Trên đảo mọi người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
Đa phần bọn họ không xa lạ với âm thanh kia, bất quá bọn họ nghĩ không ra với thân phận Thần long lại lén lút nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Với thực lực Thần long dĩ nhiên bọn họ không thể phát hiện. Mã Dự cười khổ nói:
- Được rồi. Là ta suy nghĩ nhiều.
Sau khi bị Thần long giễu cợt, Mã Dự lập tức bỏ qua suy nghĩ của lão. Bởi vậy có thể thấy được địa vị Thần long trong lòng đám lão Thần đạo cường giả ra sao.
Ngao Mẫn Hành lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:
- Nếu không có thông đạo tới không gian khắc cũng không thể kéo dài sinh mệnh hẳn Quang Ám Thánh Tử đã chết.
Những lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù lúc này bọn họ chưa nghĩ ra lai lịch người đeo mặt nạ, cũng không biết vì sao người đạt cảnh giới cao hơn cả Ngao Mẫn Hành.
Nhưng chỉ cần người này không phải Chân thần cảnh cường giả trong truyền thuyết, bọn họ sẽ không mất tự tin khi đối chọi.
Tiểu tử bảo trư lần nữa ngẩng cao đâu, trong ánh mắt đã hoàn toàn mất đi vẻ khiếp sợ.
Chỉ cần không phải Chân thần cảnh cường giả, tiểu tử kia vẫn có can đảm giao chiến. Dù sao giao chiến nhiều lần cùng Ngụy thần cảnh cường giả khiến sự tư tin trong lòng bảo trư đề thăng rất nhiều.
Đương nhiên có thể chiến thắng người đeo mặt nạ hay không là chuyện khác. Bất quá tiểu tử đã có chủ ý, nếu mấy người kia không thể giúp đỡ, để Thần long đại nhân ra tay là chuyện không thể tốt hơn.
Mắt thấy không khí xung quanh đã bình thường trở lại, Lưu Xương Cử cười ha hả nói:
- Các vị. Luận võ đã chấm dứt, mọi người hẳn không dừng lại ở đây lâu. Chi bằng tới Lưu Ly Đảo, Lưu mỗ xin mời mọi người mấy chén.
Ngao Mẫn Hành cùng Ngao Mẫn Hành trao đổi ánh mắt, lập tức cười cười nói:
- Đa tạ ý tốt của Lưu huynh. Bất quá đám người Ngao mỗ rời Động Thiên Phúc Địa đã hơn một tháng, cũng muốn nhanh chóng trở lại nên xin hẹn lần khác. Xin Lưu huynh thứ lỗi.
Lưu Xương Cử trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, lão quay đầu nhìn lại đám người Tử Lỗ Li.
Tử Lỗ Li lắc đầu nói:
- Sau này còn cơ hội khác. Vừa rồi Chiến Dịch quan khán trận chiến có chút cảm ngộ. Chúng ta phải trở về giúp hắn củng cố. Hắc hắc...
Lão mỉm cười nhìn phụ tử Lệ Giang Phong, nói:
- Môn hạ Lưu Ly Đảo các ngươi khẳng định cũng có thu hoạch. Không bằng chờ ba năm sau hai nhà chúng ta bàn luận một phen.
Lưu Xương Cử đôi mắt lóe tinh quang, cười nói:
- Tử huynh đã muốn thế, tiểu đệ cầu còn không được.
Ánh mắt lão nhìn lại phụ tử Lệ Giang Phong cùng Kim Chiến Dịch, nói:
- Như vậy đi. Ba năm sau lão phu sẽ dẫn bọn họ tới Linh Tiêu Bảo Điện. Khi đó mọi người sẽ bàn luận một hồi.
Hai nhà bọn họ ước định dĩ nhiên bài xích Kỳ Liên Song Ma.
Bất quá đám người Ngao Mẫn Hành không để ý, bởi bọn họ biết, sau khi Kỳ Liên Song Ma luyện thành đồng khí tương liên, hai nhà kia đã không đủ tử tin để môn hạ giao chiến. Nếu đã vậy bọn họ đương nhiên sẽ không nhắc tới Kỳ Liên Song Ma huynh đệ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đương nhiên sau này khi mọi người tiến giai Thần đạo, Kim Chiến Dịch cùng phụ tử Lệ Giang Phong có lẽ sẽ khiêu chiến. Lưu Xương Cử cùng Tử Lỗ Li sau khi nhìn nhau, ánh mắt hướng lại phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm không nói, tựa hồ không chú ý tới lời mời của Lưu Xương Cử.
Mưu Tử Long vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chúng ta rời Hạ gia trang cũng đã lâu, lúc này thời gian chưa nhiều nhưng biến hóa hẳn không nhỏ cũng cần báo lại cho Lưu huynh. Bởi thế lúc này cũng không làm phiền.
Lưu Xương Cử than nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng tốt. Lúc này phương Tây đại bại, bất quá ta đoán hai vị Lý Áo Ba Đặc cùng Lô Khắc cũng không cam lòng. Sau khi các người trở về cẩn thận lưu tâm.
Với thân phận Tông chủ Nam Cương Lưu Ly Đảo, vốn lão không nên nói những lời này. Nhưng dù sao giao tình giữa lão cùng mọi người không nhỏ, bởi thế cũng nói một câu mơ hồ.
Ngao Bác Duệ hướng mọi người cung tay, làn nữa nói lời từ biệt. Lão cùng Ngao Mẫn Hành mang theo Kỳ Liên Song Ma huynh đệ bay lên không trung, trong nháy mắt rời khỏi Tinh Thần Đảo.
Bảo Nham Trúc nhìn Hạ Nhất Minh cùng Mưu Tử Long gật đầu, nói:
- Hai vị. Chúng ta cùng đi chứ?
Hạ Nhất Minh không những là đệ tử Thiên Trì nhất mạch đồng thời cũng là Khanh khách trưởng lão Linh Tiêu Bảo Điện, bởi thế lão yêu cầu Hạ Nhất Minh cùng đi là chuyện bình thường.
Đôi mắt khẽ động, Hạ Nhất Minh như bừng tỉnh, trên mặt xuất hiện vẻ cười cười xin lỗi, nói:
- Bảo huynh. Hạ mỗ có việc muốn làm không thể đồng hành cùng các vị.
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu hết thảy thuận lợi. Ba năm sau Hạ mỗ sẽ tới Linh Tiêu Bảo Điện hội ước cùng các vị.
Bảo Nham Trúc sang sảng cười, nói:
- Tốt. Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta xin đợi đại giá.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, tiến tới từng bước nắm tay Hạ Nhất Minh nói:
- Kim huynh. Tiểu đệ chờ huynh tiến giai Thần đạo. Cần cố gắng hơn nữa.
Kim Chiến Dịch mạnh mẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm. Ta sẽ không để ngươi tĩnh mịch trên Thần đạo cảnh giới.
Bảo Nham Trúc cùng Tử Lỗ Li nhìn nhau, trong lòng cảm thấy an ủi vài phần. Linh Tiêu Bảo Điện cường giả có quan hệ hòa hợp với Hạ Nhất Minh như vậy quả thật là chuyện tốt.
Bảo Nham Trúc kéo tay Kim Chiến Dịch, cao giọng nói:
- Các vị bảo trọng. Ba năm sau đám người lão phu chuẩn bị đón chờ.
Lời nói chứa dứt ba người bọn họ đã hóa thành ba điểm đen biến mất trên không trung.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh cố ý liếc về phía xa, theo sau hướng bọn người Mã Dự cáo từ.
Bọn họ không nghi ngờ là nhóm Thần đạo cường giả đông đảo nhất. Ba người hai thú đều là Thần đạo cường giả.
Nhìn bọn họ rời đi, đôi mắt Lưu Xương Cử không khỏi ánh lên vẻ hâm mộ. Bất quá khi ánh mắt lão dừng lại trên người Mã Dự, trong lòng không khỏi cảm thấy mỹ mãn.
Nam Cương Lưu Ly Đảo có được cường thủ như vậy đã là đãi ngộ rất lớn. Nếu còn cảm thấy không đủ chỉ e thiên địa oán hận. Nguyên Quyên vẻ mặt hoài nghi nói:
- Hạ Nhất Minh muốn làm gì?
Mã Dự trong đầu một mực suy đoán lai lịch người đeo mặt nạ. Vừa rồi chỉ lão cùng Ngao Mẫn Hành là Ngụy thần cảnh cường giả, bởi thế đối với thực lực người kia hiểu rõ hơn mọi người, càng không dám coi nhẹ. Lúc này nghe câu hỏi của Nguyên Quyên không khỏi giật mình, nói:
- Nàng nói gì?
Song Sí Bạch Hổ phiến động đôi cánh, nói:
- Phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi cũng là phương hướng Ngao Bác Duệ rời đi. Khẳng định hắn đi tìm Ngao Mẫn Hành, cũng không biết sẽ làm gì?
Mã Dự lúc này mới chợt hiểu, lão trầm ngâm nói:
- Hẳn có liên quan tới người kia.
Đám người Lưu Xương Cử liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng cảm khái. Hạ Nhất Minh mặc dù đã chiến thắng Ngả Đức Văn nhưng lại chọc phải địch nhân cường đại như vậy.
Tuy nói Thần long đã đả thương người này nhưng hậu họa vô cùng, bởi thế Hạ Nhất Minh lo lắng là bình thường.
- Chúng ta cũng trở về thôi.
Lưu Xương Cử trầm giọng nói:
- Giang Phong cùng Nhã Tĩnh sau khi quan khán Thần đạo chi chiến hẳn sẽ hiểu được nhiều điều. Nhanh một chút trở lại củng cố có lẽ sẽ thu hoạch kinh hỉ không biết chừng.
Đám người Nguyên Quyên hiển nhiên không chút dị nghị. Bọn họ trực tiếp mang theo phụ tử Lệ Giang Phong trở về Lưu Ly Đảo. Vì muốn phụ tử Lệ gia nhanh chóng cảm ngộ, bọn họ thậm chí không sử dụng đội thuyền.
Chỉ là khi bọn họ phi hành tới bầu trời Lưu Ly Đảo, Mã Dự đột nhiên dừng lại. Đôi mắt lão ánh lên tinh quang hung mãnh, chăm chú nhìn lại một phía.
Phụ tử Lệ gia đương nhiên không biết xảy ra chuyện gì, bất quá mấy vị Thần đạo cường giả không hẹn cùng nhìn theo hướng ánh mắt Mã Dự. Vừa rồi một cỗ lực lượng khủng bố lướt qua bọn họ trong nháy mắt.
Bởi thời gian quá ngắn, phụ tử Lệ gia không hề cảm giác được, tất nhiên không thể gạt được đám Thần đạo cường giả.
- Hắn tới làm gì?
Song Sí Bạch Hổ chần chừ nói:
- Giả thần giả quỷ quả thật có vài phần giống tính cách của hắn.
Mã Dự bật cười nói:
- Hổ ca. Nếu để hắn nghe thấy sẽ ghi hận ngươi.
Song Sí Bạch Hổ bình tĩnh nói:
- Khiến hắn ghi hận ta, đây không phải lần đầu.
Mã Dự cười khổ lắc đầu, nói:
- Tông chủ. Các người trở lại trước, ta có việc phải đi.
Nguyên Quyên tiến tới nắm tay Mã Dự nói:
- Ta đi cùng ngươi.
Mã Dự nhướng mày, hào khí can vân nói:
- Không nên lo lắng. Hắn tới đây một mình hẳn không có vấn đề.
Nguyên Quyên chần chừ một lát nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Bất quá cũng biết cho dù người kia xuất thủ cũng chưa chắc đã thẳng được Mã Dự, bởi thế yên tâm buông tay lão dặn dò:
- Đi nhanh về nhanh.
Mã Dự tùy ý phất tay, thân thể khẽ động đã bay theo hướng vừa nhìn.
Cơ hồ cùng lúc đó mặt biểt xuất hiện một đạo thân ảnh tốc độ không kém Mã Dự phi hành.
Đôi chân mày thanh tú của Nguyên Quyên khẽ nhíu lại, bất quá vẫn cùng Lưu Xương Cử đưa phụ tử Lệ gia tiến vào Lưu Ly Động bế quan tu luyện. Chỉ là nàng vẫn không hiểu, người kia dẫn dụ Mã Dự rời đi không biết có tính toán gì?
Mã Dự thân thể trên không để lại một vệt quang mang, cứ thế theo chân đối phương di chuyển ngàn dặm. Người vừa rồi tựa hồ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rốt cuộc thân thể cũng ngừng lại.
Tốc độ Mã Dự đột nhiên chậm lại, khi lão tới trước mặt đối phương, cau mày nói:
- Lô Khắc nghị trưởng. Không biết ngươi dẫn Mã mỗ tới đây có gì chỉ giáo?