Vu Duy Thiển dựa vào ghế sô pha, không biết là vì lời nói của Martha hay là vì nhịp điệu quanh quẩn trong phòng mà hơi cau mày, mấy tờ nhạc phổ trong tay của hắn vang lên tiếng lật giấy sột soạt, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ trả lời, “Vẫn chưa xem tin tức.”
Lê Khải Liệt căn bản không bận tâm đến Martha, hắn chỉ lưu ý đến Vu Duy Thiển, mấy bản nhạc mà hắn đưa cho Vu Duy Thiển đều được công chúng đánh giá rất cao, lượng tiêu thụ cũng rất lớn, “Nhìn ra cái gì hay chưa?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Vu Duy Thiển, cởi ra chiếc áo thun đen để cho Martha khâu lại vết thương dùm hắn.
“Hey, dù sao ta cũng là bác sĩ a, chẳng phải bệnh nhân nên khách sáo với bác sĩ mới đúng hay sao?” Martha kháng nghị, đáng tiếc không ai để ý đến lời nói của hắn, Vu Duy Thiển đã từng nói sẽ soạn nhạc cho Lê Khải Liệt, vì có thể làm ra một bản nhạc nhắm vào đúng thị hiếu của công chúng, hắn cần phải phân tích thị trường hiện tại.
“Ta bề bộn nhiều việc, ngươi chỉ cần điều trị thương tích của hắn là được, chi phí thì hắn sẽ thanh toán cho ngươi, hôm nay ngươi có thể đem mấy bộ dụng cụ trong phòng mang đi.” Nói qua loa với Martha, khi Vu Duy Thiển đang tập trung thì thật sự không thích bị bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Lê Khải Liệt phát hiện từ sau khi Vu Duy Thiển sử dụng lực lượng để triệu hồi thức thần thì hắn không còn đeo mắt kính nữa, nhưng có lẽ đã là thói quen, khi cúi đầu xem thứ gì đó thì Vu Duy Thiển vẫn theo bản năng mà làm ra động tác đẩy gọng kính, sau đó mới nhớ đến mình không còn mang mắt kính, mỗi khi như vậy thì người này sẽ hơi ảo não một chút, tựa hồ cảm thấy bất mãn đối với động tác dư thừa này.
Có lẽ tình yêu làm cho người ta mù quáng, hoặc có lẽ một người nam nhân trưởng thành trong lúc lơ đãng lại lộ ra những chi tiết nho nhỏ sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất đáng yêu, tóm lại hiện tại Lê Khải Liệt không thể nhẫn nại khi chỉ ngồi yên bên cạnh Vu Duy Thiển.
“Hey, ngươi muốn làm gì?” Vu Duy Thiển phát hiện dạo gần đây hắn càng ngày càng hay hỏi câu này, bởi vì Lê Khải Liệt thường xuyên không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên lại kề sát vào hắn, tựa như hiện tại.
“Mặc kệ muốn làm cái gì, ta chỉ muốn cùng ngươi xem nhạc phổ mà thôi.” Vòng tay ra sau lưng Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt dùng cánh tay không bị thương để ôm hắn, trước ngực đã được dùng băng gạc để quấn lại, vết thương sâu nhất trên vai thì cần Martha tiến hành khâu lại, đáng thương Martha lại trở thành bác sĩ ngoại khoa bị khinh thường nhất, bất cứ lúc nào gọi thì cũng phải có mặt.
“Hai vị, muốn thân mật thì dù sao cũng phải chờ đến khi ta khâu lại vết thương cho hắn xong đã, hơn nữa phải cẩn thận, đừng để cho nó bị tét chỉ, đúng rồi, giữa các ngươi ai là…..”
Tầm mắt đang nhìn chăm chú vào xấp nhạc phổ chậm rãi nâng lên, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng lại khó dò ngăn cản câu hỏi của Martha. Vu Duy Thiển có thể phát hiện nội dung trong câu hỏi của Martha dựa theo ngữ khí ám muội của hắn. Khi Martha quay sang Lê Khải Liệt thì nhìn thấy biểu tình như cười lại như không của đối phương, cho dù so sánh như thế nào thì quả thật cũng không thể khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, “Liên quan gì đến ngươi?”
Mới một khắc trước còn tươi cười, ngay lúc này lại trưng ra bộ mặt giống như muốn ăn thịt người, Martha chỉ có thể lập tức câm miệng, hiện tại hắn hiểu rất rõ hai người kia không muốn bất luận kẻ nào xen mồm vào quan hệ giữa bọn họ, ngay cả tò mò cũng không được, đang nghĩ như vậy thì chuông cửa lại vang lên.
“Ta là Owen, Leo, ngươi ở đâu? Ngươi lại tắt di động? Ngươi có thể cắm dây điện thoại bàn trong nhà của ngươi được hay không? Từ lần trước gặp mặt mới cách một ngày, đừng bảo là ngươi lại chơi trò mất tích với ta….” Owen ở ngoài cửa ấn bộ đàm, hy vọng có thể nhận được phản ứng, nếu lần này xảy ra chuyện giống lần trước thì hắn không biết phải làm sao để đi trấn an các thành viên trong ban nhạc.
May mắn lần này cửa được mở ra rất nhanh, khiến cho hắn thật sự thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không có cách nào liên lạc nhưng ít ra người vẫn còn ở đây.
Nhanh chóng đi vào, Owen bước qua phòng giải trí, lần cuối cùng hắn đến nhà Lê Khải Liệt cách đây cũng khá lâu, cho tới nay hắn vẫn chưa từng nhìn thấy phòng giải trí của Lê Khải Liệt bị nhét đầy dụng cụ như vậy, bàn bida cơ hồ bị chất đầy đồ, quầy bar trong phòng bị che lấp, trong phòng bị nhét đầy các dụng cụ thiết bị y khoa, thoạt nhìn giống như chuẩn bị tiến hành một cuộc giải phẫu ngay tại nơi này!
“Xảy ra chuyện gì?” Bước nhanh hơn, Owen quá sợ hãi, vội vàng chạy vào phòng khách, tình cảnh bên trong tốt hơn so với hắn đã dự đoán, ít nhất tay chân của Lê Khải Liệt vẫn còn nguyên vẹn, chẳng qua chỉ đang tiến hành một chuyện khiến cho hắn phải quát to “Ôi chúa ơi! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì!”
Bên trong phòng khách bị các thiết bị lớn nhỏ của Martha chiếm cứ, Martha đang thuần thục khâu lại vết thương trên vai của Lê Khải Liệt, khi mũi kim xuyên qua làn da thì có thể làm cho người ta mơ hồ nghe thấy tiếng kéo chỉ, Owen lập tức dời mắt, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải hôm qua khi các ngươi trở về vẫn còn hoàn hảo hay sao?”
“Owen, tại sao ngươi lại đến đây? Vẫn còn lo lắng vì ta?” Lê Khải Liệt thản nhiên chào hỏi Owen, cho dù hắn bị thương thì cũng không thay đổi thái độ ngày thường, hắn nhướng lên đôi mắt để lộ bản tính ngang ngược khó có thể kiềm chế, Owen cũng không xa lạ với người nam nhân ngồi bên cạnh hắn, hết thảy hỗn loạn đều bắt đầu từ trên thân của người này.
Người đàn ông phương Đông tóc đen mắt đen, không cần làm bất luận điều gì cũng có thể khiến kẻ khác phải chú ý, không khí bởi vì có sự tồn tại của hắn mà lại trở nên đặc biệt, hiện tại hắn hiển lộ thái độ không bận tâm đến chuyện ngoài thân, xấp nhạc phổ trên tay đã lật đến trang cuối cùng, cầm lấy điều khiển từ xa để vặn nhỏ âm thanh lại một chút, “Hắn sợ ngươi lại mất tích.”
Vu Duy Thiển mặc một bộ sơ mi và quần tây của Lê Khải Liệt, cùng một bộ nhưng mặc lên thân của một người khác thì hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng, Owen cảm thấy hắn quả thật có thể đi làm người mẫu, đương nhiên vẫn rất thích hắn, chẳng qua chỉ vì sự tồn tại của hắn mà lại cảm thấy e ngại, “Hôm qua sau khi các ngươi rời đi, có người nhìn thấy xe của ngươi vẫn còn ở trong gara, lúc ấy ta đã cảm thấy có chuyện không hay. Liệt, ta là người đại diện của ngươi! Ngươi và Wirth rốt cục tính làm gì?”
“Tính làm gì là thế nào?” Lê Khải Liệt chỉ cho Martha dùng một lượng nhỏ thuốc tê, vì vậy khi vết thương bị khâu vẫn gây ra đau đớn, làm cho hắn nhíu mày có vẻ khó chịu, “Ngươi là người đại diện của ta, nhưng ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi tất cả mọi chuyện, nhất là sinh hoạt cá nhân của ta, nói như vậy thì ngươi đã hiểu hay chưa?”
Owen nghẹn lời, hắn đặt chìa khóa xe lên bàn rồi thở dài, “Ta đã giúp ngươi đem xe quay về, đây là chìa khóa dự phòng mà ngươi để trong công ty.” Sau đó hắn xoay người nhìn Lê Khải Liệt, “Liệt, trước kia ta còn có thể nói ngươi đừng đùa giỡn lung tung, hôm nay ta không còn cách nào để nói như vậy nữa. Lần này ngươi vẫn đang đùa hay sao?”
“Đùa? Ngươi ám chỉ cái gì?” Vẻ nông nóng xuất hiện trên mặt Lê Khải Liệt, Owen nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lê Khải Liệt rồi cười khổ, “Còn có thể là cái gì? Chẳng phải ngươi biết rất rõ hay sao? Đừng nói với ta ngươi không đọc báo, hiện tại còn có vài tờ tạp chí vẫn đăng tải chuyện của ngươi và Wirth, họ nói nào là…..” Bạn đang
âAi nói vá»i ngÆ°Æ¡i là ta Äang Äùa?â Lê Khải Liá»t cắt ngang lá»i Owen, rá»i Äá»t nhiên dùng ánh mắt thâm trầm Äá» nhìn hắn, âLần nà y ta không Äùa, Owen, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i còn nhìn không ra, ta tháºt sá»± nghiêm túc.â
Giá»ng hát trầm thấp trong bản nhạc vừa hạ xuá»ng, là m cho câu nói phÃa sau của Lê Khải Liá»t Äược nhấn mạnh nhÆ° má»t dấu chấm than.
Tuy rằng Owen Äã sá»m Äoán Äược nhÆ°ng vẫn bá» kinh hãi bá»i vì lá»i nói quá mức nghiêm túc của Lê Khải Liá»t, nhất thá»i má» to mắt, âTháºt sá»±? Cùng má»t ngÆ°á»i nam nhân? Liá»t! Chúng ta Äá»u biết ngÆ°Æ¡i không phải Äá»ng tÃnh luyến ai, chẳng phải ngÆ°Æ¡i dùng hắn Äá» bảo vá» Lydia hay sao?â Hắn cá» gắng cho mình má»t lý do Äá» thuyết phục, nhÆ°ng hiá»n tại bản thân hắn cÅ©ng không thá» tin ná»i chuyá»n nà y.
Ngay bên cạnh Lê Khải Liá»t, ngÆ°á»i nam nhân tên Wirth không há» phủ nháºn, nếu sá»± tháºt không phải nhÆ° váºy thì ngÆ°á»i nhÆ° hắn nhất Äá»nh sẽ lạnh lùng cÆ°á»i nhạo, sau Äó má»i hoà n toà n phủ nháºn, nhÆ°ng hiá»n tại hắn chá» bắt chéo chân rá»i cầm ly há»ng trà lên, ngá»i nghe Lê Khải Liá»t và Owen Äá»i thoại.
âNgÆ°Æ¡i cÅ©ng không phủ nháºn, nhÆ° váºy có nghÄ©a là thừa nháºn? Các ngÆ°Æ¡i tháºt sá»±â¦.â Owen vừa vá» trán vừa lui lại mấy bÆ°á»c, giá»ng nói bất giác cÅ©ng Äược cất cao âChẳng phải các ngÆ°Æ¡i Äá»u yêu phụ nữ hay sao? NhÆ° thế nà o lạiâ¦.NhÆ° thế nà o lại á» bên nhau? Chuyá»n nà y không có khả nÄng!â
Owen không thá» thừa nháºn háºu quả mà chuyá»n nà y có thá» gây ra, vá» phÆ°Æ¡ng diá»n tình cảm thì Lê Khải Liá»t ná»i tiếng không Äược Äà ng hoà ng cho lắm, nhÆ°ng so vá»i nhiá»u ngÆ°á»i cÅ©ng không Äến mức quá tá», nhÆ°ng hiá»n tại nếu hắn có quan há» vá»i má»t ngÆ°á»i nam nhân, hÆ¡n nữa lại nghiêm túc nhÆ° váºy thì chuyá»n nà y tuyá»t Äá»i sẽ không ảnh hÆ°á»ng tá»t Äến sá»± nghiá»p của hắn.
Vu Duy Thiá»n uá»ng má»t há»p trà rá»i Äặt ly xuá»ng. Từ Äầu Äến giá» hắn vẫn không lá» ra biá»u tình gì Äá»i vá»i phản ứng quá lá» của Owen, hiá»n tại lại nhÆ°á»ng mi mà nói má»t cách trà o phúng, âTrên Äá»i không có chuyá»n gì là không có khả nÄng, Äây là sá»± tháºt, trÆ°á»c Äó ta Äã sá»m cảnh cáo hắn, bất quá ngÆ°á»i nà y không phải loại ngÆ°á»i dá»
dà ng buông tay, ta cÅ©ng muá»n biết rá»t cục vì sao lại trá» thà nh nhÆ° váºy.â
Äặt xuá»ng xấp nhạc phá», hắn vừa cÆ°á»i vừa lắc Äầu, Lê Khải Liá»t lại ôm lấy vai của hắn mà nói, âÄừng tùy tiá»n cÆ°á»i vá»i ngÆ°á»i khác, Duy, ta sẽ ghen Äó.â Má»t ná»a là Äùa giỡn, má»t ná»a là nghiêm túc, Lê Khải Liá»t khẽ hôn lên khóe miá»ng của Vu Duy Thiá»n má»t chút, hắn lá» rõ hai thái Äá» hoà n toà n khác biá»t Äá»i vá»i Owen và Vu Duy Thiá»n.
Rá»t cục Martha cÅ©ng khâu xong mÅ©i cuá»i cùng, vì chứng tá» sá»± tá»n tại của mình, hắn buông dụng cụ trong tay xuá»ng, ra vẻ hữu nghá» mà tiến lên vá» và o vai của Owen và i cái, âÃng anh, chấp nháºn Äi, Äây Äã là sá»± tháºt, nếu sợ có ngÆ°á»i gièm pha thì Äừng Äá» cho ngÆ°á»i ta biết là Äược, Wirth cÅ©ng không phải loại ngÆ°á»i tÃnh toán chi li.â
âNgÆ°Æ¡i là ai? NgÆ°Æ¡i biết cái gì?â Owen Äẩy tay của Martha ra, hắn không ngừng Äi tá»i Äi lui trong phòng khách, âChuyá»n nà y là m sao chá» ÄÆ¡n giản giá»ng nhÆ° lúc Äầu, viá»c má»i ngÆ°á»i gièm pha Äã là chuyá»n trÆ°á»c kia, ta cÄn bản không sợ có ngÆ°á»i Äà o móc tin tức, dù sao cÅ©ng không xảy ra chuyá»n gì. NhÆ°ng nếu Äây là sá»± tháºt thì lại khác, ngÆ°Æ¡i nghÄ© là có thá» thoát khá»i cặp mắt của Äám phóng viên hay sao!â
Viá»c Äá»i luôn luôn là nhÆ° váºy, bá»i vì không phải sá»± tháºt nên ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thá» tùy tiá»n suy Äoán, nhÆ°ng Äến khi nó trá» thà nh sá»± tháºt, là m cho chiêu tung há»a mù Äánh lạc hÆ°á»ng công chúng lại từ giả hóa tháºtâ¦.Bá»n há» cho rằng bản thân mình còn có thá» không báºn tâm Äược bao lâu?
âNgà i Leo có á» nhà không? Ta là Reid, có thá» và o Äược hay không?â Ngay lúc nà y lại vang lên tiếng chuông cá»a.