Vũ Thần

Chương 232



Đôi mắt Bách Linh Bát phát ra ánh sáng màu đỏ, chiếu vào cánh cửa. Như nhận được một ám hiệu nào đó, cánh cửa chầm chậm mở ra. Khi cánh cửa vừa mở ra được một chút, Hạ Nhất Minh nhíu mày bởi có luồng hơi lạnh phả vào mặt hắn.
Mặc dù, hơi lạnh chẳng làm cơ thể người đông cứng nhưng trong hoàn cảnh ở một nơi không thể có càng khiến người khác bất ngờ.
Lỗ tai hắn hơi giật giật. Hạ Nhất Minh kinh ngạc vì trong đó cũng chẳng hề có tiếng hô hấp hay tiếng tim đập. Có thể đoán được hơi lạnh không phải do hàn hệ công pháp được tiên thiên cường giả phát ra. Nhưng chính vì thế, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy lạ.
Theo Bách Linh Bát vào phòng, Hạ Nhất Minh nhìn quanh. Hắn hoàn toàn bị cảnh tượng xung quanh thu hút.
Trong căn phòng lạnh, Hạ Nhất Minh nhìn kỹ liền phát hiện được hướng hơi lạnh phát ra. Từ các góc phòng có những luồng hơi lạnh liên tục được phun vào. Chính nhờ những luồng hơi lạnh này mà căn phòng mới lạnh đến vậy.
Bách Linh Bát thản nhiên đi tới giữa phòng, ở đó có một cái rương. Hạ Nhất Minh biết nó được làm bằng da, nhưng nhìn qua lại vô cùng cứng rắn. Hắn hiểu ngay, chiếc rương này cũng không hề đơn giản.
Quả nhiên, khi Bách Linh Bát mở rương, một luồng hơi rất lạnh tỏa ra ngoài.
Hạ Nhất Minh trợn mắt khi nhìn thấy cấu tạo của chiếc rương. Trong chiếc rương có tám ngăn rất sâu. Ngoài hai ngăn không có gì, sáu ngăn còn lại đều có một chiếc bình thủy tinh. Trong mỗi bình thủy tinh lại có một loại chất lỏng màu lam nhạt.
Hạ Nhất Minh nhìn chăm chú vào chất lỏng. Hắn có thể cảm nhận được một loại năng lượng rất mạnh đang cuồn cuộn di chuyển. Sững người, hắn nói:
- Tiên thiên kim đan?
Bách Linh Bát lấy ra một lọ thủy tinh sau đó đóng nắp rương lại. Hắn ngẩng đầu, nói:
- Tiên thiên kim đan là cách gọi của các ngươi. Mà loại đan dược đó của các ngươi hoàn toàn khác so với cơ nhân dịch này của chúng ta.
Hạ Nhất Minh cố gắng bình tĩnh lại. Hiển nhiên, hắn có thể cảm nhận được hoạt tính của tiên thiên kim đan trong chất lỏng. Thậm chí mức độ của nó còn cao hơn cả tiên thiên kim đan.
Lúc trước, hắn vẫn không tin lời Bách Linh Bát nói cho lắm về chuyện có thể biến cả tỉ người thành tiên thiên cường giả. Nhưng sau khi thấy chất lỏng kỳ lạ đó, Hạ Nhất Minh mới bắt đầu tin.
Mà với Bách Linh Bát thì cho dù hắn nói dối cũng chẳng có ai phát giác. Nhưng loại chất lỏng chứa đấy hoạt lực thế này thì không thể làm giả được.
- Bách huynh! Sau khi ngươi cho bạn ta dùng, có thể khiến nàng đột phá tới tiên thiên phải không?
- Đúng thế! Nhưng trước khi cho bạn ngươi sử dụng, ta còn phải kiểm tra. Thậm chí còn phải điều chế cơ nhân dịch cho phù hợp. - Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Chỉ có như vậy thì mới đạt được loại gien hoàn mỹ.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Sau đó, bạn ta có thể đạt tới mức độ như thế nào?
Bách Linh Bát thản nhiên nói:
- Tương tự như chủ nhân đầu tiên của nơi này. - Hắn giơ cái ống thủy tinh có chứa chất lỏng màu lam lên nói:
- Tác dụng của cơ nhân dịch cũng chỉ làm cho gien của loài người tăng lên tới mức độ hoàn mỹ. Nhưng con đường tiến hóa của loài người vẫn còn rất dài. Có thể đạt tới mức độ nào thì còn phải xem sự cố gắng của từng người mà thôi.
Hạ Nhất Minh nheo mắt, nói:
- Bách huynh! Ta có thể sử dụng một chút cơ nhân dịch này không?
Bách Linh Bát lắc đầu, nói:
- Gien của ngươi đã đạt tới trạng thái siêu hoàn mỹ. Nếu dùng cơ nhân dịch cũng chẳng mang lại bất cứ hiệu quả nào.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Chuyện này hắn cũng hiểu rất rõ. Với những loại dược vật có tác dụng đối với cường giả hậu thiên mà để cho người đã đạt tới cảnh giới tiên thiên dùng thì hoàn toàn lãng phí.
Thở dài, Hạ Nhất Minh tiếc nuối, liếc mắt nhìn cái rương.
- Bách huynh! Số lượng cơ nhân dịch của ngươi có nhiều không?
- Đây là tất cả những gì ta có. - Bách Linh Bát như đang giải thích:
- Khi đến đây, ta có tám lọ cơ nhân dịch. Ta đã cho chủ nhân đầu tiên của nơi này hai lọ. Hôm nay dùng thêm một lọ thì chỉ còn có năm mà thôi.
Hạ Nhất Minh hỏi gấp:
- Chủ nhân đầu tiên ở đây muốn có nó làm gì?
- Không biết! - Bách Linh Bát nói:
- Có thể, hắn muốn đem đi nghiên cứu hoặc là cho người thân sử dụng.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng hỏi nữa, đi theo hắn ra ngoài. Vừa đi, Hạ Nhất Minh vừa cố gắng nhớ đường đi lại ở đây. Lần sau, nếu không có Bách Linh Bát đi cùng, hắn cũng không sợ bị lạc đường.
Tất nhiên, đối với mấy cái phòng kia, hắn cũng có phần kiêng kị. Hơn nữa, bốn xung quanh đây có một thứ gì đó quái dị. Hắn cảm giác như có ai đó nhìn mình.
Nhưng cho dù, Hạ Nhất Minh có để ý đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể phát hiện được ánh mắt đó từ đâu. Việc này khiến cho Hạ Nhất Minh hoài nghi ở đây không chỉ có một mình Bách Linh Bát. Khi hai người ra tới đại sảnh, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy yên tâm. Bách Linh Bát dừng bước, nói:
- Ngươi có thể gọi bạn tới đây.
Hạ Nhất Minh liếc nhìn cái chai trên tay hắn. Mặc dù, hắn rất muốn Viên Lễ Huân đột phá tiên thiên cảnh giới. Nhưng nếu theo phương pháp của Bách Linh Bát thì khi dùng loại chất lỏng này, Viên Lễ Huân có thể bước vào tiên thiên sớm hơn mười năm.
Mặc dù, đây là một chuyện tốt. Nhưng dù sao, phương pháp này rất mới, nên Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy hơi do dự.
Bách Linh Bát cũng chẳng hề giục. Hắn chỉ đứng im mà đợi. Đợi cả ngàn năm còn được thì vài phút đối với hắn cũng chẳng đáng là bao.
Nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Trong thế giới này, ngay cả bản thân hắn cũng gặp được chuyện lạ lùng dưới đáy hồ thì việc này cũng có thể thử.
Ngẩng đầu, hắn cao giọng nói:
- Lễ Huân! Ngươi ra đây đi.
Viên Lễ Huân đợi chờ vô cùng sốt ruột. Ban đầu, nàng có thể nghe thấy tiếng hai người va chạm với nhau. Nhưng sau một lúc, lại không còn có một thanh âm nào nữa. Mặc dù, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng Hạ Nhất Minh chưa gọi thì nàng cũng chẳng đi ra ngoài.
Lúc sau, ngay cả tiếng nói chuyện cũng biến mất. Thông đạo hoàn toàn im ắng không hề có một tiếng động nào. Nàng như rơi vào một nơi không có dấu chân người, trong lòng vô cùng lo lắng.
Vào lúc mà nàng vô cùng sốt ruột thì nghe thấy tiếng của Hạ Nhất Minh. Giọng nói của hắn làm cho nàng hết sức mừng rỡ. Chạy nhanh ra khỏi động, nàng ngẩn người nhìn.
Hạ Nhất Minh đang đứng cùng với quái nhân lúc nãy. Nhìn qua giữa họ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải người nọ quá lạnh lùng, nàng còn tưởng hai người này vốn là bằng hữu với nhau.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một cái, đi tới bên cạnh Viên Lễ Huân. Hắn kể lại tất cả mọi chuyện cho nàng nghe. Đôi mắt sâu thăm thẳm của Viên Lễ Huân càng nghe càng mở to hết cỡ.
Hạ Nhất Minh chẳng cảm thấy lạ vì điều đó. Bởi bất kỳ ai nghe thấy chuyện như thế còn kinh ngạc hơn Viên Lễ Huân nhiều. Một lúc sau, Viên Lễ Huân mới có thể hoàn hồn lại. Hai mắt nàng long lanh, nói:
- Thiếu gia! Ngài nói ta có thể bước vào tiên thiên?
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mà ngỡ ngàng. Hắn nói bã cả bọt mép như vậy mà Viên Lễ Huân chỉ nghe thấy mỗi chuyện nàng có thể bước vào tiên thiên. Thở dài, Hạ Nhất Minh nói nhỏ:
- Lễ Huân! Chuyện này là do người kia nói ra, chưa hề qua kiểm chứng. Ta cũng chưa đọc được bất cứ thư tịch nào ghi lại điều dó. - Hắn lại thì thào tiếp:
- Ta không hề chắc chắn vì điều đó.
Viên Lễ Huân hiểu điều hắn nói. Hai mắt của nàng chớp chớp khiến cho Hạ Nhất Minh không thể hiểu được Viên Lễ Huân đang nghĩ gì.
Lúc này, Hạ Nhất Minh phát hiện Viên Lễ Huân không phải là người chỉ biết chui vào lòng hắn, để cho hắn che chở. Nàng đã trưởng thành lên rất nhiều, có thể hoàn toàn tự chủ được hành động của mình.
Nheo nheo cặp mắt, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Hạ Nhất Minh đành im lặng. Lúc này, hắn mới nghĩ ra có chấp nhận cơ nhân dịch của Bách Linh Bát hay không hoàn toàn là do Viên Lễ Huân. Cho dù hắn có phản đối mà Viên Lễ Huân đồng ý thì cũng đành phải chấp nhận. Nguồn truyện: Truyện FULL
Viên Lễ Huân cúi đầu, im lặng một lúc. Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên quyết. Hạ Nhất Minh không cần hỏi cũng có thể đoán được quyết định của Viên Lễ Huân.
- Thiếu gia! Ta đồng ý thử.
Giọng nói của nàng dịu dàng nhưng rất chắc chắn.
Gãi gãi đầu, Hạ Nhất Minh không thể hiểu được tại sao tính tình của Viên Lễ Huân lại thay đổi nhiều đến thế. Hắn có cảm giác sự thay đổi này hoàn toàn là do bản thân. Nhìn cặp mắt tràn đầy niềm mong muốn, Hạ Nhất Minh đành phải gật đầu. Hắn quay lại, cao giọng, nói:
- Bách huynh! Đây chính là Viên Lễ Huân - thê tử của tại hạ. Trước khi nàng sử dụng cơ nhân dịch, ta muốn biết nó có nguy hiểm không?
Bách Linh Bát thản nhiên nói:
- Các ngươi dùng tiên thiên kim đan có nguy hiểm không?
Hạ Nhất Minh ngần ngừ một lúc, nói:
- Nếu Viên Lễ Huân nhiều tuổi thì sau khi sử dụng tiên thiên kim đan tuy không thể bước vào tiên thiên nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng.
Bách Linh Bát ngẩng đầu, đôi mắt đột nhiên sáng rực. Hai tia sáng từ mắt hắn chiếu thẳng vào Viên Lễ Huân mấy vòng rồi từ từ biến mất.
Mặc dù, Viên Lễ Huân đã nghe Hạ Nhất Minh kể lai lịch của người này, nhưng khi nhìn hành động của hắn, nàng vẫn thừ người ra. Chỉ có điều, ánh mắt của nàng vẫn không hề dao động.
- Tư chất của nàng rất yếu. Cho dù sử dụng cơ nhân dịch cũng rất khó đạt tới trạng thái hoàn mỹ. - Bách Linh Bát nói một câu khiến cho Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân cụt hứng.
Hạ Nhất Minh hừ một tiếng, nói:
- Bách huynh! Ta không cần biết thể chất của nàng như thế nào. Nếu nàng không thể bước vào tiên thiên cảnh giới vậy thì ngươi cũng đừng hòng có được đá sinh lực.
Trước sự uy hiếp của Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát vẫn thản nhiên, nói:
- Ngươi đưa tay ra.
Viên Lễ Huân chẳng hề do dự, đưa tay ra trước mặt. Bàn tay nàng vô cùng nhỏ bé, trắng trẻo. Ngón tay thon dài như những cây búp măng mọc sau cơn mưa. Dù sao thì nàng cũng xuất thân từ trong một gia tộc lớn, không phải sống một cuộc sống nặng nhọc. Cùng lắm là dọn phòng, chuẩn bị một ít thức ăn mà thôi. Có một đôi bàn tay đẹp như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Bách Linh Bát bước lên, đưa tay ra.
Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân sợ hãi nhìn kỹ. Bàn tay hắn giơ lên chỉ có bốn ngón. Ngón trỏ cứ thế kéo dài ra. Đầu ngón tay trở nên nhọn hoắt như một cây kim.
Hai người Hạ Nhất Minh mặc dù cảm thấy sợ hãi nhưng cũng không hề cử động.
Ngón tay Bách Linh Bát nhẹ nhàng đâm vào đầu ngón tay của Viên Lễ Huân, chích ra một giọt máu. Sau đó, ngón tay Bách Linh Bát biến đổi, xuất hiện một cái lỗ nhỏ hút lấy giọt máu đó.
Động tác của hắn hết sức thuần thục. Sau khi lấy một giọt máu không hề để lại chút dấu vết nào.
Sau đó, tay hắn lại trở về trạng thái bình thường, như không có gì hết.
Nhưng, ánh mắt Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân nhìn hắn, đặc biệt là bàn tay đã hoàn toàn khác trước.
Một lúc sau, Bách Linh Bát nói:
- Ta đã phân tích xong. Nếu muốn làm cho gien của nàng đạt tới mức độ hoàn mỹ, ngoài cơ nhân dịch còn cần một thứ nữa.
- Thứ gì? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Thứ ngươi vừa nói, Nó chính là tiên thiên kim đan.
Hạ Nhất Minh sững người, nói:
- Bách huynh cứ nói đùa. Bây giờ, ta biết đi đâu tìm Thủy hệ hay Kim hệ tiên thiên kim đan cho ngươi?
- Nó có trên người ngươi. - Bách Linh Bát lạnh nhạt nói.
Hạ Nhất Minh sực tỉnh. Hắn lấy ra một cái bình ngọc. Trong đó có chứa một thứ chẳng có liên quan đến Thủy hệ. Nó chính là Băng hệ tiên thiên kim đan.
- Ngươi nói thứ này à?
- Đúng! Dùng cơ nhân dịch phối hợp với nó thì có 80% thành công.
Hạ Nhất Minh nghi hoặc, nói:
- Bách huynh! Không phải ta tiếc một viên tiên thiên kim đan. Nhưng đây không phải là là Thủy hệ kim đan. Nó là Băng hệ kim đan.
- Thể chất của nàng vốn có hướng băng hàn. Nếu gien của nàng muốn đạt tới trạng thái hoàn mỹ thì sử dụng nó là tốt nhất. - Bách Linh Bát vẫn thản nhiên nói. Điều này khiến cho Hạ Nhất Minh càng thêm đau đầu. Bởi hắn không thể phát hiện được đối phương có nói dối hay không.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút. Quay đầu lại, hắn nhìn vào mắt Viên Lễ Huân. Nàng gật đầu, nhìn hắn.
Thở dài, Hạ Nhất Minh lui lại, nói:
- Được rồi! Mọi chuyện đành nhờ Bách huynh. - Đột nhiên, hắn vái một cái, nói:
- Nếu Bách huynh có thể làm cho thê tử bước vào tiên thiên, Hạ Nhất Minh vô cùng cảm kích. Đá sinh lực chắc chắn sẽ đưa cho huynh mà không hề nuốt lời.
Bách Linh Bát lạnh nhạt, nói:
- Chúng ta đã có giao dịch. Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta.
Hạ Nhất Minh sững người. Có điều, hắn nhớ ra người này không giống như mình thì làm sao có thể hiểu được tình cảm con người.
Bách Linh Bát giơ chiếc bình dí vào cánh tay Viên Lễ Huân.
Mặc dù cánh một lớp quần áo, nhưng Viên Lễ Huân vẫn la lên một tiếng. Ngay lập tức, nàng im bặt, nhíu mày có vẻ hơi đau đớn.
Trái tim Hạ Nhất Minh đập thình thịch. Hắn có thể thấy được chất lỏng trong bình đang nhanh chóng giảm xuống. Lúc này, hắn mới hiểu thì ra chất lỏng không phải uống mà là truyền trực tiếp vào trong cơ thể.
Chỉ có điều, phương thức này từ trước đến giờ, hắn chưa từng được thấy.
Chất lỏng màu lam cũng không nhiều, nhanh chóng được truyền vào trong cơ thể Viên Lễ Huân. Một lúc sau, mặt nàng bắt đầu đỏ ửng. Hạ Nhất Minh cũng có thể cảm thấy thân nhiệt của nàng tăng lên nhanh chóng.
Cùng với màu đỏ trên mặt Viên Lễ Huân, trái tim Hạ Nhất Minh cũng bắt đầu đập nhanh dần lên.
Hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt chăm chú nhìn Bách Linh Bát. Cho dù khi hắn bước vào tiên thiên cũng chẳng hề lo lắng như thế này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv