Trời đã sáng, trên nền trời duy nhất một màu lam tinh khiết, từng tia nắng từ từ nhô lên. Ánh ban mai xuyên thấu vào cả những nơi hiểm trở nhất của sơn khẩu. Nó xuyên qua rừng cây, thậm chí chiếu cả xuống những lá cây phía dưới. Tia nắng len lỏi đến từng góc, giống như mặc lên mặt đất một tấm áo mỏng.
Trước Từ gia bảo, hơi thở của trận ác chiến đã dần lan rộng ra khắp mọi nơi.
Trên tường thành, có lẽ cũng biết được hom nay chính là trận đánh cuối cùng, tất cả mọi người đều yên lặng chờ giờ khắc này tới.
Khi ánh nắng trải khắp mặt đất, cái bọn họ đợi được cũng không phải là một trận hỗn chiến gió tanh mưa máu mà là từ phía chân trời một đạo thân ảnh phá không bay tới.
Một tiếng huýt sáo dài tựa hồ khiến cho cả thiên địa cũng phải biến sắc, trong tai mỗi người đều cảm thấy ong ong.
Ánh mắt mọi người thay đổi, nhìn về phía thanh âm truyền tới. Trong lòng đều có cảm giác giống như đại họa lâm đầu.
Tiếng huýt sao vang vọng khắp đất trời, đột nhiên biến mất. Tiếng huýt sao đột nhiên dừng lại như thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong lúc nhất thời, trong tai không ngừng bị chấn động, âm thanh trong nháy mắt biến mất làm cho trong lòng mọi người đều cảm thấy yếu ớt. Hễ là người có nội kình dướt thất tầng đều có cảm giác hai chân nhũn ra.
Hải Huệ Kiều là người đầu tiên tỉnh lại. Nội kình của nàng mặc dù cũng không phải là mạnh nhất trong số mã tặc nhưng có thể thấy nàng là người có phản ứng nhanh nhất.
Lúc này, trên mặt nàng tái không còn chút huyết sắc, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nhưng vẻ mặt của nàng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường. Ngay sau đó giống như không có việc gì xảy ra, nói:
- Người này hết sức lợi hại. Không thể lấy một chọi một được. Hứa Hán Bạch huynh, mời huynh suất lĩnh hai trăm người cảm tử của Liệt Hổ đội tiên phong ngăn trở. Trọng Vĩ huynh, mời huynh suất lĩnh Lang Nha đội làm dự bị. Nếu người này xông qua được hai trăm người của Liệt Hổ đội, mời huynh tiếp tục ra tay, cần phải không để cho người này chặn lại đại kế sắp thành của chúng ta. Quan Khánh Đại đương gia, Quách Thiếu Phong nhị đương gia, bây giờ mời hai người theo kế hoạch đã định bắt đầu thực hiện. Về phần hai vợ chồng chúng ta sẽ ở giữa tùy thời trợ giúp.
Mọi người hơi có chút do dự. Trong lòng đột nhiên có một điềm xấu nổi lên, tựa hồ cảm giác được có chỗ nào đó không hay. Nhưng từ khi bọn hắn đến Từ gia bảo tất cả vẫn do Hải Huệ Kiều đảm nhiệm làm quân sư, tất cả mọi hành động đều do nàng đưa ra. Hơm nay, có thể sau năm ngày, khiến cho Từ gia bảo lâm ào tuyệt cảnh, công của nàng chiếm rất nhiều.
Cho dù có chút dự cảm không hay, nhưng mọi người cũng chỉ hơi chần chừ một chút nhưng vẫn tin tưởng như trước.
Hơn bốn ngàn mã tặc, mỗi người đều là cường giả chung quy cũng không quá bị tiếng huýt sao kia dọa khiếp.
Được nhắc đến tên, do mỗi người đều là cao thủ thập tầng nên động tác phản ứng của họ cực nhanh. Chỉ mấy cái nhấp nhô đã xuất hiện tại vị trí của mình.
Hải Huệ Kiều thấy bọn họ rời đi lập tức kéo tay Lam Hào Dương lẫn vào trong đám người, đè thấp âm thanh xuống, nói:
- Không cần lo lắng, chúng ta mau đổi quần áo, chạy đi....
Lam Hàm Dương ngẩn ra, nói:
- Vì sao phải chạy?
- Nếu không đi thì không còn kịp nữa.
Vẻ mặt Hải Huệ Kiều hoảng sợ, nói:
- Người tới chính là tiên thiên cường giả.
Sắc mặt Lam Hàm Dương cũng không thay đổi quá lớn, sau khi nghe được lời kinh thiên động địa nọ, trong lòng hắn mới thoáng có cảm ứng.
Dù sao, bản thân hắn cũng là cao thủ thập tầng nội kình, khoảng cách với cảnh giới tiên thiên trong truyền thuyết cũng chỉ còn một đoạn.
Nếu ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy hoảng sợ với tiếng huýt sao thì như vậy người tới hiển nhiên là tiên thiên cường giả.
Hắn hơi chút cúi đầu, nói:
- Phu nhân! Chúng ta ở đây có tới bốn ngàn người, chẳng lẽ không đánh lại một tiên thiên cường giả?
Tiên thiên cường giả, cái tên này với những người tu luyện hàng đầu của các đại thế gia đã trở thành vố số truyền thuyết. Nhưng chính thức có thể gặp qua tiên thiên cường giả thì lại cực kỳ ít.
Mặc dù trong truyền thuyết, tiên thiên cường giả có thực lực cao không thể tưởng, tựa hồ không thể bằng vào nhân số là có thể giết được. Nhưng chưa chính thức thức gặp qua thực lực của tiên thiên cường giả, bất luận là ai trong lòng cũng không khỏi có một chút ảo tưởng.
Không chỉ có Lam Hàm Dương mà mấy người còn lại cũng có ý nghĩ như thế. Nếu không có mấy người bọn họ chỉ sợ lúc này tất cả đã như chim vỡ tổ không còn thấy tung tích.
Hải Huệ Kiều sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, nàng thì thầm nói:
- Đại đương gia! Ngươi hãy nghe ta một cau, thay đổi quần áo đi. - Nàng ngần ngừ một chút, nói:
- Trừ phi ở bình nguyên Thái A huyện, lấy vạn kỵ binh tinh nhuệ chém tới, nếu không người bình thường cơ bản là không thể chống lại tiên thiên cường giả.
Trong lòng của nàng, thật ra vẫn còn có một câu không nói ra.
Nếu như có thể đối phó được với cường giả tiên thiên thì cũng chỉ có thể được với tiên thiên cấp thấp mà thôi. Nếu như cường giả tiên thiên đó đã tiến thêm một bước thì thật sự không thể có người đông, thế mạnh là có thể đối phó được.
Cũng may, từ tiếng huýt sao cũng có thể đoán được cường giả tiên thiên xuất hiện cũng chỉ mới sơ nhập mà thôi. Nếu không cho dù bọn hắn có thay đổi quần áo chỉ sợ cũng khó có thể bỏ chạy.
Lam Hàm Dương sắc mặt biến đổi vài cái, chần chừ nói:
- Nhưng còn bọn họ.....
- Đến lúc này, chẳng lẽ còn nói đến hai chữ nhân nghĩa nữa hay sao? - Hải Huệ Kiều dùng tay đẩy một cái, nói:
- Chúng ta chỉ tới trợ giúp không thể nào đến để bỏ mạng được. Bảo mã cùng tài bảo mặc dù là tốt, nhưng phải có mạng thì mới có thể hưởng thụ được.
Rốt cuộc, Lam Hàm Dương cũng không phản đối nữa, đi theo phu nhân xen lẫn trong đám người. Nhờ có một ít tâm phúc che chở, liền lấy quần áo bình thường mặc vào.
Quan Khánh cùng Quách Thiếu Phong đi tiên phong. Đại đao trong tay họ vung lên, lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ! Phía trước chính là Từ gia bảo, bên trong có vô số hoàng kim, vô số mỹ nữ. Chỉ cần có thể đánh hạ thì tất cả các thứ bên trong cũng là của các ngươi.
Thanh âm Quan Khánh hết sức hung ác. Lời nói của hắn lại càng đơn giản trực tiếp, nhưng lại có thể có tính kích thích nhất định với sự hung hãn của mã tặc.
Theo tiếng quát, đông đảo mã tặc giống như đã quên mất tiếng huýt gió vừa mới rồi đã làm cho bọn chúng kinh sợ. Quan Khánh cùng Quách Thiếu Phong hai vị đương gia đích thân dẫn theo người phóng đi.
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã tiến tới cánh cửa cuối cùng. Trước mắt chính là gia đinh cùng với thực khách ba nhà tạo thành phòng tuyến cuối cùng. Nhanh chóng, Quan Khánh cùng với Quách Thiếu Phong có thể thấy được hai vị lão gia tử.
Bọn họ đều biết đã đến lúc sinh tử. Mỗi một người nắm chặt binh khí trong tay. Khoảng cách song phương càng ngày càng gần, trong mắt lộ rõ sự khẩn trương cùng hưng phấn. Đến lúc này, chưa hề có người nào lùi nửa bước để tìm đường sống.
Trong đôi mắt của hàng thứ nhất đã có thể nhận rõ thân ảnh địch nhân. Thậm chí bọn họ còn có thể nghe thấy được tiếng hít thở từ những người xung quanh hay của địch nhân từ phía trước. Không khí hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy một tiếng nổ vang, giống như không phải một con người hét ra một tiếng lớn như vậy
Cho dù đang ở tư thế kiếm bat, cung giương thì tất cả mã tặc nhất thời đều cảm thấy run run. Tóc gáy của họ bị kẻ phía sau thở vào nhanh chóng dựng đứng hết cả lên.
Mọi người hoặc là quay đầu, hoặc là ngẩng lên. Ánh mắt của mấy ngàn mã tặc đều nhìn về một phương.
Từ một chỗ nào đó, người nọ cuối cùng cũng chạy tới. Hơn nữa, rất nhanh cùng với hai trăm thành viên thanh danh hiển hách ở Thái A huyện của Liệt Hổ đội tiếp xúc.
Ngay sau đó, một mảnh quang mang vô cùng vô tận, tràn ngập trong mắt mọi người....
- Bày trận, rút đao...
Một tiếng rống to vang len, Liệt Hổ Hứa Hán Bạch tay cầm cửu hoàn đại đao, uy phong lẫm liệt đứng ở cửa con đường.
Phía sau hắn là hai trăm tên mà đích thân hắn tự mình chỉ điểm huấn luyện. Ngay cả ở Thái A huyện cũng khiến cho tất cả các thế lực cũng phải cảm thấy bó tay trước đội cảm tử.
Những người này đều là tinh anh trong Liệt Hổ đội. Lại do hắn tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể tạo ra được một đội như vậy.
Trong đội ngũ nhỏ bé này, cho dù là người kém cỏi nhất cũng có tu vi đạt tới thất tầng. Hơn nữa, những người này đối với hắn kính ngưỡng như thần linh, tuyệt đối không bao giờ làm trái lệnh hắn.
Đúng là bằng vào một đội ngũ như thế này mới có thể làm cho Liệt Hổ có được thanh danh to lớn như vậy. Cho dù là đối mặt với hai vị đương gia Hồng Cân Đạo hay là phu phụ Lam, Hải thì hắn cũng dám cùng một đội cảm tử trước mặt chống lại.
Lúc này, theo tiếng quát của hắn, hai trăm người phía sau đồng loạt rút đao.
Động tác của bọn họ hết sức nhịp nhàng, giống hết như một người. Một cỗ khí thế mạnh mẽ ngay tại giờ khắc này ngưng tụ làm một điểm, ngay cả cao thủ thập tầng cũng có thể cảm nhận được luồng khí thế đấy, chưa chắc đã dám xông vào trận.
Trước mặt đội cảm tử, người nọ nhanh chóng vọt tới. Nhìn nam tử tạo thành uy thế to lớn như vậy, vẻ mặt bọn họ hết sức dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi đem hơi thở hung ác hoàn toàn phát ra.
Bọn chúng cũng hết sức tin tưởng hai trăm người do Đại đương gia suất lĩnh khẳng định không gì có thể phá được.
Cho dù là ai thì cũng đừng nghĩ là có thể phá tan phòng tuyến của bọn họ. Chỉ sợ mới đến trước mặt bọn họ đã đầu rơi, máu chảy, đánh mất tính mạng.
Điều này cũng không phải là do bọn họ tự tin một cách mù quáng, mà là do kinh nghiệm hơn mười năm chiến đấu của bọn chúng. Sự tự tin dần dần được tích lũy không thể nào phá vỡ.
Khi người nọ tới gân, tay hắn ném ra một cái giống như có vật gì đó bay lên trời. Ngay sau đó, hắn nhảy vọt lên. Tất cả mọi người đều ngửng đầu lên nhìn, nhưng lại chỉ thấy.....
Một mảnh ánh sáng!
Hạ Nhất Minh bước nhanh như bay. Thân hình hắn giống như một đám mây, một cơn mưa. Vân Vũ phi đằng thuật được hắn thi triển đến mức cực hạn.
Từ huyện thành chạy tới Từ gia bảo tuyệt đối không thể tính là gần, nhưng đồng thời cũng không tính là xa. Tuy nhiên, khi hắn xuất phát đã là rất chậm.
Cũng may là, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được trên tường thành cao lớn tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa mới ló ra.
Huýt dài một tiếng, đưa buồn bực trong lòng phát tiết ra ngoài, làm cho tốc độ tưởng như tới cực hạn của hắn nhanh thêm ba phần.
Trước mặt hắn xuất hiện hai trăm người đang ghép trận. Cái trận này nhìn cũng không phải là dày nhưng sau khi hai trăm người rút đao, một cỗ sát khí mạnh mẽ trực tiếp phóng lên cao.
Trong cảm giác của Hạ Nhất Minh cỗ khí thế này giống như biến thành một tòa núi cao, vững chãi, khổng lồ, cơ bản là không thể nào phá hủy.
Trong ánh mắt của hắn có thể thấy được đám mã tặc đang từ từ đi tới, tiến sát tường thành. Trên tường thành đã có chỗ sụp đổ tạo thành một cánh cửa thông suốt, có lẽ mấy ngày nay đã kịch chiến hết sức thảm thiết.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời nhảy lên, tựa như có một lực lượng không giống bình thường từ trái tim hắn đột nhiên bùng nổ. Hơn nữa, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, đến từng tế bào.
Hắn trợn tròn hai mắt, quát to một tiếng. Trong nháy mắt giống như tiếng sét, thình lình đánh thẳng vào tâm thần mỗi người.
Đối mặt với khí thế giống hệ như một ngọn núi của cả hai trăm người trước mát, trong đầu Hạ Nhất Minh bất chợt hiện ra một tràng cảnh kỳ dị.
Giống như giờ phút này, hắn không phải đang ở trên chiến trường hung hiểm, mà là vừa về tới đỉnh núi ngày ấy đã từng lĩnh ngộ.
Núi lớn nguy nga, mưa gió rất dài.
Mưa trên núi mặc dù không có xu thế như gió lốc, mà giống như chẳng hề có chút lực lượng nào. Ngay cả khi rơi trên người cũng chỉ tạo ra một chút ẩm ướt mà thôi.
Nhưng cơn mưa núi lại bao phủ cả ngọn núi. Cho dù là cổ thụ ngàn năm hay mầm non mới nhú thì cơn mưa núi cũng phủ lấy toàn bộ.
Ngay lúc này, trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên sinh ra cảm giác.
Hắn giống như hiểu hết được ý nghĩa của cơn mưa núi. Nhìn thì không hề có chút mạnh mẽ nhưng lại không chỗ nào không có...
Cơ nhục trên toàn thân có phần run rẩy, đại khảm đao đạt tới ba trăm sáu mươi cân từ trên lưng phóng lên cao.
Hạ Nhất Minh đạp nhẹ một cái vọt lên giữa không trung. Hai tay miết một cái, vỏ đao chợt bay ra, ba khúc đại khảm đao chỉ trong nháy mắt đã được lắp ráp hoàn chỉnh.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, thanh đao to lớn từ trên đầu phản chiếu quang mang chói mắt.
Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt...
Đạo quang mang bất chợt thay đổi....
Nhất sanh nhị, nhị sanh tam biến hóa vô cùng, vô tận...
Vô số tia sáng phản xạ quang mang giống như cơn mưa núi mềm mại chiếu xuống.
Cả hai trăm người trong Liệt Hổ đội hoàn toàn bị quang mang bao phủ.
Không hề có khí thế dời sông, lấp biển. Sau khi Hạ Nhất Minh quát một tiếng kinh thiên động địa, khí thế của hắn trong nháy mắt chuyển biến. Từ chí cương chí cường biến thành chí âm chí nhu.
Vô số tia sáng giống như vô số hạt nước mưa che phủ toàn bộ không gian nơi đây, làm cho cả quan đạo biến thành một ngọn núi chói sáng, sau khi được mưa núi tưới xuống đã hoàn toàn ướt đẫm.
Dưới cơn mưa núi, không khí hoàn toàn trong lành. Nhưng dưới ánh đao lại là máu tanh chết chóc.
Đột nhiên, quanh mang hoàn toàn biến mất.
Thân thể Hạ Nhất Minh giống như không có chút sức nặng giống như trước hết sức nhanh nhắm phía trước bay đi.
Liệt Hổ đội do Hứa Hán Bạch tự mình suất lĩnh hai trăm đột viên cảm tử, không hề có thể ngăn cản hắn một chút thời gian. Một đao xẹt qua, trong nháy mắt đã hoàn toàn xuyên thủng.
Địa thế Từ gia bảo cũng không phải là bằng phẳng. Do được kiến tạo từ trên cao xuống nên càng gần tòa thành địa thế cùng càng lúc càng cao.
Trên tường thành, ánh mắt mọi người nhìn về phía đó, sau khi quang mang biến bất, tất cả mọi người trên chiến trường đều thừ người ra.
Hai trăm linh một người của Liệt Hổ đội đã hoàn toàn không thấy.
Bọn họ biến mất, toàn bộ biến mất.
Ở chỗ đó, chỉ có một đám huyết nhục trộn lẫn lại với nhau. Trong mắt mọi người chỉ có máu tươi và máu tươi mà thôi.
Hai trăm linh một người không còn một ai có thể gọi là người nữa. Kết cả Hứa Hán Bạch cao thủ thập tầng cũng hóa thành một đám huyết nhục, bầy nhầy trộn lẫn với nhau tại cùng một chỗ.
Dưới một đao, hai trăm linh một người đã hoàn toàn bị thân thây, bị một thanh đại khảm đao biến thành một ao máu thịt.
Chẳng ai có thể biết trong đám quang mang đó người này đã chém ra bao nhiêu đao, nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng kết quả.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, hai trăm linh một người thanh danh hiển hách tại Thái A huyện - Liệt Hổ đội đã hoàn toàn tan thành mây khói, không hề tồn tại chút nào.
Lạnh! Cảm giác lạnh như băng tràn ngập trong lòng mỗi người.
Không chỉ có sắc mặt mã tặc trong nháy mắt tái nhợt, hoàn toàn mất hết dũng khí mà ngay cả tráng đinh cùng các thực khách của tam đại thế gia cũng đồng dạng như vậy.
Một đao hoàn toàn không thể đỡ...
Bóng người đang bay trên không trung, trong nháy mắt ở trong mắt mọi người đột ngột to lên rất nhiều.
Lúc này, hắn giống như biến thành Hỗn Thế Ma vương dưới Cửu U. Từ nay về sau vĩnh viễn không có cách nào xão được, khắc sâu trong lòng mỗi người.
Một bóng người màu đen từ phía sau đám người bay vọt lên.
Người này diện mục lạnh lùng, khiến cho tất cả mọi người đều không dám lại gần, giống như một con báo hướng về phía bên cạnh bỏ chạy. Tốc độ của hắn cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã vọt ra xa hơn mười thước.
Một sự an tĩnh hoàn toàn trên chiến trường. Tất cả đám người giống như hóa đá. Tuy nhiên động tác nhất thời của một người lại hấp dẫn vô số sự để ý của mọi người.
Chỉ trong một nhịp hô hấp, tất cả mọi người đều có thể thấy đó chính là Lang Nha đại đầu lĩnh Trọng Vĩ.
Trọng Vĩ là người cẩn thận, xảo trá. Khi Hải Huệ Kiều phân phó hắn đi ngăn chặn đợt hai trong lòng đã hết sức bất ổn. Mặc dù hắn chưa từng gặp qua tiên thiên cao thủ nhưng cũng nghe được một ít lời đồn về những loại cao thủ này.
Cho dù hắn có tin tưởng hay không thì cũng không giống như Hứa Hán Bạch cuồng ngạo, tự đại.
Nên cho dù hắn đang triệu tập mã tặc nhưng vẫn cẩn thật chú ý phía trước. Hắn vẫn muốn xem xem tiên thiên cường giả có thật sự giống như lời đồn hay không.
Tuy nhiên, khi chuyện xảy ra đã vượt quá dự liệu của hắn. Một đao uy phong đã hoàn toàn làm cho hắn sút vỡ mật. Trong lòng hắn hoàn toàn không còn có ý niệm chống cự.
Mắt thấy Hạ Nhất Minh đang ở giữa không trung, dọc theo quan đạo hướng về phía hắn vọt tới, trái tim hắn đột nhiên đập thình thịch. Giờ phút này, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là có thể rời xa sát tih này càng xa càng tốt. Có thể rời xa cho dù phải trả giá thế nào hắn cũng chấp nhận.
Cho nên, hắn không cần phải nghĩ ngợi nhiều hướng về bên cạnh bỏ chạy, không hề dám chần chừ chút nào.
Tuy nhiên, đang ở giữa không trung, Hạ Nhất Minh đã nhanh chóng đem tình hình chiến trường thu vào trong mắt. Tất cả mọi người đều không hề dám động đậy, hay có thể nói là không còn có cử động từ khi một đao đó xuất ra. Ngay lúc này, đột nhiên lại có một người nhảy ra chạy trốn như thế quả thật là chướng mắt.
Trải qua một kích sắc bén vừa ròi, Hạ Nhất Minh khí thế cực thịnh đã đạt tới cực điểm. Ngay cả khi hắn đánh bại Lữ Tân Vân cũng không có được như thế.
Cổ tay lộn một cái, đại khảm đao chợt run lên, chân khí trong cơ thể giống như trường giang đại hải tiến vào thân đao.
Lực lượng thật lớn trong nháy mắt ngưng tụ tại mọt điểm. Một tia quang mang màu lam tại mũi đao phun ra, nuốt vào không ngừng.
Cùng với lần trước bất đồng chính là lúc này đao mang không phải có màu vàng mà lại giống như biển rộng hoàn toàn chỉ có một màu lam.
Sau khi đao mang liên tục phun ra nuốt vào khoảng ba lân, cánh tay Hạ Nhất Minh vung lên, mũi đao chém về phía Trọng Vĩ chạy trốn.
Giống như đột nhiên có trí tuệ, đao mang bám trên mũi đao chợt bay ra ngoài.
Một đạo đao mang màu lam trong nháy mắt xuyên qua khoảng không, tựa hồ muốn xé rách không gian vô tận.
Sau khi đao mang thoát khỏi mũi đao đã vẽ trong không trung một dải màu lam đuổi tới phía sau trọng vĩ.
Cao thủ thập tầng đứng đầu hậu thiên, mặc dù không so sánh được với cường giả tiên thiên nhưng khi bị tử vong uy hiến hoàn toàn có thể cảm ứng.
Cơ hồ xuất phát từ bản năng, Trọng Vĩ từ bên hông móc ra một thanh nhuyễn kiếm. Nội kình trong nháy mắt được quán chú vào trong đó, thanh nhuyễn kiếm nhất thời run rẩy thằng tắp, giống như độc xà phun độc phát ra âm thanh "tê tê". Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hắn cũng không hề quay đầu lại, cầm nhuyễn kiếm từ phía sau chém tới.
Hắn trở thành mã tặc nhiều năm. Trong việc sử dụng nhuyễn kiếm đã đạt tới tình trạng đăng phong tạo cực.
Có nội kình mạnh mẽ, thanh nhuyễn kiếm trong nháy mắt đã hình thành sau lưng hắn một võng kiếm không hề có kẽ hở. Ngay cả khi có ám khí bay đầy trời thì cũng đừng hòng mơ tưởng phá được võng kiếm của hắn.
Hai người bọn họ: một người đứng ở trên không phát đao, một người ở trên mặt đất xuất kiếm. Tuy nhiên chỉ trong nửa cái hô hấp, đao mang cũng đã cùng võng kiếm thay đổi vị trí.
"Ba....."
Một tiếng vang thật lớn phát ra. Giống như một hòn đá thật lớn đập trúng bức tường thủy tinh, võng kiếm hết sức liền lạc chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn bị phá nát.
Đao mang giống như không hề gặp chút trở ngại nào, xuyên qua bức tường chắc chắn, giống như một con dao sắc bén xuyên thẳng qua tờ giấy, nhanh chóng lao thẳng vào người Trọng Vĩ.
Trong Vĩ hoảng hốt cố gắng chạy nhanh về phía trước. Đột nhiên, trước mắt bao người, nửa trên của hắn cứ thế ngả về sao, một mảnh huyết vụ dầy đặc bay lên không trung. Mà nửa dưới của hắn vẫn tiếp tục chạy về phía trước với tốc độ nhanh như chớp.
Chỉ có điều, trên đoạn đường chạy trốn, máu tươi liên tục phun ra đầy trời. Ngay cả những người đứng ở trên thành xa như thế vẫn có thể phảng phất ngửi thấy được mùi máu tươi đáng sợ.
Chạy được khoảng hơn trăm bước, nửa đoạn thân dưới kia mới chợt té xuống, co quắp, chút máu tươi cuối cùng chảy đầy trên đất.
Trong thân thể một người có thể chảy ra nhiều máu như thế quả thực là chuyện không thể tưởng tượng. Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này cũng đều cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương đột nhiên vang lên từ trong miệng của Trọng Vĩ phát ra. Tiếng kêu thảm thiết phảng phất trôi khắp thế gian. Cơn đau những thống khổ đến giờ phút này mới được bộc phát qua tiếng kêu bi thảm.
Một tiếng kêu thảm thiết giống như một cái tín hiệu. Sau khi nó được phát ra đã hoàn toàn đánh vỡ cục diện bế tắc hôm nay.
- Chạy...
Cũng không biết xuất phát từ miệng người nào, bốn ngàn mã tặc lập tức xoay người, hướng về hai bên mà chạy trốn.
Trước tường thành, đám mã tặc đang cùng dây dưa với ba nhà, bất chập địch nhân ngay trước mắt bọn họ. Cả đám xuay người lấy tốc đố cực hạn bản thân hướng về phía xa bỏ chạy.
Một ít cao thủ bát, cửu tầng mắt thấy phía trước bị chặn lại dĩ nhiên giơ cao binh khí trong tay, không chút ngần ngại ném xuống đất.
Chỉ trong chốc lát, tiếng kêu khóc thảm thiết không ngừng bên tai. Bốn ngàn tên đạo tặc giống như bị trúng tên. Mặc dù bọn chúng cũng đều là người tu luyện, nhưng cũng bởi là người tu luyện nên uy lực của nhát chém đó lại càng mạnh hơn.
Bất quá, chỉ trong chốc lát đó cũng đã có hơn trăm người dẫm lên nhau mà chết.
Hạ Nhất Minh từ trên không trung nhìn xuống mặt đất, ánh mắt chứng kiến một quang cảnh hỗn loạn.
Nhìn xung quanh toàn là người chạy trốn bạt mạng, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một sự nghi vấn.
Năm đó huyết đồ phu Lữ Tân Văn làm thế nào mà có thể đem một ngàn dân cư của gia tọc hơn ngàn năm kia giết sạch?
Chẳng lẽ những người đó đều là một bọn ngu ngốc? Khi cường giả tiên thiên biểu hiện thực lực mạnh mẽ còn không biết chạy trốn?
Đúng lúc này, hắn ngay được một tiếng kêu như sấm:
- Nhất Minh! Quan Khách, Quách Thiếu Phong ở đây, không thể để cho chúng chạy thoát.
Hạ Nhất Minh xay người, ánh mắt thoáng nhìn lập tức thấy được phía trước tường thành đang có bốn người dây dưa một chỗ.
Cước bộ hắn hoa lên, lập tức giống như lưu tinh đuổi nguyêt. Một khi tốc độ của hắn được đề thăng tới cực hạn thì giống như hóa thành một làn khói nhẹ, chỉ trong mấy cái hô hấp đã tới bên ngoài tường thành.
Quan Khánh cùng Quách Thiếu Phong ngay từ đầu đã chú ý tới Hạ Vũ Đức cùng Từ Ẩn Kiệt. Nhưng cũng đồng dạng hai vị lão nhân gia cũng đã chú ý tới bọn họ ngay từ đầu rồi.
Khi ánh đao sắc bén lóe lên, Hạ Vũ Đức cùng Từ Ẩn Kiệt đã nhận ra binh khí kinh khủng nọ. Mặc dù không biết tại sao Hạ Nhất Minh lại đột ngột trở nên mạnh mẽ như vậy, nhưng đồng thời hai vị lão nhân cũng đem một chuyện chính xác đó là cuốn chặt lấy Quan Khánh cùng Quách Thiếu Phong.
Nếu hôm nay mà để cho bọn họ chạy thoát thì sau này ở Thái Thương huyện sẽ không có một ngày bình yên.
Hạ Nhất Minh giống như quỷ mị. Thân pháp đạt đến cực điểm, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người đi tới dưới thành. Thanh đại khảm đao trong tay giơ lên cao giống như ngọn lửa rực rỡ, mặt trời chói chang chiếu rọi trên đầu...