Tham lam, vô số thủy yêu không chút nào che dấu sự tham lam trong lòng mình, một đám như sài cẩu đói phát điên nhìn chằm chằm đội ngũ Đồ Sơn thị.
Chiến sĩ nhân tộc quỷ quyệt, xen lẫn trong thủy yêu ánh mắt lóe lên, thân hình khôi ngô cao lớn che che giấu giấu nấp ở trong đội ngũ thủy yêu, lại nhịn không được thò đầu ra, hướng đội ngũ Đồ Sơn thị ném tới cái nhìn liếc ý vị sâu xa.
Bốn phía tiếng nước vang dội, tiếng hít thở của đám thủy yêu vừa thô vừa nặng như cơn lốc đảo qua mặt nước. Bọn chúng tham lam nhìn đội ngũ của Đồ Sơn thị, nhìn lương thực chồng chất như núi, nhìn linh quy khổng lồ, nhìn cá voi khổng lồ thành trì bằng gỗ.
“Các huynh đệ, buông tay cướp! Cướp được, thì là của mình!” Một cự yêu cao mười mấy trượng, trên mặt có mấy chục xúc tua mấp máy không ngừng múa loạn giơ lên đinh ba thép, hung tợn lên tiếng rít gào: “Cướp được, ăn! Ăn sạch bọn chúng!”
“Vô liêm sỉ, lương thực đó có một nửa của chúng ta!” Một nam tử dáng người cao gầy đứng ở trong đội ngũ thủy yêu khàn giọng rống giận.
Nam tử này mặc áo choàng da thú màu đen chế thành, cả người bọc kín kẽ, hiển nhiên là vì không để người ta nhận ra thân phận lai lịch của hắn. Nhưng trên tay hắn cầm trường cung, bên hông treo giỏ tên, cộng thêm khí tức vu lực kỳ lạ trên thân hắn, ai cũng biết hắn đến từ Đông Di!
Tiếng hò hét của hắn ở trong tiếng hoan hô điên khùng của bọn thủy yêu mỏng manh như vậy, đám thủy yêu căn bản quan tâm cũng lười quan tâm hắn, mấy trăm cự yêu đồng loạt hóa thành nguyên hình, nhấc lên sóng gió ngập trời hướng đội ngũ Đồ Sơn thị xung phong.
Vô số thủy yêu đứng trên sóng lớn, đi theo đám cự yêu đó lao về phía trước. Bọn chúng đã ngửi thấy mùi rượu thịt trong đội ngũ Đồ Sơn thị... Đương nhiên, so với lương thảo Đồ Sơn thị vận chuyển, bọn chúng càng thêm để ý đội ngũ hộ vệ của Đồ Sơn thị.
Thịt thú khô kia làm gì, nào có ngon bằng người tươi sống? Máu thịt nhân tộc, nhất là máu thịt chiến sĩ nhân tộc tràn ngập cường đại sinh mệnh tinh khí, đối với yêu tộc mà nói đó là thuốc bổ đỉnh cấp, ăn một cái chân cũng có thể khiến bọn họ tu vi tăng lên một mảng lớn!
“Ăn sạch bọn chúng, ăn sạch bọn chúng!”
Khẩu hiệu này không chỉ có riêng muốn ăn sạch lương thảo Đồ Sơn thị vận chuyển, càng muốn đem tất cả người của Đồ Sơn thị ở đây ăn sạch.
“Một đám ngu xuẩn nghèo phát điên rồi!” Đồ Sơn lão nhân đứng ở trên đầu con rùa khổng lồ, nổi giận đùng đùng nhìn lũ thủy yêu áo giáp đơn sơ kia. Hắn hừ lạnh một tiếng, dùng sức vung tay về phía sau.
Mấy trăm tòa thần tháp Ngu tộc to nhỏ trống rỗng từ trong đội ngũ của Đồ Sơn thị xông ra, lò luyện vu tinh trong thần tháp toàn lực thiêu đốt, vu tinh chồng chất như núi nhanh chóng hóa thành năng lượng mênh mông nhảy vào đường về trận pháp phù văn, phù lục tạo thành phức tạp trong thần tháp.
Tiếng gầm rú ‘Ong ong’ không ngừng vang lên, các con mắt dựng thẳng tràn đầy màu sắc sáng lên ở đỉnh chóp thần tháp, một mảng lớn ánh sáng bảy màu từ trong con mắt dựng thẳng phun ra, nhanh chóng ở bầu trời đan xen thành một tầng kết giới dày nặng đẹp mắt.
Đội ngũ vận lương của Đồ Sơn thị bị kết giới bao vây toàn bộ, mấy chục cự yêu lao quá nhanh, căn bản không kịp dừng bước. Bọn chúng lao đầu vào trên kết giới, chợt nghe tiếng sấm nặng nề truyền đến, mấy ngàn luồng điện quang to bằng vại nước từ trong kết giới phun ra, hung hăng rơi ở trên thân các cự yêu đó.
Mấy chục cự yêu bị lôi quang bổ đến mức toàn thân run rẩy, khàn cả giọng vươn người ngửa mặt lên trời rú thảm.
Tiếng sấm sét không dứt bên tai, từng đạo lôi quang cuồng dã bạo ngược không ngừng rơi xuống, giống như đại bổng nặng ngàn quân đánh cự yêu, ở trên thân bọn hắn xé rách ra những vết thương sâu thấu xương, đập nát một mảng lớn máu thịt.
“Các ngươi bọn ngu xuẩn này nhất định phải hiểu một việc, tiền tài có thể thông thần!” Đồ Sơn lão nhân chắp tay sau lưng, đứng ở trên đầu linh quy thản nhiên cười: “Chỉ cần có đủ tiền tài, không cái gì là không mua được, ví dụ như nói, thần tháp của Ngu tộc... Tuy thần tháp hàng năm từ trong tay lũ tông sư Tu tộc tham tài vụng trộm tuồn ra không nhiều, nhưng tích trữ nhiều năm như vậy, thần tháp Ngu tộc của Đồ Sơn thị chúng ta vẫn có không ít.”
Đồ Sơn lão nhân lạnh nhạt cười, mấy chục cự yêu bị thần tháp đánh cho toàn thân cháy khét, một đám hấp hối quay đầu, dùng hết toàn lực muốn chạy trốn.
Tiếng ‘Rắc rắc’ xa xa truyền đến, hơn một ngàn con linh quy đột nhiên mở cái miệng rộng, trong cái miệng rộng to lớn như hang núi của bọn nó thế mà lại bày nỏ pháo công thành hạng nặng hàn quang lóe lên, đằng đằng sát khí. Không đợi bọn cự yêu kia làm phép né tránh, tiếng nổ lớn ‘Phành phành’ không ngừng truyền đến, toàn bộ nỏ pháo hầu như là cùng lúc kích phát.
Mũi tên nỏ pháo to bằng thùng nước, dài hơn ba trượng, toàn thân dùng vu tinh đúc thành mang các trận gió dữ, hung hăng chui vào thân thể bọn cự yêu.
Trên mũi tên to lớn vô số phù văn chói mắt sáng lên, sau đó mũi tên mãnh liệt bùng nổ, từng mảng lôi hỏa, sấm sét ở thân thể đám cự yêu bùng nổ, tiếng vang lớn chấn điếc đôi tai người ta, lực đánh khủng bố ở trên mặt nước nổ ra những cái hố to phạm vi vài dặm, vô số thủy yêu nấp trong nước bị nổ tung thành mảnh nhỏ, cả mảng lớn máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mặt nước.
Mấy chục cự yêu thực lực có thể so với Vu Đế khàn giọng gào thét, non nửa thân thể bọn hắn bị nỏ pháo nổ nát, tinh huyết hao tổn cực kỳ nghiêm trọng bọn hắn uể oải kêu thảm, gian nan hướng về xa xa chạy trốn.
Một màn tàn khốc dọa ngây người nhiều tiểu yêu chưa trải đời, các thủy yêu đó bị Cộng Công thị giấu ở trong các thủy thế giới kia, từ sau khi chào đời đã ở một phương thế giới đó thích ý nghỉ ngơi lấy lại sức, chưa bao giờ trải qua máu tươi rửa tội.
Đồ Sơn thị dùng khí giới chiến tranh loại lớn làm bị thương nặng các cự yêu, cảnh tượng thê lương như thế khiến tay chân lũ tiểu yêu như nhũn ra, bọn chúng toàn thân cứng ngắc ngơ ngác ở trong nước, hoàn toàn quên cần làm những gì.
Đám thủy yêu vốn kiêu ngạo ngậm miệng, nhưng các chiến sĩ nhân tộc xen lẫn trong đội ngũ thủy yêu lại ngay lập tức làm ra ứng đối.
Gần mười vạn chiến sĩ nhân tộc mặc giáp trụ nhanh chóng tiến đến cùng một chỗ, bọn họ đồng thời rút trường cung, trầm thấp hô quát một tiếng chú ngữ kỳ dị. Trên thân bọn họ có các tia tên sắc bén phóng lên cao, từ trên cao quan sát xuống, các chiến sĩ nhân tộc sắp xếp đội hình thoạt nhìn giống như một mũi tên giận dữ bắn ra.
Vừa mới mở miệng lớn tiếng quát, nam tử khoác áo choàng da thú màu đen kéo trường cung rống lớn một tiếng, ánh tên trên người gần mười vạn chiến sĩ nhân tộc phía sau hắn hóa thành các luồng sáng chói mắt, không ngừng rót vào trường cung trong tay hắn.
“Đông Di tiễn trận!” Đồ Sơn thị tức giận đến mức khóe mắt giật giật, hắn phẫn nộ khàn giọng rít gào: “Lũ tiểu tử vô liêm sỉ, các ngươi vì tranh quyền đoạt lợi, liền mặc kệ con dân nhân tộc Bồ Phản chết sống sao? Cho dù là vì cạnh tranh địa vị Nhân Hoàng, các ngươi cũng làm quá đáng rồi!”
“Vì vị trí Nhân Hoàng, chết mấy đứa dân đen đã tính gì?” Nam tử mặc áo choàng da thú cười lạnh một tiếng, kéo trường cung bắn ra một mũi tên.
Cách xa gần năm mươi dặm, tiễn khí to lớn dài đến nghìn trượng xuyên thấu hư không, kéo theo các vết nứt không gian màu đen, bắn chuẩn xác ở trên kết giới thần tháp chính phía trước Đồ Sơn lão nhân.
‘Bốp’ một tiếng vang lên, thần tháp kết giới bị ánh tên xuyên thủng, tiễn quang chợt lóe đã tới trước mặt Đồ Sơn lão nhân.