bị phá hư.
Cái miệng rắn mở ra, bên trong chi chít những chiếc răng nhỏ bé nhưng sắc nhọn, nó tự tin, chỉ cần hàm răng này chạm nhẹ vào, đối phương chắc chắn sẽ bị năng lực của nó vây khốn, khiến đối phương không thể làm gì từ từ đợi nó kết thúc tính mạng.
Hạ Nhất Minh hai mắt phát sáng, đối với việc hai người Vu Kinh Lôi kịp thời chạy tới trong lòng cũng nhẹ nhõng đi rất nhiếu. Nhưng khi chứng kiến quái xà kia muốn giở chiêu cũ, hắn không khỏi kinh hô:
- Vu trưởng lão cẩn thận, quái xà có độc.
Đối với tiên thiên cường giả mà nói, độc căn bản không có tác dụng với họ. Nhưng quái xà này tuyệt đối khác biệt, độc tính của nó mặc dù không khiến người khác phải chết, nhưng so với thiên hạ đệ nhất kịch độc còn đáng sợ hơn.
Vu Kinh Lôi giật mình. Lão vốn tự tin với thực lực Nhất đường thiên của mình, sẽ không e ngại bất cứ chất độc nào. Hơn nữa dưới chân khí ngưng tụ, thân thể lão đã cứng như kim cương, hàm răng của quái xà kia làm sao có thể cắn được, chỉ sợ còn muốn gẫy răng nữa chứ.
Vu Kinh Lôi vốn muốn mặc kệ, nhưng sau khi nghe được cảnh báo của Hạ Nhất Minh, nhất thời rùng mình.
Hạ Nhất Minh cũng là một vị Nhất đường thiên cường giả, đã kinh hô như vậy, có thể thấy chất độc của quái xà kia có chút kỳ dị. Trong lòng vừa động, bàn tay đã như chớp thu lại, miệng hít sâu một hơi phun ra.
Cũng giống như Hạ Nhất Minh thổ tức ra Thủy chi hoa, từ trong miệng Vu Kinh Lôi cũng phun ra một cỗ tinh hoa chân khí.
Cỗ chân khí này như một mũi tên bắn thẳng vào dưới đầu rắn bẩy tấc.
Quái xà có thể xuyên qua vô số chưởng ảnh đi tới trước mặt Vu Kinh Lôi, nó đã tiêu hao toàn lực lúc này đã như cung tên hết đà, há miệng ra muốn cắn một nhát cuối cùng.
Đối mặt vói mũi tên chân khí này của Vu Kinh lôi, nó dĩ nhiên không còn năng lực chống cự.
- Vù...
Một âm thanh vang lên, quái xà thân thể bắn ngược trở lại, như một mũi tên cắm xuống đất.
Bất quá, điều này với quái xà cũng không có nửa chút tổn thương, thân thể nó vừa chạm đất đã như lò xo dựng lên.
Lúc này, nó cũng không tiếp tục công kích Vu Kinh Lôi nữa mà quấn quanh thân thể Xà Nho. Đối mắt nhỏ nhìn về chăm chằm vào Vu Kinh Lôi đang ở trên không.
Xà Nho vẻ mặt vô cùng âm trầm, các bộ tộc Đồ đằng đều có sở trường sở đoản của riêng mình.
Đồ đằng Xà tộc mặc dù cường đại, nhưng trừ một số cực ít mãng xà trong tộc ra, cũng chỉ có vài người hoặc linh thú mới có thể cùng Nhất đường thiên cường giả liều mạng.
Lão thiên cũng thực công bằng, Thạch Vương là ngàn năm biến dị linh thú mặc dù không có được thuộc tính cường đại, nhưng năng lực thạch hóa của nó thậm chí còn cao cấp hơn, ngay Tam hoa tụ đỉnh cường giả cũng khó có thể chống được.
Nhưng có được năng lực cường đại này, Thạch Vương lại mất đi khả năng thổ tức, nó chỉ có khả năng thông qua hàm răng sắc nhọn mà rót độc tính vào cơ thể địch nhân.
Đây gọi là có được có mất.
Lúc này, lấy thực lực thân thể của Thạch Vương cùng Vu Kinh Lôi Nhất đường thiên cường giả cứng đối cứng, hơn nữa khả năng phóng độc của nó cũng bị Vu Kinh Lôi cảnh giác, dĩ nhiên nó không có được chỗ tốt nào.
Vu Kinh Lôi đánh ra một chưởng, hù dọa một người một lang chạy trốn, đánh lui một đầu quái xà, buồn bực trong lòng cũng vơi phân nửa.
Đến lúc này, Vu Kinh Lôi nghĩ lại không khỏi giật mình, đối mặt với bốn vị Nhất đường thiên cường giả, không ngờ lão lại có thể lỗ mãng ra tay, cũng không biết lúc đó nghĩ cái gì nữa...
Mặt đất đột nhiên nứt ra, Hồng Lang Vương lần nữa xuất hiện.
Tác Qua vẻ mặt khó coi nhìn vị Nhất đường thiên cường giả vừa xuất hiện. Tới lúc này, ý định bằng mọi giá tiêu diệt Hạ Nhất Minh cũng đã không còn.
Vu Kinh Lôi vung tay áo lên, khí thế như thủy triều trên người lão dần thu lại.
Hai mắt Vu Kinh Lôi mở lớn, âm thanh như sấm sét vang lên:
- Các vị ở nơi xa tới Hoành Sơn nhất mạch, còn muốn hủy sơn môn của chúng ta. Có phải khinh người quá đáng không?
Tác Qua lãnh đạm nói:
- Vậy các ngươi ăn trộm Đồ đằng của chúng ta thì không phải là khinh người quá đáng à?
- Đồ đằng không phải chúng ta lấy trộm.
Dược đạo nhân vội vàng nói:
- Đây là có người vu oan giá họa cho chúng ta.
Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Điều này rõ ràng như vậy, chẳng lẽ các hạ thật sự không nhìn ra?
Tác Qua cười lạnh một tiếng, nói:
- Đồ đằng là các ngươi đưa ra, đả thương Đồ đằng sứ giả của chúng ta là một vị tiên thiên cường giả kiêm tu Ngũ hành. Ngươi nói một tiếng " vu oan giá họa " có thể giải thích được sao?
Dược đạo nhân nhất thời nghẹn lời.
Vu Hi Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chưa nói Hạ trưởng lão không có khả năng từ xa tới quý tộc lấy trộm Đồ đằng. Cho dù hắn thật sự làm ra chuyện này, chẳng lẽ còn đem vật đó cất trong núi, chờ các ngươi tới tìm sao?
Tác Qua cười hắc hắc hai tiếng, xua tay nói:
- Sự tình cho tới lúc này, nhiều lời cũng vô ích. Nay các ngươi người đông thế mạnh, chúng ta không thể địch lại. Bất quá, việc này chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ngay sau tại Sinh Tử giới, chúng ta gặp lại.
Dứt lời, gã xoay người như chớp rời đi.
Xà Nho ánh mắt lạnh như băng đảo qua gương mặt từng người. Lão dường như muốn đem tất cả những khuôn mặt này ghi tạc vào đầu.
Sau khi chạm vào ánh mắt của lão, cho dù là Vu Kinh Lôi hay vị lão nhân kia trong lòng không khỏi run lên.
Kỳ thực, khi nhìn thấy người này cùng với quái xà trên thân, bọn họ đã đoán được lai lịch của lão.
Khẳng định đây chính là người vô cùng ít thấy trong Đồ đằng bộ tộc, Xà tộc. Khi nghĩ tới Xà tộc âm hiểm quỷ dị, bọn họ không khỏi tê dại da đầu.
Đám người Dược đạo nhân càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Có thể bình tĩnh trước ánh mắt đó, cũng có Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát cùng Thủy Huyễn Cận ba người.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đã từng bị quái xà kia cắn một lần, đan điền đã đem chân khí kia luyện hóa, loại độc tính kia về sau cũng không thể uy hiếp tới hắn được nữa.
Nếu đã vậy, Hạ Nhất Minh dĩ nhiên sẽ không sợ hãi Xà Nho. So với Tác Qua cùng Hồng Lang Vương liên thủ, Xà Nho ngược lại không đáng để Hạ Nhất Minh lo lắng bằng.
Về phần Bách Linh Bát, những trình tự trong đầu gã, chưa từng có điều nào gọi là sợ hãi.
Xà Nho ánh mắt âm trầm quan sát Bách Linh Bát hồi lâu, cho rằng cơ bản đây là người mù, mị nhãn của lão không có nửa điểm hiệu quả.
Duy nhất khiến mọi người không hiểu được là, ngay cả Thủy Huyễn Cận đối với ánh mắt uy hiếp này cũng như không thấy.
Bất quá với lão nhân phá đi tuyệt chiêu tất sát của mình, Xà Nho lại có vẻ vô cùng tôn kính. Lão nhìn Thủy Huyễn Cận hồi lâu, sau đó dường như xác định được chuyện gì, nhìn Thủy Huyễn Cận hành lễ thật sâu.
Với thân phận đại sứ giả Đồ đằng Xà tộc cao quý như vậy lại có thể hành lễ cung kính với người bên ngoài vốn chỉ là một Bách tán thiên cường giả, đã cấp đủ mặt mũi cho Thủy Huyễn Cận.
Nhưng Thủy Huyễn Cận lão nhân vẫn mang theo vẻ tự tin như trước, khuôn mặt vẫn tươi cười nhận lễ này của Xà Nho.
Sau khi hành lễ, Xà Nho vỗ lên hông, quái xà trên người lão tiến lập tức tiến vào lòng đất.
Quái xà này cũng có năng lực giống với Hồng Lang Vương, có thể dưới lòng đất tự do di chuyển.
Khi hai kẻ cầm đầu rời đi, đám Đồ đằng sứ giả còn lại liếc mắt nhìn nhau, lập tức cất bước rời đi. Bọn họ ngay cả một tiếng cũng không lưu lại.
Vu Kinh Lôi dường như muốn ngăn cản, nhưng cánh tay đưa ra bị Chu Bát Thất kéo lại, lão khẽ lắc đầu...
Chỉ trong chốc lát, đám Đồ đằng tộc nhân vừa rồi còn ở đây giễu võ dương oai đã biến sạch.
Bất quá mọi người trong lòng hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Đồ đằng nhất tộc thực lực hôm nay bộc lộ ra, quả nhiên như núi băng sừng sững. Nếu Đồ đằng các tộc liên hợp lại, lực lượng khó tin tới nhường nào?
- Sư thúc. Ngài cuối cùng cùng trở về.
Dược đạo nhân thở dài một tiếng, thầm than may mắn.
Nếu không phải hai vị này kịp thời trở lại, khiến đám Đồ đằng tộc nhân rút lui, cứu được tính mạng bọn họ, như vậy không biết sau khi bọn chúng giết đám người ở đây, có lẽ còn huyết tẩy Hoành Sơn chưa biết chừng?
Từ Trình Trường tiến lên, cung kính nói:
- Bái kiến sư phụ.
Vị lão nhân mỉm cười, xua tay nói:
- Tiểu tử ngươi, làm tốt lắm.
Từ Trình Trường sắc mặt có chút đỏ lên, nói:
- Sư phụ, đệ tử chỉ làm việc nên làm mà thôi.
Vu Kinh Lôi khẽ hừ một tiếng, nói:
- Vị này chính Thiên Trì Sơn chủ mạch Chu Bát Thất, các ngươi mau tới bái kiến.
Tất cả mọi người đều biến sắc, ánh mắt nhìn vị lão nhân lập tức thay đổi.
Chu Bát Thất danh tiếng ngay cả trên Thiên Trì Sơn cũng hết sức vang dội. Trong các cao thủ vùng Tây Bắc, thân phận của lão cũng tương đương Bắc Cương chi hổ Trác Vạn Liêm tại Bắc Cương băng nguyên.
Đã là tiên thiên cường giả vùng Tây Bắc, rất ít người chưa từng nghe qua tên lão.
Chu Bát Thất vung tay lên, cười nói:
- Lão phu tới đây bất quá là vì muốn trợ giúp Vu huynh, cũng giống như mục đích của các vị, không cần đa lễ.
Vu Kinh Lôi khẽ cười, ánh mắt nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Hạ Nhất Minh ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị.
Lão cười ha hả, nói:
- Chu huynh, đây là Thái thượng trưởng lão mới nhậm chức của Hoành Sơn nhất mạch chúng ta, Hạ Nhất Minh.
Chu Bát Thất vuốt râu cười dài, nói:
- Quả nhiên là nhất biểu nhân tài, tuổi trẻ anh hùng.
Chỉ là ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lão thầm nghĩ. Thiếu niên kia vì sao vẻ mặt kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ vừa rồi giao thủ với đám Đồ đằng đại sứ giả bị thương sao?
Dường như cùng lúc, tất cả mọi người đều thấy được vẻ kì dị trên mặt Hạ Nhất Minh.
Bọn họ không hề mở miệng nói nửa câu, mà theo ánh mắt hắn nhìn tới.
Lúc này bọn họ mới biến vì sao Hạ Nhất Minh có biểu hiện kỳ lạ như vậy.
Bởi vì điều kỳ quái không phải tới từ thân thể Hạ Nhất Minh, mà tới từ Thủy Huyễn bên cạnh.
Vị Thiên La hộ quốc đại sư này, vốn là người lớn tuổi nhất trong số những vị Bách tán thiên cường giả có mặt tại đây. Trên mặt lão lúc này vẫn nguyên vẻ tươi cười tự tin, phảng phất như trước mặt lão không có bất cứ thứ gì uy hiếp.
Đây là vẻ mặt khi lão đối diện với hai vị Đồ đằng đại sứ giả, hai đầu ngàn năm biến dị linh thú.
Chính vẻ mặt này khiến đám người Bách tán thiên cường giả đều kính phục không thôi.
Tự tin như thế, khí độ như thế...
Có người thậm chí còn tin tưởng, trong tương lại không lâu, Thiên La quốc sẽ xuất hiện vị Nhất đường thiên cường giả thứ hai.
Nhưng dần dần, mọi người phát hiện ra điểm không đúng.
Sau khi Thủy Huyễn Cận mang theo Hạ Nhất Minh thoát tới nơi này, vẻ mặt lão chưa từng thay đổi, đến lúc này cũng chưa từng thay đổi.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi. Mặc dù như trong lòng tràn ngập rung động, nhưng hắn ngoài mặt vẫn cứng rắn không để ai phát hiện.
- Thủy lão ca, bọn họ đã đi...
Thủy Huyễn Cận vẻ mặt vẫn như trước không hề thay đổi.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt đỏ bừng, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được di chuyển.
Hắn đưa tay ra chậm rãi đụng vào thân thể Thủy Huyễn Cận.
Một giây trước khi ngón tay sắp chạm tới.
Hạ Nhất Minh một vị Nhất đường thiên cường giả, xưa nay chưa từng sợ hãi, không ngờ cánh tay không thể khống chế mà run lên.