Vũ Thần

Chương 218: Oanh động



Khi Hạ Nhất Minh trở về chỗ ở, tất cả đám người Thủy Huyễn Cận đều ra đón. Thái độ của họ đối với Hạ Nhất Minh có sự thay đổi rất lớn. Sự khác biệt đó không phải là giả tạo. Nó xuất phát từ chính nội tâm của mỗi người.
Hạ Nhất Minh nói chuyện một lúc rồi cùng với Thủy Huyễn Cận trở về chỗ của mình. Sau khi mọi người đi khỏi, Thủy Huyễn Cận do dự một chút rồi nói:
- Hạ huynh đệ! Ngươi đã đột phá tới Nhất đường thiên có còn muốn gia nhập liên linh các nước nhỏ của chúng ta nữa không?
Hạ Nhất Minh không thể cười nổi, nói:
- Thủy lão ca! Chuyện này là do bọn họ nhờ ngươi hỏi phải không?
Thủy Huyễn Cận đỏ mặt, nói:
- Đúng thế! Bọn họ cảm thấy lo lắng nên nhờ lão già ta hỏi. - Lão mấp máy môi, nói:
- Nhưng ngươi cứ yên tâm. Cho dù ngươi quyết định thế nào thì chúng ta cũng không hề oán hận.
Lời nói của lão không hề giả dối, bởi vì cho dù họ có oán hận thì cũng không dám nói ra.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút. Sau đó, nhìn ánh mắt mong đợi của Thủy Huyễn Cận, chậm rãi nói:
- Thủy lão ca! Ta đã nói rồi. Nếu Thiên La quốc muốn như vậy thì thân là hộ quốc đại sư ta cũng không từ chối.
Nghe được câu này, Thủy Huyễn Cận mới trút được gánh nặng trong lòng. Nỗi băn khoăn lớn nhất sau khi Hạ Nhất Minh đột phá Nhất đường thiên đã được xóa bỏ. Thở mạnh một hơi, Thủy Huyễn Cận nói:
- Hạ huynh đệ! Chúng ta đã cùng với Mao Liệt Quang, Mộc Tẫn Thiên ước hạn bẩy ngày nữa sẽ tiến hành giao dịch. Ngươi đừng có quên đấy.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Đám Mộc Tẫn Thiên vẫn còn tham gia hay sao?
Thủy Huyễn Cận cười, nói:
- Bọn họ từ xa tới đây chẳng phải vì điều này thì vì cái gì?
- Nhưng bọn họ đã chết hai người. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Thủy Huyễn Cận cười, nói:
- Hai người đó tự tìm lấy cái chết. Mà cũng chẳng có người nào thay mặt cho bọn họ để đối diện với ngươi đâu. - Lão nhìn Hạ Nhất Minh, nghiêm mặt, nói:
- Đồ Phiên quốc không vì chuyện của một vương tử và một vị Bách tán thiên mà đắc tội với một tiên thiên cường giả có tiền đồ vô lượng như ngươi.
Hạ Nhất Minh sực tỉnh. Thủy Huyễn Cận nói toàn những lời từ tận gan tủy. Nếu hắn chưa đột phá Nhất đường thiên thì con đường phía trước sẽ vô cùng phong ba. Thậm chí cả Hạ gia trang cũng bị cuốn vào. Nhưng sau khi hắn đột phá Nhất đường thiên thì mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Tất cả mọi chuyện đều căn cứ vào thực lực để mà nói chuyện.
Hai người nói chuyện một lúc, Thủy Huyễn Cận cáo từ đi ra. Trước khi đi, lão do dự một chút, hỏi:
- Hạ huynh đệ! Ngươi thấy Mộc Tẫn Thiên thế nào?
Hạ Nhất Minh thật tâm nói:
- Người này rất mạnh. Đặc biệt có tâm trí hết sức kiên định. Hắn chính là một đối thủ rất tốt.
Thủy Huyễn Cận biến sắc, nói:
- Ngươi cho rằng sau thất bại vừa rồi, hắn vẫn còn cơ hội đột phá Nhất đường thiên hay sao?
Hạ Nhất Minh giật mình. Không hiểu tại sao lão lại hỏi mình chuyện này. Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu một người bình thường đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp lại gặp phải thất bại mà có thể đứng dậy được là rất khó. Nhưng Mộc Tẫn Thiên thì khác. Ta tin hắn có thể tiếp tục đứng dậy, thậm chí sẽ đột phá Nhất đường thiên.
Thủy Huyễn Cận gật đầu, nói:
- Tốt quá.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác, hỏi:
- Chuyện này thì có gì tốt?
Thủy Huyễn Cận cười cười, nói:
- Chuyện này là do Mao Liệt Quang nhờ ta hỏi. Hiển nhiên là hắn mong Mộc Tẫn Thiên không thể gượng dậy được. Hắc hắc... Lão phu làm sao có thể để cho hắn được như ý.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu. Hắn chẳng muốn để ý tới chuyện đấu đá giữa các quốc gia với nhau. Qua trận chiến vừa rồi, hắn đã hiểu được một điều: chỉ cần ngươi có thực lực thì chẳng cần kiêng nể gì hết.
Cho dù giết chết vương tử của một nước lớn, hay là một tiên thiên cường giả thì người ta cũng chỉ cắn răng mà nhịn, không dám trả thù.
Còn về chuyện Mộc Tẫn Thiên có thể đột phá Nhất đường thiên hay không, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Đến khi hắn đột phá được Nhất đường thiên thì trình độ của Hạ Nhất Minh đã bỏ hắn lại một đoạn quá xa.
Nhìn Thủy Huyễn Cận rời đi, Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức thư thái. Thủy Huyễn Cận đạt tới cảnh giới Bách tán thiên đã bao nhiều năm vẫn không có đột phá, bây giờ tuổi thọ cũng chẳng còn nhiều nữa rồi. Nghĩ tới mình, hắn cảm thấy bản thân có quá nhiều chỗ khác người.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh đi vào phòng Viên Lễ Huân. Trước khi hắn đi đã dụng Mộc Hệ cùng với Thủy hệ chân khí để Viên Lễ Huân ngủ một giấc. Qua mấy canh giờ, có lẽ nàng đã tỉnh lại rồi.
Chỉ có điều, nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, giống hệt như trong giấc mộng. Chẳng những bản thân đột phá tới Nhất đường thiên mà còn đánh thắng cả Trác Vạn Liêm. Những thay đổi đó, ngày xưa hắn chẳng bao giờ dám nghĩ tới.
Đẩy nhẹ cửa bước vào, nhìn Viên Lễ Huân đang nằm trên giường, đặc biệt là vết roi trên mặt, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy đau lòng.
Theo học Dược đạo nhân mấy tháng, Hạ Nhất Minh cũng đã có sự hiểu biết nhất định đối với y dược. Hắn tự tin có thể chữa khỏi vết thương đó. Nhưng không muốn để lại sẹo thì hơi khó.
Nghĩ một lúc, hắn đưa ra được một quyết định. Chỉ có điều, muốn làm được điều đó thì cực kỳ khó khăn.
Đột nhiên, hắn giật mình một cái, cười ha hả, nói:
- Lễ Huân! Tỉnh rồi thì dậy đi chứ.
Viên Lễ Huân chớp chớp mắt, từ từ mở ra. Nàng nghe lời hắn ngồi dậy, nhưng vẫn cố ý che đi nửa bên mặt có vết thương.
Hạ Nhất Minh thầm than. Hắn biết nàng vẫn chưa vượt qua được sự mặc cảm trong lòng. Hắn cũng chẳng nói gì, ngồi xuống bên mép giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Mặc dù tuổi hai người tương đương nhau. Ít nhất thì cũng phải mười bảy tuổi rồi. Con gái tới tuổi này, lại tu luyện nội kình thì quá trình phát dục, cơ thể hết sức đẹp.
Lúc này, Viên Lễ Huân mặc một chiếc áo màu vàng. Mặc dù nó có thể che kín toàn bộ cơ thể, nhưng ở chỗ cổ vẫn thấy một làn da mịn màng, trắng như tuyết. Đặc biệt chỗ cổ áo, một chiếc cúc như bị quên không cài lại. Khiến cho mắt ai vô tình liếc qua đó cũng có thể thấy một cái rãnh hút hồn.
Viên Lễ Huân phát hiện ra ánh mắt của hắn liền đỏ mặt. Mặc dù nàng cũng không hẳn là một thiên kim tiểu thư. Nhưng trước ánh mắt đó thì bất kỳ người con gái nào cũng đều như vậy.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, hắn nhìn sang chỗ khác, nói:
- Lễ Huân! Ngươi cứ yên tâm chữa thương. Ta đã báo thù cho ngươi rồi.
Viên Lễ Huân ngẩn người, nói:
- Thiếu gia! Ngươi vừa nói... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Người làm ngươi bị thương là Bộ Hãnh Thông - tứ hoàng tử của Đồ Phiên quốc. Hắn đã phải trả giá cho việc làm của mình.
Mắt Viên Lễ Huân hơi đỏ. Là người ở Kim Lâm quốc, nàng thừa biết Đồ Phiên quốc như thế nào. Đó chính là một trong ba quốc gia mạnh nhất vùng Tây Bắc. Cho dù là Khai Vanh quốc cũng chỉ ngang hàng với nó mà thôi.
Một vương tử có thân phận tôn quý nhưng chỉ trong thời gian ngắn, Hạ Nhất Minh đã đòi lại sự công bằng cho nàng. Việc này đối với một người con gái là một chuyện quá xúc động.
Tất nhiên, Viên Lễ Huân chỉ nghĩ Hạ Nhất Minh cũng chỉ đánh cho hắn vài roi mà thôi. Nếu biết, Hạ Nhất Minh muốn dằn mặt đã đánh chết Bộ Hãnh Thông thì sợ rằng nàng không chỉ cảm động thôi mà còn sợ xanh mặt nữa là khác.
Ôm Viên Lễ Huân vào lòng, Hạ Nhất Minh thủ thỉ, nói:
- Lễ Huân! Để ta xem vết thương trên mặt ngươi nhé.
Thân thể mềm mại đang nằm trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên cứng ngắc. Hạ Nhất Minh đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng mới làm cho thân thể nàng bớt căng thẳng.
- Lễ Huân! Ta đã lấy thuốc trị thương của Dược đạo nhân bôi cho ngươi. Chỉ cần nửa tháng, vết roi đó sẽ khỏi hắn. Ngay cả sẹo cũng bé lại thôi.
Viên Lễ Huân đang hết sức tập trung nghe nên có thể nhận ra được ý trong lời nói của hắn. Trầm mặc một lúc, nàng hỏi:
- Thiếu gia! Ngài nói vết sẹo này không mất đi được?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lúc, nói:
- Bộ Hãnh Thông ra tay rất mạnh. Hắn sử dụng một kỹ xảo nào đó. Nếu ta đoán không sai, hắn thường xuyên sử dụng thủ pháp này. Nếu bị trúng một roi đó cho dù dùng bất cứ loại linh dược nào cũng khó có thể làm cho vết thương lành lại. Ít nhất thì cũng phải lưu lại một vết sẹo.
Nói đến đây, hắn lại cảm thấy hết sức tức giận. Nếu Bộ Hãnh Thông còn sống, hắn cũng chẳng hề do dự, giết tiếp một lần nữa.
Viên Lễ Huân buồn bã, nói:
- Thiếu gia! Ta biết rồi.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, mỉm cười, nói:
- Lễ Huân! Một roi này, người khác không thể nào chữa khỏi, nhưng ta lại có cách.
Viên Lễ Huân giật mình. Ánh mắt của nàng vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Tay nàng đấm vào vai Hạ Nhất Minh, suy nghĩ trong lòng thay đổi rất nhanh. Chỉ có điều, nàng dụng lực quá nhẹ, nếu cảm giác của Hạ Nhất Minh không mạnh thì hắn cũng chẳng cảm thấy gì.
- Thiếu gia! Ngươi có biện pháp nào? - Viên Lễ Huân sung sướng, hồi hộp hỏi. Mặc dù, hết sức tin tưởng Hạ Nhất Minh, nhưng nếu không hỏi rõ, thì nàng vẫn không thể yên tâm được.
Hạ Nhất Minh giơ hai ngón tay lên, nói:
- Có hai biện pháp tiến hành. Một là tu luyện, một là thoa thuốc ngoài da.
Viên Lễ Huân sung sướng. Chẳng ngờ được lại có tới hai biện pháp. Đúng là tiên thiên cường giả.
- Muốn chữa khỏi vết thương do thủ pháp đặc biệt gây nên, nếu chỉ dùng dược vật thì khó mà chữa khỏi. Nhưng đồng thời tu luyện, kích thích tiềm lực bản thân thì nhất định tới một mức nào đó, vết thương nhỏ sẽ khỏi hoàn toàn.
Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, liền cẩn thận hỏi lại:
- Thiếu gia! Ngài nói chỉ cần ta yên tâm tu luyện thì chẳng cần phải thuốc cũng khỏi được?
- Đúng! - Hạ Nhất Minh gật đầu. Thái độ của hắn trịnh trọng, nói:
- Chỉ cần ngươi tu luyện tới một cấp độ nhất định thì có thể khiến cho sẹo trên cơ thể biến mất. Da dẻ giống hệt như đứa trẻ mới sinh, trắng trẻo, mềm mại.
Khi hắn nói đến mấy chữ trắng trẻo, mềm mại, ánh mắt lại liếc về phía cổ áo của nàng.
Viên Lễ Huân đỏ mặt. Nàng cảm thấy rất tức. Mình thì đang buồn lắm mà hắn lại nghĩ đến mấy việc linh tinh ấy. Nhưng thực ra, nếu Hạ Nhất Minh mà không có cảm giác về những việc như thế thì nàng còn chán nản hơn.
Tâm lý trong lòng mâu thuẫn, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy khó tin vào bản thân.
Giật mình xoay lại, Viên Lễ Huân hỏi nhỏ:
- Thiếu gia! Có thể đạt được cảnh giới như thế không?
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mặc dù không đơn giản, nhưng cũng chẳng khó lắm.
Viên Lễ Huân cảm thấy hơi buồn. Hạ Nhất Minh không chịu nói thật làm nàng cảm thấy lo lắng. Nếu là chuyện khác. Nếu là chuyện khác, Viên Lễ Huân cũng chẳng thèm để ý. Nhưng việc này lại liên quan đến nhan sắc của mình, nàng không thể không hỏi được:
- Thiếu gia! Phải đến cảnh giới như thế nào?
Hạ Nhất Minh mấp máy môi, cuối cùng nói:
- Đơn giản lắm. Chỉ cần như Lữ Tân Văn là được.
- Lữ Tân Văn....
Viên Lễ Huân cứng lưỡi nhìn Hạ Nhất Minh. Nếu đứng trước nàng không phải là Hạ Nhất Minh thì lúc này nàng cũng chẳng thèm nói nữa.
Im lặng một lúc, Viên Lễ Huân nhăn nhó, nói:
- Tiên thiên cảnh giới?
- Đúng! Là tiên thiên cảnh giới. - Hạ Nhất Minh lờ tịt sự thất vọng trong ánh mắt của nàng, nói:
- Khi ngươi đạt tới tiên thiên cảnh giới, sẽ cảm nhận được thiên địa linh khí. Tất cả những vết thương trên người đều mất, giống như Phượng Hoàng hồi sinh ấy.
Viên Lễ Huân cười khổ, nói:
- Thiếu gia! Ta hiểu rồi. Vậy phương pháp khác là thế nào?
- Cách khác là tìm nguyện liệu luyện chế trú nhan đan. Nếu có thể luyện chế được nó thì nói gì vết sẹo nhỏ trên mặt ngươi. Cho dù có bị rạch chi chít thì cũng có thể khôi phục lại bình thường.
Viên Lễ Huân nghe thấy chuyện này hết sức vui mừng.
Hạ Nhất Minh dở khóc, dở cười, nhìn nàng, nói:
- Nhưng mà nói thật, dưới sự trợ giúp của ta cho dù bước vào tiên thiên có khó khăn nhưng vẫn còn có vài phần chắc chắn. Còn muốn tìm được nguyên liệu luyện chế Trú nhan đan thì còn phải đòi hỏi sự may mắn nữa.
Viên Lễ Huân sững người. Lúc này, nàng mới biết được luyện chế Trú Nhan đan lại khó hơn cả việc bước vào tiên thiên.
Nàng lắc đầu. Nếu Hạ Nhất Minh không nói thì nàng cũng chẳng thể tin được.
Có điều, sau khi Hạ Nhất Minh nói xong, trong lòng nàng cảm thấy hết sức bình tĩnh. Đặc biệt khi nghĩ tới việc bước vào tiên thiên. Cảm giác đó thật khó có thể hình dung được.
Bảy ngày thoáng cái đã trôi qua. Trong bảy ngày đó, cả khu ở mặc dù yên tĩnh, nhưng trong đó có bao chuyện xảy ra. Có nhiều người thay đổi mục đích của mình
Trong đó, Hạ Nhất Minh trong vòng hai năm từ tiên thiên cường giả đột phá lên Nhất đường thiên. Chuyện này đã truyền đến tai của mọi người.
Ngay cả chuyện Hạ Nhất Minh nổi giận vì thê tử của mình, đánh chết vương tử Đồ Phiên quốc cùng với một vị tiên thiên cường giả cũng được truyền đi nhanh chóng.
Kim Lâm thành, Viên gia. Viên Thành Chí sau khi nghe được tin tức này đã thảo luận cùng với lão Viên Tắc Vũ suốt một ngày. Cuối cùng, đã tuyên bố một sự kiện to lớn trong phạm vi quận thành.
Đó chính là gia chủ đời tiếp theo của Viên gia không phải là trưởng tử Viên Lễ Lăng của hắn mà là một người chưa hề được biết đến - Viên Lễ Tường.
Khi tuyên bố tin tức này, mấy lão già đức cao vọng trọng trong Viên gia cũng phản đối. Đặc biệt một số người chứng kiến Viên Tắc Vũ cùng với Viên Tắc úy tranh đấu bao nhiêu năm, chứng kiến thảm kịch sau đó lại càng phản đối quyết liệt.
Viên Thành Chí mặc dù tiếp quản vị trí gia chủ nhưng dù sao thì cũng trong khoảng thời gian ngăn, vẫn có sự kiêng kỵ đối với một số người trong gia tộc.
Có điều, hắn chỉ nói thêm một câu, tất cả các lão già đều im lặng, không có người nào phản đối nữa.
Chuyện Viên Tắc Vũ gả Viên Lễ Huân làm thiếp cho Hạ Nhất Minh cũng chẳng có nhiều người biết. Đó cũng là do bọn họ lo lắng Viên Lễ Huân không thể chiếm được cảm tình của Hạ Nhất Minh.
Nếu mọi chuyện thuận lợi thì đối với Viên gia đúng là một tin mừng. Nhưng nếu không chiếm được cảm tình của Hạ Nhất Minh thì chuyện này chẳng có gì để nói nữa.
Tuy nhiên, cho dù phụ tử Viên Tắc Vũ tính toán thế nào thì cũng không thể ngờ lại có được kết quả như ngày hôm nay.
Vị trí của Viên Lễ Huân trong lòng Hạ Nhất Minh lại cao đến vậy. Vì thế hai người quyết định để cho Viên Lễ Tường chính thức được bồi dưỡng.
Từ bây giờ, chỉ cần Viên Lễ Huân vẫn còn bên cạnh Hạ Nhất Minh, Viên gia ở Kim Lâm thành cũng giống như Hạ gia ở Thái Thương huyện đều vững như ngọn núi.
Tuy nhiên, sau khi biết được tin tức này, không chỉ có Viên gia bị ảnh hưởng.
Trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc, tất cả các thế lực đối đầu cũng đều để ý tới nó.
Bốn đại gia tộc ở Hỏa Ô quốc lại càng tính toán nhiều hơn. Bọn họ cũng suy nghĩ giống như Đình Thế Quang. Đối với chuyện không giữ Hạ Nhất Minh làm hộ quốc đại sư cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Chỉ có Tạ gia là vô cùng vui sướng. Bọn họ được Tạ Minh Kim thông báo cho một tin tức không thể ngờ.
Sau khi nhận được tin tức này, Tạ Tri Ân liền cùng với hai vị cao thủ nội kình thập tầng khác của Tạ gia nhanh chóng chạy tới thủ đô của Khai Vanh quốc.
Cả nhà Tạ gia đều hy vọng vào chuyện này.
Bởi vì suốt bốn trăm năm qua, Tạ gia vẫn chưa hề có một vị tiên thiên cường giả nào xuất hiện.
Tất nhiên, ảnh hưởng nhiều nhất chính là Hạ gia trang ở Thái Thương huyện.
Hạ Lai Bảo nhận được tin liền mừng như điên. Hắn phải một vị đệ tử Linh Dược phong trở về Hoành Sơn báo tin.
Sau khi, bốn đại trưởng lão cùng với Thái thượng trưởng lão nhận được tin đều ngơ ngác nhìn nhau. Cho dù, Hạ Lai Bảo có thề thốt thế nào bọn họ vẫn không thể tin được.
Cuối cùng, Vu Kinh Lôi cùng với Lục Chánh Nghi xuống núi, đi tới Hạ gia trang.
Dù sao, việc này vô cùng quan trọng, nếu không gặp được Hạ Nhất Minh thì ai cũng không thể tin.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv