Rời khỏi bảo lâu Phượng Lai Tường Châu, đi qua một cái ngã tư, Hạ Nhất Minh cảm thấy áy náy, nói:
- Lễ Huân! Ta muốn chọn cho nàng mấy món trang sức, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, thành ra không được thứ gì. Lần tới, chắc chắn ta sẽ bù đắp cho nàng.
Viên Lễ Huân mỉm cười, chỉ vào bức tranh trong tay Hạ Nhất Minh, nói:
- Không phải chúng ta đã kiếm được thứ này hay sao? Sao chàng lại nói không được cái gì?
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh khẽ nhướng lên, miệng hơi mỉm cười, trong lòng hắn cũng thấy ấm áp.
Viên Lễ Huân đang cười đột nhiên yên lặng. Nàng cảm thấy có chút do dự. Thấy vậy, Hạ Nhất Minh vội vàng hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Hắn đương nhiên biết Viên Lễ Huân chẳng hề vì chuyện không có quà mà cảm thấy buồn. Nhưng sắc mặt nàng thay đổi như vậy, quả thật cũng làm cho hắn có chút lo lắng.
Bây giờ, mỗi một cử động, một cái nhăn mặt, một nụ cười của Viên Lễ Huân cũng khiến cho hắn cảm thấy rung động.
Cho dù ban đầu bọn họ gặp nhau cũng không phải là nguyện vọng của Hạ Nhất Minh, nhưng đến bằng này tuổi, ngoại trừ tu luyện ra, hắn cũng không tiếp xúc với quá nhiều người. Người phụ nữ đầu tiên, dịu dàng, cam chịu bên cạnh, hiển nhiên đã in sâu vào trong lòng hắn.
Viên Lễ Huân chu cái miệng nhỏ nhắn, xinh xinh, nhẹ nhàng nói:
- Thiếu gia! Vừa rồi, thiếp thấy một người quen.
- Người quen? Nàng cũng có người quen ở đây? - Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi lại.
- Vâng! Ngài có lẽ không biết người đó, nhưng thiếp thì lại không thể quên được. - Viên Lễ Huân nói.
Hai mắt Hạ Nhất Minh hết sức chăm chú. Hắn nghe giọng nói của Viên Lễ Huân có một chút hoảng sợ, liền ôn tồn, nói:
- Người đó là ai?
- Thiếu gia! Ngài còn nhớ Phạm gia ở Kim Lân thành không?
- Tất nhiên là nhớ. - Hạ Nhất Minh bình thản cười, nói:
- Cả đời này, có lẽ ta cũng sẽ không bao giờ quên.
Đó là điều hiển nhiên. Cũng bởi cùng với Phạm gia ở Kim Lân thành xung đột, Hạ Nhất Minh mới được giao chiến cùng với cường giả tiên thiên. Nếu không có cuộc giao chiến đó, không có lần giác ngộ đó thì lần này gặp phải Thành Phó chỉ sợ hắn cũng không dễ dàng giành được chiến tháng chung cuộc.
- Phạm gia chủ yếu là gia chủ Phạm Thuật Hà cùng với hai nhi tử nắm giữ. Người thứ nhất là Phạm Hạo Nhật, còn người kia là Phạm Hạo Nguyệt. - Viên Lễ Huân nghiêm nghị nói:
- Người thiếp vừa mới thấy chính là Phạm Hạo Nguyệt.
Trong đầu Hạ Nhất Minh nháy mắt hiện lên một cái khuôn mặt. Đó là lúc hắn vừa mới ở Hỏa Ô quốc trở về nhà, đi qua Kim Lân thành gặp được một đội nhân mã. Lúc đó từng có một tên công tử muốn hắn để lại Hồng Lăng mã, cũng may tâm tình Hạ Nhất Minh đang hết sức vui vẻ, không muốn so đo cùng với hắn, cho nên mới chỉ trừng trị nhẹ nhàng rồi bỏ đi.
Cho đến sau này, hắn mới biết được đó chính là nhị thiếu gia của Phạm Gia. Hắn cũng từ trong tay người này mà đoạt được Tinh Cương Từ Mẫu, để luyện đại khảm đao thêm một lần nữa.
Tất cả những việc đó nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn. Cái bóng người mơ hồ kia cũng từ từ rõ ràng lên.
- Lễ Huân! Nàng làm sao lại biết hắn?
Viên Lễ Huân đỏ mặt lên, nói:
- Ngày xưa, hắn từng tới nhà thiếp. Sau khi gặp mặt thiếp liền hướng tới phụ thân để cầu hôn. Nhưng phụ thân đã hoàn toàn cự tuyệt. - Nói tới đây, nàng nhẹ nhàng vỗ ngực, giống như trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hai con mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trước ngực nàng một cái. Tuổi của Viên Lễ Huân chưa lớn, cũng chỉ tương đương với hắn. Chỉ có điều nữ nhân thường phát dục sớm hơn nam nhân nên trước ngực nàng cũng đã nhô cao một chút, mặc dù cách một lớp quần áo những vẫn có thể nhận thấy.
Ánh mắt hắn sau khi lướt qua, không tự chủ được đảo đi đảo lại vài lần.
Trực giác nữ tính của Viên Lễ Huân rất nhạy cảm nên cũng phát hiện ra điều đó. Nàng không khỏi đỏ mặt tía tai, nhẹ nhàng lui lại. Trong lòng nàng thầm nhủ không hiểu tại sao mình lại có thể làm những động tác như vậy.
Nàng ngẩng đầu, lúng túng nhìn lại thì phát hiện vẻ xấu hổ của Hạ Nhất Minh. Nhìn vẻ mặt đỏ lừ của hắn, trong lòng nàng vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy có một tia ấm áp. Khuôn mặt nàng cũng lập tức đỏ ngay trở lại.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lễ Huân! Ta đưa nàng trở về, sau đó đi xem tên kia một chút. - Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Người này lại đi đầu nhập vào Tí gia ở Thiên La thành, kể cũng có chút kỳ quái.
Viên Lễ Huân khẽ gật đầu. Một tay của nàng bị Hạ Nhất Minh nắm chặt, tay kia của hắn vòng qua, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ. Bất giác, nàng cảm thấy toàn thân nóng bừng, thân hình hoàn toàn mềm nhũn. Tâm trí nàng chỉ cảm thấy mây, gió vù vù bên tai, cảnh sắc cứ thế vùn vụt trôi lại phía sau.
Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào bộ ngực ấm áp, rắn chắc. Trong lòng hy vọng cứ mãi mãi được như thế này.
Khinh thân công pháp của Hạ Nhất Minh đã hết sức nhanh, nhưng sau khi lĩnh ngộ phong lực lại càng nhanh hơn trước nhiều.
Ngay cả mang theo một người cũng chẳng mất mấy chốc đã trở về tới Thiệu Minh cư.
Mặc dù không muốn, nhưng hắn vẫn phải buông Viên Lễ Huân ra. Nghĩ đến Phạm Hạo Nguyệt trong lòng hắn giống như bị trúng một cây châm độc.
Mặc dù, mới nhìn thì người này cũng chẳng có gì uy hiếp. Nhưng nếu năm đại thế gia trong Thiên La thành hợp lại một chỗ thì cũng không thể không đề phòng.
Sau khi đưa Viên Lễ Huân trở về phòng, hắn liền rời đi một lần nữa. Tuy nhiên, lần này hắn lại hết sức cẩn thận, không có kinh động bất cứ người nào. Cho dù là Thủy Huyễn Cận cũng không hề phát hiện ra sự mất tích của hắn.
Điều này cũng là do hôm nay Thủy Huyễn Cận không sử dụng kỳ công Thuận Phong Nhĩ để nghe trộm. Bởi vì, sau khi biết Hạ Nhất Minh cũng nắm giữ một loại công pháp tương tự, trong quá trình sử dụng lại có phần cao thâm hơn một bậc nên lão nhân này cũng hết sức biết ý, không bao giờ trêu chọc đến nữa.
Sau khi rời khỏi Thiệu Minh cư, thân hình Hạ Nhất Minh nhanh chóng thay đổi. Thân thể của hắn phình ra, do xương cốt trong người thay đổi. Cả cơ thể hắn khác so với trước rất nhiều. Đặc biệt, khuôn mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Mồm nhọn hoắt, má lõm vào như khỉ. Nếu chỉ lướt qua mặt chẳng hề có gì đáng chú ý, mà lại càng không hề có chút gì tương tự so với Hạ Nhất Minh.
Đương nhiên, quần áo trên người hắn cũng thay đổi toàn bộ. Chuyện này chẳng hề có chút nào khó khăn. Trong Thiệu Minh cư, quần áo của hắn cũng có hơn mười bộ. Chỉ cần xé vài chỗ trên người là được.
Mặc dù quần áo hơi bó, nhưng nó lại giống như một bộ quần áo dạ hành.
Chỉ trong chốc lát, Hạ Nhất Minh đã tới ngã tư đường bên ngoài Phượng Lai Tường Châu bảo lâu. Hắn vận dụng thính nhĩ để nghe, nhưng không phát hiện được đám người đó ở đấy nữa.
Điều này cũng hết sức bình thường. Xảy ra chuyện như vậy, huynh đệ nhà họ Tí vẫn còn ở đây được mới là điều khó tin.
Hạ Nhất Minh hơi nhắm hai mắt lại. Lúc này, thân hình hắn nép sát vào trong một góc đường tối mịt, người khác rất khó có thể phát hiện ra. Hắn yên tâm thi triển Thuận Phong nhĩ không hề có gì e ngại.
Không có gió, nhưng hai tai của hắn lại tự động đậy. Tần suất từ từ nhanh dần lên. Mặc dù lỗ tai của hắn không to ra, nhưng tốc độ rung động thế này cũng đủ khiến cho người khác kinh ngạc.
Một lúc sau, trên mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên mỉm cười.
Bằng vào thính lực, rất nhanh hắn đã nghe thấy thanh âm của Tí Thụy Vấn. Vị đại công tử của Tí gia đang ngồi trong tửu lâu nói chuyện hết sức vui vẻ với một người khác, cứ như là chuyện vừa xảy ra chẳng hề có ảnh hưởng chút nào đối với hắn.
Sau khi tim được Tí Thụy Vấn, Hạ Nhất Minh lại càng dễ dàng tìm ra được một tiếng hít thở hết sức dồn dập.
Trong đầu hắn, các loại âm thanh không ngừng tiến vào, từ từ hình thành một khung cảnh.
Trong một cái xe ngựa rộng thùng thình, Tí Thụy Quang ủ rũ ngồi bên trong. Khuôn mặt hắn hoàn toàn sưng húp, nhưng trên mặt có chút gì đó phát sáng, giống như đã được đắp một lớp thuốc trị thương.
Từ trong hơi thở của hắn, Hạ Nhất Minh có thể cảm thấy người này đối với chuyện ngày hôm nay cực kỳ tức giận.
Trong vòng mười thước xung quanh xe ngựa không hề có một bóng người. Nhưng cách đó khoảng mười thước lại có hơn mười người tu luyện nội kình đạt tới thất tầng. Bọn họ bảo vệ xung quanh xe ngựa cũng đồng thời giám sát người bên trong.
Hạ Nhất Minh liền đoán ngay được tên tam công tử của Tí phủ đang bị Tí Thụy Vấn cấm túc.
Không ngờ Tí Thụy Vấn ở trong nhà lại có quyền lực như thế. Ngay cả huynh đệ của hắn mà cũng không dám làm trái ý. Có lẽ hắn cũng là trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc. Nếu không thì ở Phượng Lai Tường, khi bị Tí Thụy Vấn tát, Tí Thụy Quang cũng sẽ không hề để yên.
Đột nhiên, có người đi tới xe ngựa, mở cửa bước vào, bày đồ ăn ra, nhẹ nhàng nói:
- Tam thiếu gia! Mời ngài dùng bữa.
Tí Thụy Quang tức giận hừ một tiếng, nói:
- Không cần, mang đi cho ta.
Hạ Nhất Minh nghe được thanh âm đó, ánh mắt hết sức chăm chú. Nếu hắn đã nhớ được Phạm Hạo Nguyệt thì cả thanh âm cũng không thể quên. Nên khi nghe thấy thanh âm quen thuộc, hắn liền tập trung toàn bộ vào người đó.
Phạm Hạo Nguyệt thở dài một tiếng, lầm bầm nói:
- Tam thiếu gia! Hôm nay, ngài thật sự đã chịu ấm ức rồi. Tên Hạ Nhất Minh cuồng ngạo, trong mắt mục hạ vô nhân, chẳng những không coi ngài ra gì mà ngay cả Tí gia cũng không thèm nể mặt.
Hô hấp của Tí Thụy Quang ngay lập tức trở nên dồn dập hơn. Tuy nhiên hắn cũng không đuổi Phạm Hạo Nguyệt. Bởi vì Phạm Hạo Nguyệt quả thật đã nói trúng tâm tư của hắn.
Phạm Họa Nguyệt liếc mắt nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Tam thiếu gia! Ngài cứ yên tâm. Người độc ác như hắn nhất định có ngày sẽ gặp phải báo ứng.
- Hắn sẽ gặp phải báo ứng à? - Hai mắt Tí Thụy Quang như muốn bốc lửa.
- Tất nhiên. - Giọng của Phạm Hạo Nguyệt cực kỳ âm trầm, nói:
- Tiểu nhân từng nghe người ta nói Hạ Nhất Minh không coi ai ra gì, hung ác, tàn bạo. Hắn từng vì một người phụ nữ mà đem cả nhà một vị cao thủ hậu thiên đạt tới thập tầng giết sạch, rồi cướp toàn bộ của cải trong nhà người ta đi. - Hắn dừng lại một chút nói:
- Tiểu nhân thấy hôm nay người này cũng có ý niệm đó trong đầu. Chỉ cần ngài đắc tội là hắn có thể danh chánh ngôn thuận cướp đoạt tài sản, gia nghiệp của ngài. Nếu không phải đại thiếu gia tới nhanh thì hậu quả không thể tưởng tượng được…
Hai tai của Hạ Nhất Minh có chút run run. Trong lòng hắn thầm nghĩ đúng là đổi trắng thay đen. Nếu không phải Phạm gia muốn chiếm đoạt cơ nghiệp của Viên gia thì làm sao mà có chuyện đó xảy ra. Tuy nhiên, trong lòng Phạm Hạo Nguyệt, thì hắn chính là một người hoàn toàn như vậy. Nếu hắn không nhân cơ hội tiêu diệt mình thì đúng là lạ.
Tí Thụy Quang trầm ngâm một chút, nói:
- Phạm Nguyệt! Ngươi nghe được ở chỗ nào mà sao ta không biết?
Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng. Đệ tử của gia tộc lớn quả nhiên là tâm trí rất cao. Mặc dù Tí Thụy Quang hận mình thấu xương nhưng khi nghe chuyện này vẫn có suy nghĩ của bản thân. Chỉ có điều thì ra Phạm Hạo Nguyệt đã đổi tên thành Phạm Nguyệt. Nhưng dù sao thì hắn cũng không quên mình là truyền nhân của Phạm gia.
Phạm Hạo Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:
- Tam thiếu gia! Chuyện này ta cũng vô tình biết được. Nghe nói là nó xảy ra ở Kim Lân quốc. Nếu ngài không tin thì có thể phái người dò hỏi là có thể rõ mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Thấy Phạm Hạo Nguyệt vỗ ngực cam đoan, Tí Thụy Quang cũng không khỏi nửa tin nửa ngờ. Phạm Hạo Nguyệt đột nhiên hạ thấp giọng nói:
- Tam thiếu gia! Người đó làm nhục ngài chẳng lẽ lại để yên hay sao?
Khuôn mặt Tí Thụy Quang có chút biến động, khiến cho những chỗ đã đỡ lại trở nên đau đớn. Tuy nhiên, sau khi trầm ngâm một lúc, hắn tức giận hừ lên một tiếng, nói:
- Người này dù sao cũng là tiên thiên đại sư. Hơn nữa Thủy Huyễn Cận đại sư hết sức coi trọng, lại được bệ hạ tôn kính thì ta phải làm thế nào đây?
Sắc mặt Phạm Hạo Nguyệt âm trầm, nói:
- Tam thiếu gia! Nếu ngài thật sự nuốt cục tức này thì cũng chẳng làm sao. Nhưng nếu nuốt không trôi thì vẫn có biện pháp để ngài hả giận.
Hai tròng mắt Tí Thụy Quang lập tức phát sáng. Đôi mắt chăm chăm nhìn Phạm Hạo Nguyệt một lúc rồi mới nhỏ giọng nói:
- Ngươi có mưu kế gì? Ta cũng chưa muốn chết đâu.
Phạm Hạo Nguyệt cười cười, nói:
- Tam thiếu gia! Ngài cứ yên tâm. Biện pháp ta đưa ra không hề đưa ngài vào chỗ chết. Nếu thành công chắc chắn sẽ khiến cho Hạ Nhất Minh đau lòng đến chết mới thôi.
Tí Thụy Quang do dự một lúc, hỏi:
- Ngươi nói xem.
- Tam thiếu gia! Ta vừa mới nói Hạ Nhất Minh là một người háo sắc. Hắn từng vì một người phụ nữ mà đem toàn bộ cả thế gia ở Kim Lân quốc giết sạch. Ngài có biết người phụ nữ kia là ai không?
Tí Thụy Quang sửng sốt, nói:
- Chính là người phụ nữ hôm nay?
- Chắc chắn là không sai. - Phạm Hạo Nguyệt tát nước theo mưa, nói:
- Mặc dù tiểu nhân chưa từng gặp. Nhưng hôm nay, biểu hiện của Hạ Nhất Minh có thể thấy là hết sức coi trọng người phụ nữ này. Vì nàng, hắn sẵn sàng trở thành địch nhân của Tí gia. Như vậy cũng có thể đoán ra được địa vị của người phụ nữ đó trong lòng hắn.
Hai mắt của Tí Thụy Quang lấp lánh liên tục. Mặc dù hắn đồng ý với những lời này của Phạm Hạo Nguyệt nhưng cũng biết trong đó ẩn chứa một mối nguy hiểm.
Phạm Hạo Nguyệt dẫn thêm một chút, nói:
- Tiểu nhân thấy người phụ nữ này tu vi mới chỉ đạt tới ngũ tầng. Chỉ cần chúng ta ra tay là có thể dễ dàng bắt được. Đến lúc đó đem nàng… - Hắn làm một cái thủ thế, nói:
- Đương nhiên, nữ nhân có thể khiến cho tâm trí người kia điên đảo như vậy chắc cũng có chút thủ đoạn trên giường. Nếu ngài cảm thấy hứng thú thì có thể nhấm nháp một chút. - Hắn cười hắc hắc, nói:
- Được tiên thiên đại sư sủng ái, nếu đi hầu hạ dưới thân ngài…
Trong lòng Tí Thụy Quang rúng động. Thân phận tiên thiên đại sư giống như một tòa núi lớn ở trong lòng hắn, hiển nhiên là không dám có chủ ý đánh với Hạ Nhất Minh. Nhưng bên cạnh Hạ Nhất Minh lại có một tỳ nữ mà không cần phải cố kỵ nhiều lắm.
Hơn nữa, khi nghĩ đến có thể chơi đùa với nữ nhân của tiên thiên đại sư, trên mặt Tí Thụy Quang hoàn toàn đỏ ửng. Một cảm giác kì lạ giống như chất độc lan tỏa trong người, hạ thân của hắn từ từ dựng đứng lên.
- Phạm Nguyệt! Ngươi có chắc chắn hay không?
- Tất nhiên! - Phạm Hạo Nguyệt vỗ ngực, nói:
- Chỉ cần nàng ra khỏi Thiệu Minh cư, chắc chắn sẽ bị tiểu nhân bắt lấy, đặt lên trên giường cho ngài.
Tí Thụy Quang do dự một chút, nói:
- Nhưng nàng là nữ nhân của người nọ, sẽ không dễ dàng đắc thủ đâu.
Phạm Hạo Nguyệt thở dài, nói:
- Tam thiếu gia! Nguyên nhân ở đây chính vì nàng là phu nữ của người nọ. Ngài thử nghĩ xem, trong thủ đô có người nào dám động đến nàng hay không?
Tí Thụy Quang gật gật đầu. Trong cả thành đô của Thiên La quốc, ngoại trừ kẻ điên ra, còn lại chắc chắn chẳng có ai dám có ý nghĩ đó trong đầu.
Phạm Hạo Nguyệt cười hắc hắc, nói:
- Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy mà chúng ta đi làm ngược lại chắc chắn sẽ thực hiện được một cách dễ dàng.
Tí Thụy Quang lo lắng một lúc, đột nhiên nói:
- Phạm Nguyệt! Ngươi vì sao phải giúp ta? Ngươi có ý đồ gì đúng không?
Sắc mặt Phạm Hạo Nguyệt không hề thay đổi. Hắn thản nhiên quỳ xuống ngay trong xe ngựa, cung kính nói:
- Tiểu nhân từ khi đến Tí phủ vẫn chỉ là một thực khách bình thường, chưa được ai nhìn nhận. Đưa ra chút kế sách, chỉ xin ngài sau này có thể thấy được sự tận tâm của tiểu nhân mà đề bạt cho một chút.
Tí Thụy Quang cúi đầu, nhìn chằm chằm Phạm Họa Nguyệt đang quỳ trên thảm. Sát khí trong lòng hắn đột nhiên nổi lên. Hắn thầm quyết định nếu chuyện này mà thất bại thì tên kia chết cũng không có gì oán trách.
Nhưng nếu Phạm Nguyệt có thể thành công thì hắn cũng chẳng cần đề bạt người này làm gì mà lập tức đem chém chết. Chỉ có thể giết người diệt khẩu mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Về phần nữ tử bị bắt kia… Mặc dù ngoại hình của nàng cũng xinh đẹp nhưng cũng chưa phải là cực phẩm. Ngay cả đám ca kỹ trong phủ bọn họ cũng có mấy người không hề thua kém.
Nhưng người phụ nữ này lại được tiên thiên đại sư sủng ái, chỉ cần nghĩ tới điều này cũng đủ khiến cho toàn thân hắn phải nóng lên rồi.
Với thân phận của hắn, con gái linh tinh có thể nói la đếm không xuể. Cho dù là con gái đàng hoàng cũng không thể tính hết được. Nhưng là phụ nữ của tiên thiên đại sư thì có muốn cũng là chuyện không tưởng.
- Được rồi! Phạm Nguyệt! Ngươi cứ yên tâm đi làm việc này. Nếu sau này hoàn thành, nhất định sẽ cho ngươi trở thành người đứng đầu đám người hầu của ta. Hơn nữa ta sẽ trực tiếp tiến cử với phụ thân, đảm bảo cho ngươi có được tiền đồ to lớn.
Phạm Hạo Nguyệt hết sức vui mừng. Hắn ngẩng đầu hết sức cung kính, nói:
- Đa tạ Tam thiếu gia.
Trong mắt hắn hiện lên một nét âm độc. Hắn thầm kêu lên: Hạ Nhất Minh ta sẽ báo thù. Đột nhiên, trong tai bọn họ nghe thấy một thanh âm sắc lạnh:
- Phạm Họa Nguyệt! Phạm gia nhà các ngươi ở Kim Lân thành giết cả nhà ta. Hôm nay, lão tử tới đây để báo thù.